Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Trì Nhãn

Thấy thầy Hồng sắp không gánh được, Trương Huyền cũng không để ý tới Ngô Chấn đang đùa nghịch ở bên cạnh mà tiếp tục truyền âm.
Ngô Chấn xác nhận suy đoán trong lòng là sự thật, cho nên sau đó cũng không tìm hắn để gây sự mà chỉ yên lặng nhìn qua.
Sau mấy phút đồng hồ.
Vẻ mặt ba người Phùng Vũ, La Chiêu, Trần Việt sưng phù giống như là đầu heo, toàn thân tràn ngập vết thương nằm trên mặt đất, chủ động nhận thua.
Không nhận thua cũng không được, thầy Hồng này mỗi lần đều có thể liệu địch tiên cơ, đánh cho bọn hắn không hề có lực hoàn thủ. Nếu tiếp tục nữa, đừng nói chiến thắng, có thể giữ được tính mạng hay không cũng còn khó nói, còn không bằng nhận thua a.
Ba người cực kỳ thảm thiết, bị thương tới mức ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra. Chỉ có điều, thầy Hồng cũng không khá hơn chút nào, vẻ mặt sưng tấy, khóe mắt sưng đỏ, thân thể run rẩy, vẻ mặt tràn ngập máu tươi. . . Nếu không phải được một luồng ý niệm chống đỡ, nhất định hắn đã sớm không kiên trì nổi rồi.
- Được rồi, thầy Phùng, thầy La, thầy Trần đã nhận thua, ba danh ngạch sẽ lấy từ ba phe thế lực các ngươi a!
Thấy quả thật thầy Hồng có thể chiến thắng, Diệp Tiền rất là kinh ngạc.
Hắn không có nhãn lực như Ngô Chấn, không nhìn ra được bí quyết. Cho nên còn tưởng rằng thầy Hồng bằng vào thực lực của mình vượt qua ba người. Cho nên trong lòng không nhịn được bội phục một hồi.
- Thầy Ngô, thầy Hồng bị thương, không biết có thể dùng một chén rượu thuốc chữa thương hay không?
Thấy thầy Hồng đã hoàn toàn biến dạng đang đi tới, trong lòng Trương Huyền hổ thẹn, cho nên mới đứng dậy đi tới trước mặt thầy Ngô.
Nếu không phải do mặt hàng này gọi mình, mặc dù thầy Hồng có bị thương thì cũng nằm trong phạm vi khống chế, căn bản không có khả năng giống như bây giờ, sắp tới mức chết đi.
- Ừm!
Thầy Ngô cũng cảm thấy có chút xấu hổ, lấy ra rượu thuốc vừa rồi, lại rót một chén.
Tiện tay rót một đạo chân khí vào chén rượu, Trương Huyền lại đưa cho thầy Hồng uống vào.
Chân khí bên trong cơ thể người có thể bảo tồn được lâu dài. Thế nhưng ở trong rượu, không bao lâu nữa sẽ tiêu tán, nói cách khác, hồ lô rượu trong tay thầy Ngô, bây giờ còn có thể có hiệu quả nhất định. Thế nhưng nương theo thời gian trôi qua sẽ lại biến thành rượu đế bình thường, không có nổi một chút tác dụng nào.
Chỉ chốc lát, thương thế trên người thầy Hồng đã từ từ phục hồi.
Thiên Đạo chân khí dung nhập vào rượu, dọc theo kinh mạch chảy xuôi, coi như uống vào trong bụng cũng có thể tạo ra được tác dụng rất lớn.
- Đa tạ thầy Ngô, thầy Trương!
Thương thế đã khôi phục, thầy Hồng cảm thấy sảng khoái tinh thần, vội vàng ôm quyền nói.
Vừa rồi hắn đã thật sự cho rằng mình không sống nổi nữa. Thế nhưng không nghĩ tới chỉ điểm của thầy Trương lại lợi hại như thế, có thể nhẹ nhõm đánh bại ba người.
Đây chính là Danh sư cùng cấp bậc với hắn a. . . Đơn đả độc đấu cũng chưa hẳn đã có thể thắng được, một chiến với ba mà thắng. Cho dù là bị thương thêm lần nữa cũng đáng giá!
Tứ đại chư hầu cạnh tranh với nhau, chỉ bằng vào lần này, Hồng Phong đế quốc đã có thể mở mày mở mặt!
- Khách khí...
Thầy Ngô vẫy tay, nhìn về phía Trương Huyền trước mắt, trong mắt tràn ngập vẻ hiếu kỳ.
Chẳng qua hắn cũng biết bây giờ không phải là thời điểm để thăm hỏi, cho nên cũng không nói thêm lời nào nữa.
- Thầy Ngô, chúng ta cũng có thể lấy một chén rượu thuốc hay không?
Hai người Trương Huyền trở lại chỗ ngồi, đám người thầy Phùng, thầy La đi tới.
Cảnh tượng thầy Hồng uống rượu thuốc vào lập tức thay đổi bọn hắn cũng đã nhìn thấy, vì vậy mới hâm mộ đến cực điểm, giờ phút này bọn hắn đành phải tới đòi hỏi.
- Được!
Hai hàng lông mày nhảy một cái, mặc dù không quá tình nguyện, thế nhưng thầy Ngô vẫn lấy ra hồ lô rượu, rót cho ba người một chén.
- Đa tạ thầy Ngô!
Tiếp nhận rượu thuốc, ba người vội vàng uống vào, chỉ cảm thấy một cảm giác cay nồng xông lên cổ họng.
Chờ một hồi, phát hiện ra thương thế trên người biến hóa không lớn so với trước kia, bọn hắn không nhịn được nhìn qua:
- Thầy Ngô, có phải ngươi đã cầm nhầm hồ lô rượu hay không...
- Cầm nhầm, vừa rồi chính là cái này...
Thầy Ngô nhướng mày:
- Có lẽ thương thế của các ngươi nặng hơn, cần thoa ngoài da a!
Nói xong hắn lại rót một chén cho mấy người.
- Cũng đúng!
Trước đó thầy Trương đâm thủng cánh tay của thầy Tất, khi đó chính là thoa ngoài da, có lẽ thương thế của bọn hắn so với thầy Hồng còn nặng hơn. Cho nên uống thuốc đã không có hiệu quả quá lớn.
Nghĩ đến điểm này, lại lần nữa bưng rượu lên, đều đặn bôi lên vị trí bị thương.
Xì xì xì!
Không nói tới việc rượu mang theo cảm giác xót khiến cho bọn hắn đau tới mức nhe răng trợn mắt. Thế nhưng chờ nửa ngày, vết thương vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại còn có xu thế có mủ. Vẻ mặt đám người Phùng Vũ, La Chiêu, Trần Việt choáng váng.
Đây không phải là thánh dược chữa thương, một khi bôi lên lên thì sẽ lập tức khôi phục như lúc ban đầu hay sao?
Sao lại không những không có tác dụng mà ngược lại miệng vết thương còn mang theo đau đớn tới mức run rẩy? Còn kèm theo cảm giác ngứa ngáy nữa chứ?
Vừa rồi rõ ràng bọn hắn đã nhìn thấy thầy Hồng uống xong là khỏi? Có phải là thầy Ngô bất công, cho thiếu hay không?
- Thầy Ngô, có lẽ rượu thuốc còn hơn ít, không biết có thể cho chúng ta thêm mấy chén hay không...
Tràn ngập nghi hoặc, La Chiêu không nhịn được lần nữa mở miệng.
- Cút!
Thầy Ngô nhướng mày lên.
Có ý gì chứ? Thầy Hồng chỉ cho ta một chút rượu thuốc như thế. Các ngươi một chén lại một chén, vừa uống vừa bôi, không hết không dứt đúng không?
Mắng xong trong lòng hắn cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ thương thế của mấy người này rất nặng, vì vậy hiệu quả mới yếu một chút?
Nhất định là vậy!
Bất kể nói thế nào, trạng thái tinh thần của mấy người này so mới vừa rồi đã tốt hơn nhiều.
Kỳ thật, hắn không biết, trước đó Trương Huyền chân khí vào trong toàn bộ hồ lô. Mặc dù hiện tại đã có đại bộ phận phát tán ra, thế nhưng vẫn có một ít hiệu quả.
Đám người La Chiêu mỗi người hai chén, mặc dù không giống như thầy Hồng, hoàn hảo như ban đầu. Thế nhưng cũng khôi phục được hơn phân nửa, máu đã ngừng chảy. Muốn đi lại cũng không có bất kỳ vấn đề gì.
- ...
Thấy hắn nổi giận, đám người La Chiêu không dám nhiều lời, vội vàng trở về.
. . .
- Danh ngạch đã được quyết định, hiện tại sẽ phân phối khu vực!
Thấy kết quả tỷ thí đã có, xác định được chuyện danh ngạch, Diệp Tiền nhìn quanh một vòng rồi nói:
-Hóa Thanh trì, hội tụ linh khí từ Thanh Tắc sơn và Long lân hà, có thể tẩm bổ hồn phách. Khiến cho hồn lực của người ta đại tăng. Bởi vậy linh trì này được gọi là Thánh địa của Huyễn Vũ đế quốc. Coi như là người của hoàng thất cũng không thể tùy ý đi vào. Chỉ có thể y theo quy tắc mười năm một lần mở ra để tiến vào mà thôi.
- Những chuyện này các ngươi đều biết, chắc hẳn cũng không cần ta nhiều lời!
Đám người thầy Hồng gật đầu.
Chuyện này người người đều biết, không phải là bí mật gì cả.
- Hóa Thanh trì là Thánh địa tu luyện, đối với hồn phách có tác dụng tẩm bổ cực lớn không sai. Thế nhưng các ngươi không biết, đây cũng là chỗ đại hung, chỉ cần hơi không cẩn thận thì sẽ thân tử đạo tiêu, ai cũng không giải cứu được!
Sắc mặt Diệp Tiền lập tức trở nên nghiêm túc.
- Chỗ đại hung? Thân tử đạo tiêu?
- Không nói là linh trì linh khí đầy đủ hay sao?
- Đúng vậy a, tại sao có thể có nguy hiểm cơ chứ?
. . .
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Ngay cả mấy người La Chiêu, Phùng Vũ cũng nhíu mày.
Tất cả mọi người đều nghe qua, Hóa Thanh trì tẩm bổ linh hồn, gia tăng tu vi. Thế nhưng chưa từng nghe nói qua nơi này lại có nguy hiểm như thế.
Một linh trì tràn ngập linh dịch sẽ có nguy hiểm gì cơ chứ?
- Hóa Thanh trì đúng là linh trì, chuyện này không ai. Thế nhưng linh trì cuồng bạo không chịu nổi, Hóa Phàm cửu trọng tiến vào bên trong cũng sẽ tuỳ tiện bị giảo sát! Năm đó, Tiên Tổ phát hiện ra nơi đây, từng phái người tiến vào bên trong để dò xét, kết quả không còn có một ai may mắn còn sống sót.
Vẻ mặt Diệp Tiền rất là nghiêm túc.
- Hóa Phàm cửu trọng cũng bị giảo sát?
Mọi người đều giật mình:
- Vậy chúng ta...
Ngay cả Hóa Phàm cửu trọng cũng không chịu được, để bọn hắn đi vào không phải muốn chết hay sao?
Đã như vậy, vì sao lại nói là Thánh địa tu luyện?
- Mọi người không cần phải gấp, nghe ta nói hết lời đã!
Thấy bộ dáng này của mọi người, Diệp Tiền cười cười:
-Hóa Thanh trì rất là nguy hiểm, cũng không phải ta đang nói chuyện giật gân, mà là chân thật. Chỉ là, cũng không phải là không có biện pháp, Tiên Tổ tìm kiếm nhiều năm, phí không biết bao nhiêu sinh mệnh để đánh đổi, rốt cục cũng đã phá giải được một chút bí ẩn của linh trì. Lại tìm được một chút khu vực an toàn, chỉ cần ở trong phạm vi này, bất kể tu luyện như thế nào cũng sẽ không phải chịu ảnh hưởng!
- Nơi này được chúng ta gọi là Trì Nhãn! Trì Nhãn là chỗ linh khí giao hòa, hết sức an toàn. Chỉ có điều, cách mỗi mười năm mới có thể xuất hiện một lần.
- Trì nhãn?
- Mười năm mới xuất hiện một lần? Chẳng lẽ, Hóa Thanh trì mười năm mở ra một lần là bởi vì cái này hay sao?
- Nhất định là vậy...
Nghe thấy hắn giải thích, mọi người như bừng tỉnh.
Hóa Thanh trì mười năm mới mở ra một lần, chuyện này làm cho tất cả mọi người đều không hiểu. Vốn bọn họ cho rằng là Huyễn Vũ Hoàng vì bảo hộ cho linh trì này, hiện tại xem ra, căn bản không phải, mà là. . . Đề phòng nguy hiểm.
- Kích thước của Trì Nhãn không lớn, chỉ có đường kính chừng hai mét, hơn nữa, linh khí có thể tăng trưởng linh hồn trong đó cũng có một số lượng nhất định. Một khi hấp thu xong sẽ sụp đổ! Nói cách khác, người tiến vào bên trong, sau khi phát giác đã hấp thu hết linh khí trong đó thì phải rời khỏi. Nếu không, một khi sụp đổ thì sẽ không có cách nào đi ra được nữa.
Diệp Tiền nói.
- Đường kính hai mét? Còn có hạn chế? Như vậy...
Tất cả mọi người đều rất là nghi hoặc.
Người có thể tiến vào, tổng cộng có mười lăm danh ngạch, mà Trì Nhãn chỉ có đường kính hai mét, không có khả năng ngồi bên dưới ah!
Hơn nữa, cũng còn có hạn chế, ai đi vào trước, ai chậm chân thì vào sau. Như vậy có phải cũng khá là phiền phức hay không?
- Mọi người biết rồi đó, linh hồn bị giam cầm ở bên trong thân thể. Giống như có một chiếc lồng bao phủ, không thể nào tăng lên một cách không hạn chế được!
Không có giải thích nỗi nghi hoặc của mọi người, Diệp Tiền tiếp tục nói.
Trương Huyền gật đầu.
Người tu luyện bình thường thì thân thể sẽ giống như lồng giam vậy, khóa chặt hồn phách, không có cách nào tránh thoát được.
Coi như lấy được phương pháp tu luyện linh hồn thì hồn phách cũng chỉ có thể bị giam cầm ở trong nhục thể.
Giống như chậu hoa vậy, dù gốc rễ có lớn thì cũng chỉ có thể bị giam cầm ở trong chậu.
- Trải qua tính toán, bất kể là Hợp Linh cảnh hay là Kiều Thiên Cảnh, ba ngày là một cực hạn, coi như thời gian càng dài thì cũng sẽ không có một chút hiệu quả nào nữa! Hơn nữa, ba ngày cũng là thời gian lớn nhất mà Trì Nhãn có thể duy trì. Bởi vậy, đế quốc đã xác định ba ngày là kỳ hạn.
Diệp Tiền nói:
- Người đứng vị trí đầu của đế quốc và các nước chư hầu có thể chờ đủ ba ngày, người thứ hai, hai ngày, thứ ba một ngày!
Mọi người lên tiếng.
Trước đó thi đấu Danh sư đã nói tới ban thưởng chính là như thế.
Quán quân có thể tu luyện ba ngày ở trong Hóa Thanh trì, người thứ hai, thứ ba theo thứ tự là hai ngày, một ngày, cứ theo thứ tự giảm dần.
- Trước đó nhất định mọi người đều cảm thấy kỳ quái, một cái ao nước chỉ có đường kính hai mét, làm sao có thể nhét vừa mười lăm người đồng thời tu luyện. . . Kỳ thật, mỗi lần Hóa Thanh trì mở ra cũng không phải chỉ có một cái Trì Nhãn, mà là đồng thời xuất hiện mười cái!
- Mười cái?
- Không sai, là mười cái! Dựa theo quy củ trước đó, năm người đứng thứ nhất đều chiếm cứ một cái Trì Nhãn, tu luyện đủ ba ngày. Còn lại vị trí thứ hai, thứ ba, hai người một cái, một người hai ngày, một người một ngày. Mười cái Trì Nhãn, vừa vặn đều có thể dùng hết, mười lăm người cũng đều có thể được tu luyện!
Diệp Tiền nói tiếp.
Năm người đứng thứ nhất chiếm cứ năm cái Trì Nhãn, năm cái còn lại phân cho mười người đứng thứ hai và thứ ba, số trời khác biệt, công bằng công chính.
- Chỉ là. . . Năm nay thì lại khác!
Nói đến đây, dừng lại ở trước mắt một chút, Diệp Tiền khẽ lắc đầu:
- Đám người Ngô học trưởng, Lục công chúa. Nhất định mỗi người sẽ phải chọn lấy một cái Trì Nhãn, ta cũng sẽ chọn một cái, cho nên đã mất đi năm cái. . . Cho nên, các ngươi chỉ có thể phân chia năm cái còn lại mà thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận