Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Khổng sư thu đồ đệ, môn sinh của thánh nhân

Trước khi hôn mê, trong lòng hắn u oán vô hạn.
Ta có lòng tốt tìm ngươi, trước bị học sinh của ngươi hạ độc, lại bị ngươi một cái tát đánh cho hôn mê...
Đến cùng ta trêu ai ghẹo ai?
- Liễu lão sư...
Đám người Triệu Vũ Tinh cũng lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Không để ý tới mọi người đang giật mình, Trương Huyền lấy ra ngân châm, chân khí điên cuồng phun ra, đâm tới mấy chỗ huyệt vị củ đối phương.
Loại chất độc Phấn Địa Càn này, hắn xem qua sách liên quan, biết chứng bệnh và phương pháp cứu trị. Dựa theo tình huống bình thường, cần phải điều chế giải dược, các loại phiền phức.
Nhưng sử dụng ngân châm và chân khí thiên đạo, sẽ trở nên vô cùng đơn giản.
Chỉ có điều chân khí của hắn tinh thuần đến cực điểm, không thể để cho người bên ngoài biết được. Mạc Hoằng Nhất thân là thiên tài, thực lực lại tương đương với hắn. Cùng với đến lúc đó không có cách nào giải thích, còn không bằng đánh ngất xỉu trước lại nói sau.
Chỉ chốc lát, mười mấy cây ngân châm lại cắm vào chỗ khí độc tập trung tối đa ở trên người Mạc Hoằng Nhất. Dưới chân khí thiên đạo khơi thông, độc tố bị ngân châm hấp thu, dần dần biến thành màu đen. Gương mặt hắn thoáng lộ ra một chút tái nhợt, cũng được giảm bớt, chậm rãi trở nên hồng nhuận.
- Lợi hại...
Đám người Triệu Vũ Tinh nhìn nhau, từng người chấn động kinh ngạc.
Bọn họ đã sớm nghe nói về vị Liễu lão sư này, liên tục giải quyết mười chín tạp chứng nghi vấn khó xử lý, trở thành hội trưởng của nghiệp đoàn y sư, y thuật cao minh như thế nào. Nay tận mắt nhìn thấy được, bọn họ mới biết thật đáng sợ.
Chỉ đâm mấy châm, khiến suy yếu Tôn lão sư khôi phục. Chẩn đoán bệnh cũng không cần. những lão sư truyền thụ y thuật trong học viện vừa so sánh với hắn, quả thực cặn bã đến mức không thể lại cặn bã hơn.
- Hai người các ngươi đưa Tôn lão sư trở về. Chắc hẳn qua một lúc lâu sau hắn sẽ tỉnh lại!
Tháo hết châm, xác nhận độc tố trong cơ thể đối phương toàn bộ được giải, Trương Huyền lúc này mới khoát tay áo.
Độc dược nhị phẩm đỉnh phong, đáng sợ đến cực điểm. Cho dù giải quyết, cũng cần có thời gian giảm xóc nhất định có khả năng khôi phục.
Đương nhiên, nếu như hắn rót vào nhiều chân khí thiên đạo một chút, chắc hẳn rất nhanh có thể tỉnh táo. Chỉ có điều, như vậy đồng thời hắn cũng sẽ gặp phiền phức, không có cách nào giải thích.
- Vâng!
Triệu Vũ Tinh hai người một trái một phải, đỡ Tôn lão sư đi về phía phòng học của hắn.
- Có người muốn hạ độc cho ta. Mạc Hoằng Nhất chỉ là vừa vặn gặp phải, xui xẻo uống nước có chứa phấn độc... Chỉ là, rốt cuộc có ai muốn giết ta?
Xoa xoa mi tâm, Trương Huyền hoàn toàn không nghĩ ra được.
Thân phận của hắn bây giờ là "Liễu Trình", không thế nào đắc tội với người. Sẽ có người nào, tốn công phu lớn như vậy, làm ra phấn độc trân quý như vậy, muốn độc chết mình?
Chẳng lẽ là người của nghiệp đoàn y sư?
Mình thành hội trưởng, có chút không phục?
Lắc đầu.
Y sư cứu sống, lòng mang nhân từ. Có thể trở thành y sư chính thức, cho dù tâm thuật bất chính, cũng không đến mức sử dụng loại thủ đoạn thối nát này.
Trước đó không nói phấn Địa Càn này không có cách nào lấy mạng người. Quan trọng hơn chính là, cho dù giết chết mình, cũng rất dễ dàng bị tổng hội truy tìm điều tra, được một mất mười.
Suy nghĩ hồi lâu, hắn cũng nghĩ không ra được, rốt cuộc có người nào muốn giết chết hắn. Xoa xoa mi tâm, hắn không rầu rĩ nữa.
- Đi tới chỗ Lộ Trùng xem thử!
Mạnh Đào đi phía trước dẫn đường. Thời gian không lâu lắm, bọn họ đi tới ký túc xá của học sinh.
Lộ Trùng cũng không ở cùng với những học sinh khác, mà là ở trong một phòng nhỏ bên cạnh ký túc xa, nơi chỉ dùng để tới chứa cây lau nhà, tạp vật.
Ký túc xá của Thiên Vũ học viện, cơ bản đều là do bốn học sinh ở một phòng. Hắn sở dĩ lựa chọn nơi đây, chỉ vì sợ mình nói mớ, tiết lộ cơ mật.
Gian phòng chứa đồ tuy nhỏ, bẩn loạn, cũng chỉ có một mình, có thể bảo vệ cho bí mật trong lòng.
- Lộ Trùng, Lộ Trùng, ngày hôm nay thế nào không đi học? Lão sư tới thăm ngươi!
Đi tới trước cửa, Mạnh Đào đập vài cái.
Không thấy có lời đáp lại, tim Trương Huyền chợt đập "thịch thịch" một cái.
Người này thật sự không sẽ phải không chịu nổi kịch độc, đã chết rồi chứ!
Không do dự, hắn một bước đá văng cánh cửa, đi vào.
Gian phòng nhỏ hẹp, đổ đầy loại vật linh tinh, chỉ có điều, được sửa sang lại rất sạch sẽ. Chỗ góc khuất nhất, trên một chiếc giường nhỏ chỉ có thể khiến cho một người nghỉ ngơi trống trải.
- Không có ai?
Nơi này rất nhỏ, rất nhanh lại nhìn hết một vòng, vẫn chưa phát hiện ra bóng người. Nói cách khác... Lộ Trùng cũng không ở đây.
- Lão sư...
Mạnh Đào tinh mắt nhìn thấy gì, cầm lấy đưa tới.
Là một lá thư. Trên viết "Liễu lão sư thân khải".
Xem ra, biết Trương Huyền sẽ tìm tới, hắn chuẩn bị từ lâu.
Trương Huyền tiện tay xé mở lá thư.
Chỉ có một hàng chữ, đơn giản rõ ràng.
- Liễu lão sư, thứ lỗi cho học sinh bất hiếu. Thù của cha mẹ không thể không báo. Không cần nhớ tới!
- Hắn... đi báo thù sao?
Lông mày hắn nhíu lại một cái.
Sớm biết rằng Lộ Trùng có thù lớn đốt thân, không một ngày nào không muốn đi báo thù. Nhưng vừa mới luyện thành độc thể đã tiến tới, cũng có chút quá sốt ruột!
Chỉ có điều, suy nghĩ một chút hắn cũng lại bừng tỉnh.
Thù của cha mẹ, không đội trời chung. Nhẫn nhịn hơn hai năm, lúc này thực lực tiến bước lớn, khẳng định lại cũng không nhẫn nại được nữa.
- Không biết kẻ thù của hắn là ai...
Lộ Trùng rất sợ liên lụy tới vị lão sư này, vẫn chưa nói ra kẻ thù là ai. Hiện tại hắn chạy đi báo thù, cho dù muốn tìm, chỉ sợ cũng khó có thể tìm được!
- Hai ngày nay ngươi lưu tâm quan sát, Thiên Vũ vương thành có người nào bị giết, hoặc xuất hiện náo động gì, lập tức báo cho ta biết!
Trương Huyền phân phó.
Một đám học sinh này, phía sau đều có thân thế rất hiển hách. Để cho một mình hắn đi hỏi thăm, mệt chết cũng không tìm được tin tức gì. Phân phó xuống, chắc hẳn là có thể rất nhanh biết được.
Lộ Trùng nếu giả vờ câm điếc, không dám nói lời nào, nói rõ kẻ thù khẳng định lại ở vương thành, hơn nữa địa vị không thấp!
Một khi có việc, tất nhiên sẽ gây ra chấn động. Đến lúc đó hắn tự nhiên lại có thể tìm tới.
- Lỗ mãng!
Trương Huyền lắc đầu.
Ban đầu còn nghĩ, chờ hắn độc thể tu luyện xong, truyền thụ một bộ võ kỹ. Như vậy chí ít có thể khiến cho khả năng báo thù tăng lớn hơn một chút.
Ai biết vừa tu luyện xong liền đi, cũng không nói một tiếng. Thoạt nhìn tính tình trầm ổn, làm việc, vẫn lỗ mãng như thế.
Thật ra, Trương Huyền cũng biết, sở dĩ chưa nói đã đi, là không muốn liên lụy tới mình.
Nếu như mình biết, nhất định sẽ tiến hành can thiệp. Một khi gặp phải nguy hiểm, vô cùng có khả năng ra tay giúp đỡ. Như vậy, chẳng khác nào hắn cũng rơi vào trong vũng bùn.
Vì đề phòng ân sư giảng dạy bị liên lụy vì hắn, hắn mới viết lá thư xoay người rời đi, khiến cho ai cũng không biết hắn đi chỗ nào.
Người này thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, nghĩ lại thật nhiều.
- Trở về phòng học trước đã!
Thở dài một tiếng, Trương Huyền đi về phía phòng học.
Tuy rằng cảm thấy người này có chút lỗ mãng, thật ra phần nhiều hơn chính là cảm động.
- Sư sinh sư sinh, sư như thế nào? Sinh như thế nào?
Vừa đi về phía trước, hắn vừa suy nghĩ tìm hiểu, một ý nghĩ xông ra.
Sống lại tới nay, hắn cũng là vì mục đích thu học sinh, cũng vì các loại mục đích truyền thụ tri thức.
Tuy rằng cũng là thật lòng thật ý, truyền thụ tri thức cũng suy nghĩ sâu xa, không có một tia giả tạo... Nhưng trên thực tế, từ đầu đến cuối, chưa từng hoàn toàn mang vào nghề nghiệp lão sư này.
Thật giống như một ít phụ mẫu trẻ tuổi, tuy rằng sinh ra hài tử, cũng vô cùng chiếu cố, vô tư kính dâng, nhưng ở sâu trong nội tâm, lại không có khái niệm của người làm cha, làm mẹ.
Kiếp trước Trương Huyền chỉ là nhân viên quản lý Đồ Thư Quán của trường cao đẳng, không phải là lão sư thật sự.
Kiếp này cho dù thu không ít học sinh, thứ nhất, thời gian ngắn ngủi, thứ hai, sự tình phong phú, không rảnh chú ý tới nhiều.
Lúc này xúc động trước hành động của Lộ Trùng, bất tri bất giác, hắn dẫn động tâm cảnh.
- Truyền thụ tri thức lại là “sư”? Thu được học thức lại là “sinh”?
- Không đúng, sư không nên đơn giản như vậy. Sinh cũng không phải dễ dàng như vậy!
Từng cảnh tượng khi chung đụng với đám người Triệu Nhã, Mộc Tuyết Tình, Lộ Trùng chảy xuôi ở trong đầu, tâm cảnh của Trương Huyền càng lúc càng trống trải, càng lúc càng rõ ràng.
- Là một loại ăn ý, một loại trách nhiệm, một loại ỷ lại, một loại...
Ầm ầm!
Không biết qua bao lâu, Trương Huyền chỉ cảm thấy ánh mắt liền sáng ngời, dường như gông cùm xiềng xích gì đó bị đánh nát, rộng mở rõ ràng.
Ngay sau đó một lực lượng cuồn cuộn, giống như đường vân, từ trên trời hạ xuống, tiến vào trong đầu, khiến cho tâm cảnh của hắn càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng thuần hậu.
- Bảo mọi người không nên quấy rầy, ta phải bế quan!
Cảm nhận được trên phương diện tâm cảnh biến hóa, Trương Huyền cũng không nhẫn nại được nữa, căn dặn Mạnh Đào một tiếng, thân thể thoáng một cái, tiến vào phòng học nhỏ, ngồi xuống.
...
Danh Sư Đường.
- Phụ thân, ta nói là sự thật. Liễu Trình lão sư kia thật sự chỉ điểm cho Mộc đan sư chế luyện ra đan dược tứ phẩm...
Khương Thần nhìn về phía phụ thân cách đó không xa.
Cảnh tượng ngày hôm qua nhìn thấy được khiến hắn thật sự quá chấn động kinh ngạc, đến bây giờ còn chưa tỉnh táo lại được.
Sáng sớm dậy, hắn lại tìm đọc không ít sách. Lúc này hắn mới hiểu được, chỉ điểm luyện đan sư nhị tinh chế luyện đan dược tứ phẩm là khó khăn tới mức nào. Tuyệt đối không phải chỉ tinh thông dược lý, là có thể hoàn thành.
Nói cách khác, vị Liễu lão sư này tuyệt đối tinh thông luyện đan, thậm chí còn là cao thủ cực kỳ lợi hại.
- Ừ, ta tin tưởng!
Khương đường chủ gật đầu.
Hắn sớm biết vị sư huynh này của mình có thuật luyện đan hơn người, nhưng phát sinh loại hành động này, vẫn khiến hắn bất ngờ.
- Phụ thân, phụ thân lại nói cho ta biết, vị Liễu lão sư này và Trương sư bá có phải có liên hệ gì hay không?
Thấy phụ thân cũng không lộ ra biểu tình bất ngờ, Khương Thần hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
Bắt đầu từ hôm qua, hắn đã nghi ngờ.
Trương sư tinh thông luyện đan, Liễu lão sư cũng tinh thông! Trương sư ra đi thí luyện biến mất, Liễu lão sư lại xông ra... Hai thiên tài cấp lợi hại như vậy, tự nhiên không có bất kỳ tiếp xúc nào... Khiến cho hắn không thể không suy nghĩ.
Thấy con trai có lòng nghi ngờ, Khương đường chủ đang muốn nói chuyện, đột nhiên đứng ở tại chỗ, biến sắc.
- Cái gì?
Không chỉ là hắn, Khương Thần cũng sửng sốt một cái.
- Là Phong Sư điện!
Thân thể Khương đường chủ thoáng lắc một cái, lao vọt thẳng ra ngoài. Khương Thư theo sát phía sau.
Vừa rời khỏi viện, nhất thời hắn phát hiện, tất cả danh sư trong toàn bộ Danh Sư Đường đều bị kinh động, vội vàng vọt tới phía trước.
Phong Sư điện, địa phương sau khi sát hạch danh sư, trao tặng huy hiệu danh sư, sắc phong danh sư.
Bình thường sát hạch danh sư thành công, đều cần phải ở chỗ này xin huy hiệu, bái tế bức tượng Khổng sư, thu được Danh Sư Đường tán thành, tương tự với một ít gia tộc nhận tổ quy tông, tế tổ.
Về phần hội vấn đáp, tương đương với tuyên bố thân phận, khiến cho tất cả mọi người thừa nhận, là sau khi bái tế ở chỗ này. Cho nên, Trương Huyền vẫn chưa tới nơi đây.
Vù vù vù vù!
Rất nhiều danh sư đồng thời đi tới Phong Sư điện, ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy trước mắt, bài vị do vô số tiền bối lưu lại không ngừng lắc lư, giống như động đất.
Phù phù! Phù phù! Phù phù!
Bài vị liên tiếp lắc lư.
- Vạn bài chấn động. Đây là... ?
Môi Khương đường chủ run rẩy.
- Không chỉ có như vậy. Đường chủ ngài xem...
Một danh sư chỉ về phía trước.
Khương đường chủ và những người khác nghe nói như thế đồng thời nhìn lại.
Chỉ thấy bức tượng Khổng sư cao lớn ở chính giữa gian phòng, cũng thoáng chấn động, không ngừng lắc lư.
- Đây là... Khổng sư thu đồ đệ, môn sinh của thánh nhân?
Một tiếng thét kinh hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận