Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Đừng đùa như vậy a!

Trans by My
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------
Sau khi trọng sinh không bao lâu, Trương Huyền dung hợp với linh hồn của chủ nhân trước của thân thể này và đạt đến cảnh giới tâm như chỉ thủy.
Cho tới nay, hắn đều ỷ vào thư viện trong đầu để phát hiện thiếu hụt và tìm ra vấn đề của mọi người. Hắn cũng chưa bao giờ chú ý tới những điều Lưu Lăng vừa nói. Chẳng lẽ. . . tâm như chỉ thủy của hắn không phải Minh Lý cảnh?
Nếu thực sự không phải, ắn sẽ không thể khảo hạch danh sư, có một thư viện trâu bò như vậy thì có tác dụng gì?
Sẽ không phải là thật chứ. . .
Trương Huyền cảm thấy muốn khóc.
Tuy nhiên, hắn nhanh chóng nghĩ ra một khả năng khác.
Theo bản năng, thư viện sẽ biên soạn một cuốn sách bất cứ khi nào hắn nhìn thấy người khác tu luyện võ kỹ. Như vậy, người khác sẽ không phân biệt được đó là Minh Lý cảnh hay là kết quả đạt được từ thư viện.
- Vậy. . . Như thế nào mới có thể kiểm tra đâu là Minh Lý cảnh, đâu là tâm như chỉ thủy? - Nghĩ vậy, hắn vội hỏi tiếp.
- À, cái này thật ra rất đơn giản. Trong tay ta có một viên “đá hoa văn”. Ngươi chỉ cần nắm viên đá này trong lòng bàn tay, điều chỉnh tâm cảnh đạt tới cảnh giới tâm như chỉ thủy là được. Nếu trên viên đá xuất hiện số lượng chính là Minh Lý cảnh, nếu không có số chính là tâm như chỉ thủy!
Lưu Lăng lấy ra một viên đá màu xanh nhạt, mặt ngoài lít nha lít nhít phủ đầy các hoa văn, hắn nhìn vào thấy hoa cả mắt.
- Đương nhiên, Minh Lý cảnh cũng phân chia cấp bậc. Số lượng càng lớn, chứng tỏ thiên phú càng cao. Người bình thường đạt tới 3 là đủ điều kiện tham gia khảo hạch nhất tinh danh sư! Đại sư huynh tuổi còn trẻ đã có thành tích nổi bật như vậy, lại được làm đệ tử thân truyền của Dương sư, chỉ sợ đã đạt tới bốn hoặc cao hơn nữa. Tiềm năng của sư huynh lớn như vậy, chúng ta không thể so sánh!
Nói đến đây, đám người Lưu Lăng nhìn về phía Trương Huyền, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ nồng nhiệt.
Số đo Minh Lý cảnh chính là tiêu chuẩn xác định tài năng của dnah sư. Số đo càng cao, chứng tỏ sự lý giải đối với sự vật cũng càng sâu sắc, tiềm lực cũng càng lớn.
Mấy người bọn hắn cũng chỉ vừa đủ đạt tiêu chuẩn mà thôi, những năm này mặc dù không ngừng tu luyện, nhưng để không còn tiềm lực phát triển. Dù họ có thể đột phá đến cảnh giới Tông Sư cũng khó có đủ điều kiện tham gia khảo hạch nhị tinh damh sư.
Trong khi đó, người thanh niên trước mắt này lại được Dương sư lựa chọn làm đệ tử, chứng tỏ tiềm lực vô hạn. Theo suy đoán của bọn hắn, tâm cảnh của Trương Huyền e rằng đã vượt qua 3. Chính vì vậy, bọn hắn mới cam tâm tình nguyện gọi đối phương là đại sư huynh.
- Viên đá hoa văn này . . Có thể cho ta không?
- Đây là đồ vật để danh sư kiểm tra ttiêu chuẩn của một người khi thu học đồ, cũng giống như cột đá đo lực. Ta có mấy khối, nếu sư huynh muốn cứ cầm lấy đi!
Lưu Lăng cười cười:
- Tuy nhiên, đại sư huynh còn trẻ như vậy, có lẽ vẫn chưa đạt tới cảnh giới tâm như chỉ thủy. Ngươi không cần sốt ruột, sau này lúc nào đạt tới thì lấy ra đo là được!
- Ừm! - Trương Huyền nhận đá hoa văn, cúi đầu xuống nhìn.
Hoa văn phía trên viên đá là do tự nhiên hình thành, không có bất kỳ dấu vết nhân tạo nào, rất có thần vận. Khi nhìn vào đó, hắn cảm giác như có thể nhìn ra bản chất của sự vật, từ đó tìm tời căn nguyên.
- Đúng rồi, ở nơi nào mới có thể khảo hạch danh sư?
Cất đá hoa văn đi, sau đó Trương Huyền ngẩng đầu tiếp tục hỏi.
- Khảo hạch danh sư dĩ nhiên sẽ diễn ra tại Danh Sư đường. Gần Thiên Huyền vương quốc nhất chính là phân bộ tại Thiên Vũ nhất đẳng Vương quốc. Ở trong đó có nhị tinh danh sư và cơ sở hoàn chỉnh để thực hiện việc khảo hạch. Không những khảo hạch nhất tinh, thậm chí ngay cả nhị tinh đều có thể.
Lưu Lăng nói:
- Sau này khi sư huynh đạt tới tâm như chỉ thủy có thể tới nơi này thử xem. Chỉ cần đạt đủ điều kiện là có thể báo danh.
- Được! - Trương Huyền gật đầu.
- Vậy thì tốt ròi. Sư huynh, về sau có chuyện gì cứ nói với chúng ta là được. Hôm nay xin tạm biệt trước!
Bọn họ tiếp tục nói chuyện một lát, sau đó Lưu Lăng và hai vị danh sư đứng dậy ra về.
Sau khi bọn họ rời đi, Trương Huyền khẽ đảo cổ tay, đá hoa văn xuất hiện trong lòng bàn tay.
- Kiểm tra một chút ta có phải là phải Minh Lý cảnh tâm như chỉ thủy hay không. . .
Ở trong thế giới này, chỉ khi trở thành danh sư mới có địa vị tối cao, làm chuyện gì cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều, đồng thời để Thiên Đạo thư viện có thể phát huy hiệu quả. Nếu như không có thiên phú này, hắn cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Cầm chặt đá hoa văn trong lòng bàn tay, hắn điều chỉnh tâm cảnh tới trạng thái tâm như chỉ thủy, lập tức cả người không vui không buồn, không lo không nghĩ.
Cảnh giới này có thể áp chế phiền muộn và kích động của bản thân, cho phép người ta tỉnh táo nhất để phân tích xử lý các vấn đề. Đây là trạng thái mà vô số người tu luyện mơ ước.
Chỉ có điều, muốn đạt tới trạng thái này cần phải có sự tập trung tuyệt đối mới được. Trong toàn bộ Hồng Thiên học viện, cũng chỉ có viện trưởng làm được, từ đó thấy được độ khó của nó.
Chính vì vậy, lúc trước Thẩm Bích Như mới khiếp sợ suýt nữa ngất đi khi nhìn thấy Trương Huyền đạt tới cảnh giới này.
Ông!
Ngay khi hắn tiến vào trạng thái tâm như chỉ thủy, đá hoa văn trong tay bỗng lắc lư, một hàng số chậm rãi hiển hiện.
Nhìn thấy có con số xuất hiện, Trương Huyền lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Lưu Lăng đã từng nói nếu là cảnh giới tâm như chỉ thủy bình thường sẽ không xuất hiện số, nếu có chữ số chứng tỏ đó là Minh Lý cảnh.
Thực sự là buồn lo vô cớ! Hóa ra hắn vẫn có thiên phú trở thành danh sư.
Trước đó hắn vẫn lo lắng mình không có thiên phú này vì không nhìn ra logic và trật tự khi người khác thi triển võ kỹ. Xem ra là hắn lo lắng thừa rồi.
Dù nói thế nào, hắn vẫn là tồn tại siêu cường có được Thiên Đạo thư viện, làm sao có thể không có thiên phú trở thành danh sư được?
Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra, mở bàn tay nhìn vào đá hoa văn.
Con số đạt tới ba là có thể khảo hạch nhất tinh danh sư. Với tài năng của mình, hắn nghĩ ít nhất cũng phải đạt bốn, năm, thậm chí sáu, bảy, tám, chín đi!
Bằng không thì cũng không phù hợp thân phận a.
Trong lòng hắn vô cùng đắc ý. Số lượng trên đá hoa văn rốt không còn lắc lư, hoàn toàn xuất hiện trước mắt hắn.
Trương Huyền đang hưng phấn tưởng tượng đến cảnh sẽ tỏa sáng, thể hiện tài năng áp đảo khi khảo hạch danh sư. Nhưng khi nhìn thấy chữ số trên đá hao văn, trong nháy mắt, con ngươi hắn suýt nữa rơi cả xuống đất, phun máu tại chỗ.
- Cái này. . . Thật hay giả?
Da mặt hắn run rẩy như sắp khóc.
Chỉ thấy trên đá hoa văn xuất hiện một dòng số nhạt nhẽo – không phẩy một.
Đừng đùa như vậy a!
Nghe Lưu Lăng nói, người khác đều là ba, bốn; thiên tài đạt đến năm, sáu, bảy đều có. Hắn vốn cho là dù mình không phải thiên tài, nhưng ít nhất cũng đạt đến ba a! Không phẩy một. . . Là cái quỷ gì?
Đại ca, ngươi dám thấp hơn nữa không?
- Ta không tin. . .
Trương Huyền khóc không ra nước mắt, lần nữa nắm đá hoa văn trong lòng bàn tay.
Một lát sau.
Nhìn chằm chằm vào số không phẩy không chín, Trương Huyền cảm giác trên mặt giống như bị người ta tát mạnh một cái, khóe miệng không ngừng run rẩy.
Mẹ nó! Thật đúng là dám thấp hơn a!
Hắn vẫn cho rằng mình là siêu cấp thiên tài, thiên tài trong thiên tài, kết quả… Hiện thực này cũng thực sự quá mất mặt!
Mức độ Minh Lý cảnh thấp như vậy, làm sao khảo hạch danh sư? Sẽ bị cười nhạo đến chết a!
Nếu bây giờ hắn đi khảo hạch danh sư, chỉ e sẽ bị những học đồ khác đuổi ra ngay từ vòng gửi xe a!
- Ta không tin. . .
Liên tục thử mấy lần, Trương Huyền rốt cuộc chấp nhận sự thật. Tâm cảnh của hắn thấp đến mức làm cho người giận sôi. Hơn nữa, mỗi lần kiểm tra sẽ giảm xuống không phẩy không một. Cho đến bây giờ, nó chỉ còn… không phẩy không năm.
- Chỉ có thể chờ lần sau gặp Lưu Lăng và những người khác, ta sẽ hỏi họ xem có cách gia tăng mức độ tâm cảnh hay không. Nếu không, tâm cảnh của ta thấp như vậy, dù muốn khảo hạch danh sư cũng không có cửa a!
Cố nén xúc động muốn té xỉu, Trương Huyền đành tự an ủi bản thân.
Hiện tại chỉ hy vọng Danh Sư đường có bí quyết hay phương pháp tu luyện tâm cảnh. Đến lúc đó nhờ vào Thiên Đạo thư viện chỉnh lý ra Thiên Đạo bí tịch, hắn sẽ nhanh chóng tiến bộ, nhanh chóng trưởng thành.
Nếu không, chỉ bằng mức độ hiện tại, đừng nói danh sư, đến cả minh tinh lão sư hắn cũng không đủ tư cách.
Ngay khi hắn đang suy ngẫm cách xử lý mức độ tâm cảnh thấp đến đáng thương của mình, ngoài phòng học có người gõ cửa.
- Trương Huyền lão sư có ở đây không?
- Thẩm Truy bệ hạ?
Nghe thanh âm, hắn nhận ra người tới:
- Mời vào!
Kẹt kẹt!
Cửa phòng bị đẩy ra, hai người đi vào.
Một người chính là Thẩm Truy bệ hạ, một người khác, cũng tầm trung tuổi. Người này khá anh tuấn, nhìn kỹ lại có nhiều nét khá giống Triệu.
- Trương lão sư, đây là phụ thân của Triệu Nhã, Triệu Phong thành chủ. Hôm nay hắn tới đây để cảm tạ ngươi đã chăm sóc và dạy bảo nữa nhi hắn.
Thẩm Truy bệ hạ nói với giọng khiêm tốn.
Hiện tại mặc dù đối phương còn chưa phải là danh sư, nhưng lại là học sinh thân truyền của Dương sư, là sư huynh của ba vị danh sư.
Trước mặt người như vậy, dù hắn là chủ nhân của một nữa cũng dám khinh thường.
- Tại hạ là Triệu Phong, gặp qua Trương lão sư! - Triệu Phong thành chủ tiến lên.
- Nếu là phụ thân của Triệu Nhã thì đừng khách khí như vậy, mời ngồi!
Trương Huyền chào hỏi.
- Những gì Trương lão sư đã làm cho tiểu nữ mấy ngày này, ta đều đã nghe Diêu Hàn kể lại, ta thực sự vô cùng cảm kích. Ta biết với thân phận và năng lực của Trương lão sư sẽ không thiếu kim tệ, cho nên những ngày này đã đặc biệt phái người sưu tập, vừa may tìm được một viên “Minh Lý Ngọc Tinh”. Viên ngọc này ta xin biếu lão sư xem như đền đáp!
Mấy người khách sáo một phen, sau đó Triệu Phong thành chủ đưa ra một vật.
- Minh Lý Ngọc Tinh? – Nhìn thấy thứ đối phương lấy ra, vẻ mặt vô Trương Huyền cùng nghi hoặc.
- Minh Lý Ngọc Tinh cũng giống như linh khí, tu luyện giả chỉ cần cầm nhẹ, vuốt ve là có thể hấp thu. Viên ngọc này chẳng những có thể giúp khôi phục tâm cảnh tiêu hao, mà còn có thể từ từ tăng cường. Đây là vật phẩm danh sư dùng để tu luyện tâm cảnh, vô cùng trân quý. Bạch Ngọc thành có vô số mỏ ngọc, nhưng cũng chỉ tìm được một viên này.
Triệu Phong thành chủ giải thích.
- Có thể tăng cường mức độ tâm cảnh? – Mắt Trương Huyền sáng lên.
Thực sự là món quà đến đúng lúc.
Vừa rồi hắn còn đang buồn rầu vì tâm cảnh quá thấp, không biết phải làm như thế nào cho phải. Không ngờ Triệu Phong thành chủ lập tức đưa viên Minh Lý Ngọc Tinh này tới, thật sự là quá tốt!
- Vật trân quý như vậy. . . sao ta có thể nhận! - Trương Huyền hơi xấu hổ.
Toàn bộ Bạch Ngọc thành mới có một viên, đủ thấy mức độ trân quý của không phải dùng tiền là mua được.
Đối phương đặc biệt tìm kiếm, xem ra cũng tốn không ít công sức.
- Ân tình của Trương lão sư dành cho tiểu nữ đâu phải chỉ một viên ngọc tinh là đền đáp được! - Triệu Phong thành chủ cung kính nói.
Trương Huyền nhìn ra thể chất đặc thù của Triệu Nhã, lại hao phí một cái giá thật lớn để kích hoạt nó. . .
Ân tình này thực sự quá lớn. Minh Lý Ngọc Tinh mặc dù quý báu nhưng vẫn không đủ báo đáp.
- Vậy thì thật sự cám ơn Triệu thành chủ!
Biết đối phương chân tâm thật ý tặng cho mình, nếu không nhận thì thật bất lịch sự. Hơn nữa, hắn cũng vừa đúng lúc cần dùng, vì vậy bèn gật đầu nhận lấy.
- Triệu Nhã là đệ tử của ta. Chỉ điểm nàng tu luyện, giúp thực lực nàng nhanh chóng tăng lên là một phần trách nhiệm của ta. Đây không phải giao dịch, cũng không cần báo đáp.
Trương Huyền tiếp tục nói:
- Tuy nhiên, Minh Lý Ngọc Tinh đúng là thứ ta đang cần. Như vậy đi, Triệu Nhã lúc trước cho ta xem qua công pháp của Bạch Ngọc thành các ngươi, ta đã sửa đổi một chút. Hiện tại ta sẽ chép lại cho ngươi một bản, về sau có thể dựa vào đó tu luyện, coi như trao đổi với viên Minh Lý Ngọc Tinh này!
- Công pháp? Sửa chữa. . . một chút?
Triệu Phong và Thẩm Truy bệ hạ đồng thời mở to hai mắt, vô cùng nghi hoặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận