Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Tần đường chủ

- Học xong?
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.
Nhất là vị trưởng lão kia, sắc mặt tái xanh, có chút khó coi.
Người khác không biết trong phòng có bao nhiêu thư tịch, thế nhưng hắn lại biết rất rõ ràng.
Năm mươi năm qua mượn lực lượng của công hội sưu tập thư tịch khắp nơi, tất cả ghi chép liên quan tới thú ngữ, bản độc nhất, cổ tịch. . . Không dưới mấy chục vạn bản, xem như hắn cũng tốn tròn mười năm mới xem xong một lần. Mà đối phương vừa mới đi vào không đến mười phút đồng hồ đã đi ra, thế mà lại nói thẳng. . . Đã học xong!
Coi như nói dối cũng nên đáng tin hơn một chút chứ?
- Ngươi nói học xong là có ý gì chứ?
Thực sự không nhịn được nữa cho nên lão giả khẽ nói.
- A, chính là. . . Không sai biệt lắm đã học được, trên cơ bản nếu muốn giao lưu đã không có vấn đề gì quá lớn...
Trương Huyền nói.
Vừa rồi đi vào phòng thì hắn đã bắt đầu chạy băng băng sưu tập thư tịch. Sau vài phút đã thu mấy chục vạn bản thư tịch vào trong đầu, sau đó thông qua Thiên Đạo thư viện để tìm ra nội dung đúng đắn.
Vừa tìm qua, quả thực đã tìm được không ít.
Những sách vở này, mặc dù có không ít thứ ước đoán, cũng có rất nhiều chỗ viết lung tung. Thế nhưng số lượng rất nhiều đã góp gió thành bão, góp ít thành nhiều, cũng có thể hội tụ không ít câu nói đúng đắn.
Gom góp được một cuốn thư tịch, phía trên có những câu thông dụng trong thú ngữ Thượng Cổ, cùng phương pháp phát ra tiếng. Học được những thứ này, muốn ứng phó với những đoạn đối thoại khó khăn rất khó, thế nhưng chỉ là giao lưu, đã không thành vấn đề gì nữa.
- Giao lưu cơ bản. . . Còn không có vấn đề quá lớn sao?
Nghe thấy đối phương càng nói càng mơ hồ, sắc mặt lão giả này trở nên tái xanh:
-Ăn nói bừa bãi!
Hắn học tới năm mươi năm mà cũng không học được cái gì. Mới mở miệng đã khiến cho hamster lông đỏ nôn đến chết đi sống lại, ngươi nói ngươi đi vào một chút đã học được hay sao?
Nếu là như vậy, nhiều năm nghiên cứu học tập như vậy của ta đổ lên trên thân chó, hay là trên thân heo a?
Coi như nói dối thì cũng phải đáng tin cậy một chút a!
- Ta...
Biết mình nói thật nhất định sẽ bị nghi ngờ, Trương Huyền đang muốn giải thích một chút thì chỉ thấy một thanh niên đã vội vã chạy tới.
- Trưởng lão, không xong, đầu. . . Tử Dực Thiên Hùng thú kia lại tới!
- Lại tới?
Lão giả tối sầm mặt lại:
- Đi trước dẫn đường.
- Vâng!
Thanh niên kia vội vàng đi ra ngoài, lão giả theo sát phía sau hắn.
- Chúng ta cũng qua đó xem một chút đi!
Thấy hắn vội vã rời đi, Trương Huyền nhìn đám người Lạc Thất Thất một cái rồi cũng đi theo.
Hắn đến đây là vì muốn tìm linh thú phi hành, đầu Tử Dực Thiên Hùng thú này đã là nửa bước cửu trọng. Như vậy nếu có thể thuần phục thì tuyệt đối sẽ là một giúp đỡ lớn. Nếu đi tới Hồng Viễn đế quốc sẽ nhanh hơn không ít.
- Ừm!
Hàn Xung cũng biết chuyện này rất nghiêm trọng cho nên cũng đi theo sát.
Trên đường đi, thông qua trò chuyện với Hàn đường chủ thì Trương Huyền cũng biết vị lão sư này của hắn họ Tiền, là một trong các trưởng lão có tư cách tương đối sâu trong Thú đường, địa vị tôn sùng.
Bởi vì Tử Dực Thiên Hùng thú có quan hệ với hắn, cho nên mỗi lần nó xuất hiện hắn đều chạy tới xử lý. Mặc dù thời gian Hàn Xung đến Thú đường không dài, thế nhưng đã trải qua nhiều lần.
Cho nên đối với đại gia hỏa này hắn nhớ rất rõ.
- Tên này vừa đến không phải là phá hoại thì chính là giết chết linh thú khác, làm không ít khách hàng đều oán hờn khắp nơi!
Nói đến đầu Tử Dực Thiên Hùng thú này, ngay cả Hàn Xung cũng rất là buồn bực.
Đả thương người thì cũng thôi đi, mấu chốt nhất là lại làm bị thương không ít linh thú. Có ít người xếp hàng thật nhiều ngày mới không dễ dàng được sắp xếp linh thú. Thế nhưng lại bởi vì tổn thương mà không có cách nào đi lại, làm cho danh dự của cả Thú đường đã bị hạ thấp xuống không ít.
Thú đường cũng bố trí không ít bẫy rập, nhưng mỗi lần dường như tên này đều sớm biết trước vậy, lại thêm thực lực mạnh mẽ, coi như chân chính rơi vào vòng vậy thì cũng có thể thuận lợi đào thoát, thậm chí lại một lần nữa trở về, càng làm tình huống trở nên nặng nề hơn.
Bọn họ đã từng báo cáo lên tổng bộ, Thú đường Hồng Viễn đế quốc cũng đã phái Thuần Thú sư lục tinh đến đây. Kết quả tên này lại biết tước nguy hiểm, mấy tháng liên tiếp không có xuất hiện, đợi vị Thuần Thú sư này vừa mới rời đi thì lại lập tức lao đến.
Liên tục mấy lần, tất cả mọi người trong Thú đường coi như bất đắc dĩ thế nhưng cũng đã không có biện pháp, đành phải tùy ý để cho đối phương làm loạn. Chỉ là mỗi lần, đều để vị Tiền trưởng lão này đi xử lý.
Chỉ là, nhắc tới cũng kỳ quái, chỉ cần Tiền trưởng lão đi qua, coi như tên hung ác này hơn nữa thì cũng biết xoay người rời đi, không dám đả thương hắn một chút nào.
Trước đó hắn còn không có hiểu rõ, còn tưởng rằng là bản thân vị lão sư này có năng lực thuần thú mạnh mẽ, làm cho đối phương không dám động thủ. Hiện tại xem ra, chỉ sợ có quan hệ với đầu Long Nham thú đã chết đi kia.
Nếu hắn đoán không sai, hẳn là Tử Dực Thiên Hùng thú này đã đồng ý cái gì đó với Long Nham thú, mặc dù bất mãn với lão sư, thế nhưng cũng không dám làm chuyện gây tổn thương với người.
- Ở ngay phía trước!
Hàn huyên một hồi, Hàn Xung nhướng mày, vội vàng xông về phía trước. Đám người Trương Huyền theo sát phía sau, lập tức nhìn thấy một đầu linh thú màu tím cực lớn đang xoay quanh trên không trung, bên trên móng vuốt thô to có nắm một tiểu gia hỏa Hóa Phàm tam trọng.
Mà Tiền trưởng lão trước đó đã tới đang đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt rất là sốt ruột.
Cách Tiền trưởng lão không xa là bảy, tám lão giả râu bạc trắng. Mà người ở giữa, dung mạo lại có chút tương tự với Tần Chung mà trước đó hắn đã gặp, có lẽ chính là vị Tần đường chủ kia.
- Không có nghĩ tới nhanh như vậy tên này đã trở lại...
Sau lưng rất nhiều lão giả râu bạc trắng, Trương Huyền lần nữa nhìn thấy một người quen.
Chính là tên Tần Chung “Không biết bay” kia.
Vốn cho rằng tên này không có linh thú, qua một đoạn thời gian nữa mới có thể trở về, không nghĩ tới hắn ta đã trở về tới Thú đường.
- Hẳn là đầu Long Dực thú kia đi đón...
Lạc Thất Thất thấp giọng nói.
Trương Huyền gật đầu.
Bọn hắn đến Thú đường đã thả đầu Long Dực thú kia đi, đầu linh thú này biết chủ nhân còn ngã hôn mê bất tỉnh ở trong hố cho nên tự nhiên sẽ đi cứu người.
Thú đường cách nơi đó không xa, muốn qua lại cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Lúc này toàn thân Tần Chung giống như bánh chưng, mặc dù bị thương nặng, thế nhưng quả thực không có đáng ngại tới tính mạng.
Đôi mắt nhìn trừng trừng nhìn về phía Thiên Hùng thú ở không trung, cũng không chú ý tới cừu nhân của hắn đang tới gần.
. . .
- Nhanh buông nó ra, cho dù giữa chúng ta có mâu thuẫn, thế nhưng ta hi vọng không nên làm liên luỵ tới Thú đường, nếu không, coi như Long Nham thú sống lại nhất định cũng sẽ mất hứng...
Phía trước, Tiền trưởng lão nhìn Tử Dực Thiên Hùng thú đang phi hành ở bên trên không, bàn tay xiết chặt rồi nói.
- Rống!
Nghe thấy hắn nhắc tới Long Nham thú, đại gia hỏa trên không trung nhe răng trợn mắt, không những không có buông linh thú bên trong ra mà ngược lại còn để cho móng vuốt nắm càng chặt hơn. Xem ra bất cứ lúc nào cũng sẽ bóp chết nó.
- Tiền trưởng lão, đường chủ, mau cứu linh thú của ta...
Một Thuần Thú sư tứ tinh rất là gấp gáp nhìn về phía không trung, sắp khóc ra thành tiếng.
Rất hiển nhiên, đầu linh thú bị bắt ở trên không trung là thú sủng của hắn.
Phí hết tâm huyết, thật vất vả mới thuần phục được, một khi bị bóp chết, một phen vất vả của hắn đều bị đổ xuống sông xuống biển.
- Lý thú sư, đừng có gấp, nhất định ta sẽ cứu nó...
Tiền trưởng lão an ủi một câu.
Thú sủng bị giết, hắn biết rõ đối phương sẽ đâu khổ thế nào, cho nên hắn không muốn để cho hậu bối cũng dẫm vào vết xe đổ của mình.
- Thiên Hùng thú, chỉ cần ngươi thả nó, thú huyết thạch hay là linh thạch, chỉ cần Tiền mỗ có thể đưa ra thì ta sẽ không tiếc!
Dỗ dành đối phương xong, Tiền trưởng lão lần nữa nói với đại gia hỏa ở trên không trung.
- Tiền trưởng lão, không thể đồng ý với nó. Những năm này, tất cả tích súc của ngươi hầu như đều đưa ra ngoài. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, ta sợ sẽ chậm trễ việc tu luyện của ngươi...
Tần đường chủ nghe thấy hắn nói như thế không nhịn được cau mày, vội vàng khuyên can.
Dựa theo thiên phú, có lẽ Tiền trưởng lão đã sớm có thể đột phá đến Hóa Phàm cửu trọng. Đáng tiếc tất cả tích súc đều cho tên này ăn, dẫn đến tài nguyên tu luyện thiếu thốn.
Tên này thường cách một đoạn thời gian lại tới vơ vét một lần, mượn nhờ những tư nguyên này mà đã đột phá đến nửa bước cửu trọng trước.
Nếu như hắn lại không khuyên can, nếu cứ tiếp tục làm như vậy thì tên này sẽ càng ngày càng mạnh, uy hiếp với Thú đường cũng sẽ càng lớn hơn.
- Là ta có lỗi với Long Nham thú...
Tiền trưởng lão lắc đầu.
- Nhưng mà...
Sắc mặt Tần đường chủ tái xanh.
- Không có nhưng nhị gì cả, nếu như không có Long Nham thú thì ta đã sớm chết. Ta có thể kéo dài hơi tàn lâu như vậy đã là ân huệ rất lớn rồi, đừng nói là tích súc, coi như bảo ta lập tức chết, chỉ cần có thể khiến cho tâm lý của nó dễ chịu hơn thì ta cũng nguyện ý!
Ánh mắt mang theo vẻ kiên định, cổ tay Tiền trưởng lão khẽ đảo, trước mắt xuất hiện một đống thú huyết thạch, linh thạch trung phẩm và một chút dược liệu trân quý.
Số lượng cũng không phải là rất nhiều, xem ra những năm này quả thực vị trưởng lão này đã bị vơ vét không sai biệt lắm.
- Ngươi có lỗi với Long Nham thú, nhưng cũng không có lỗi với đầu Tử Y Thiên Hùng thú này a. Tiền trưởng lão, ngươi làm như vậy quả thật có chút không ổn!
Ngay khi Tiền trưởng lão đang định mang một chút đồ cho đại gia hỏa trên không trung thì một đạo thanh âm nhàn nhạt đã vang lên.
Nghe thấy thanh âm này, tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên đã đi tới.
- Cha, chính là hắn hại con thảm như vậy. . . nhất định người không thể bỏ qua cho hắn!
Không nghĩ tới tên này lại dám nghênh ngang đi tới gần, Tần Chung tức giận tới mức hai mắt cũng tái đi.
- Hắn sao?
Tần đường chủ tối sầm mặt lại, quay đầu nhìn về phía Tiền trưởng lão:
-Trưởng lão, người này ngươi có quen biết hay không?
- Hắn là ân nhân của Hàn Xung, là một vị Danh sư tứ tinh và Thuần Thú sư...
Tiền trưởng lão nhướng mày, nhìn về phía thanh niên đang đi tới, khoát tay áo rồi nói:
-Chuyện này không liên quan gì đến ngươi, nếu như muốn tiếp tục mượn linh thú thì xin lập tức rời đi!
Người đi tới chính là Trương Huyền.
Hắn thấy vị Tiền trưởng lão này luôn thỏa hiệp, cho nên tràn ngập bất đắc dĩ mới đi ra.
Nghe thấy người này nói như thế, hắn vừa định nói thì Ngọc Phi Nhi ở sau lưng đã lên tiếng.
- Nếu như chúng ta không đi thì sao?
- Không đi, vậy thì đừng nghĩ tới mượn linh thú nữa...
Hơi vung tay lên, Tiền trưởng lão đang muốn nói hết lời thì chỉ thấy sắc mặt Tần đường chủ tái nhợt, bờ môi không ngừng phát run.
Đồng thời không ngừng nháy mắt với hắn:
-Khụ khụ, Tiền trưởng lão, ngươi không vội nói trước...
- Làm sao vậy?
Thấy đường chủ kỳ quái như thế, Tiền trưởng lão rất là nghi hoặc, còn chưa kịp hỏi một câu thì chỉ thấy nữ tử đi theo phía sau lnwg Trương sư như tùy tùng đã đi tới gần. Hai mắt nhìn về phía Tần đường chủ, cười nhạt một tiếng.
- Nếu như ta nhớ không sai, ngươi tên là Tần Chiêu đúng không? Hóa ra ngươi là đường chủ của Thú đường nơi này!
- Tần Chiêu bái kiến Ngọc Phi Nhi công chúa!
Sắc mặt Tần đường chủ tái nhợt, vội vàng ôm quyền.
- Ngươi còn nhận ra ta sao?
Hừ một tiếng, hai tay Ngọc Phi Nhi chắp ra sau lưng, không giận mà tự uy, mang theo uy nghiêm của một vị công chúa.
- Tại hạ. . . Cùng ân sư đi hoàng cung, đã may mắn gặp qua công chúa một lần...
Tần Chiêu đường chủ vội vàng ôm quyền nó, còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy tiếng gầm gừ phẫn nộ của con trai mình từ phía xa truyền tới.
- Cha, chính là nữ nhân này, còn có người thanh niên kia, bọn hắn đều cùng một giuộc, đều không phải là người tốt. Người nhất định phải hả giận giúp con...
Tần Chung bị người ta che khuất cho nên cũng không thấy rõ thái độ của phụ thân, hắn còn tưởng rằng phụ thân đang muốn giúp mình hả giận cho nên vẫn còn đang hưng phấn tới mức hai mắt đỏ bừng.
Hắn bên này cao hứng thì Tần đường chủ ở phía trước nghe thấy hắn nói như thế, thân thể nhoáng một cái, suýt chút nữa đã ngất đi tại chỗ.
Đừng gọi ta. . .
Ta không phải là phụ thân ngươi, ngươi là phụ thân của ta không được sao. . .
Người khác đều là hiếu tử, ngươi đang chơi phụ thân ngươi sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận