Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Trưởng lão?

- Lại ra một quyển?
Ánh mắt Trương Huyền nhất thời sáng lên.
Cực cực khổ khổ chỉ điểm cho Mộc Tuyết Tình, còn truyền thụ kiếm pháp. Sư đồ tạm biệt, không nghĩ tới nhận được cảm kích thật sự, lại nhận được một quyển sách màu vàng.
Cách thiên đạo này, cụ thể có bao nhiêu hiệu quả, tuy rằng hắn không biết, nhưng có thể dễ dàng nâng cao mức độ tâm cảnh, khiến bản thân ghi nhớ vô số tri thức. Hai thứ này, lại tương đương với vật báu vô giá.
- Lão sư, bất kể lão sư đi tới chỗ nào, chúng ta đều trở lại tìm lão sư!
Trong lòng âm thầm thề, Mộc Tuyết Tình dẫn theo mọi người xoay người rời khỏi đó.
Gian phòng rất nhanh trở lại vắng vẻ, chỉ có Lộ Trùng vẫn không đi theo, mặt vẫn không đổi sắc đứng tại chỗ.
- Ngươi...
Trương Huyền đang muốn nói chuyện, đã bị hắn cắt ngang.
- Lão sư, một mình ta không rễ không bình. Lão sư đi đâu, ta đi tới đó!
Trong ánh mắt Lộ Trùng mang theo sự kiên định.
- Được rồi!
Thấy hắn hoàn toàn không có chút do dự nào, Trương Huyền hiểu rõ tính tình của người học sinh này, biết khuyên bảo nhiều hơn nữa cũng vô dụng, lúc này gật đầu.
Xử lý xong rất nhiều học viên, vừa ra khỏi phòng, Lưu sư lại tiến lên nghênh đón, lộ ra vẻ lo âu.
- Lại để cho bọn họ quỳ như vậy sao?
Đám người Trịnh Dương, Viên Đào, Vương Dĩnh vẫn quỳ ở đại sảnh, vẫn không nhúc nhích. Chẳng lẽ vẫn quỳ xuống như vậy?
- Tu vi bọn họ thăng cấp quá nhanh, có chút tức giận nóng nảy không ổn định. Quỳ thêm một ít thời gian, cũng có thể khiến cho tâm cảnh càng trầm ổn, làm việc không lỗ mãng như thế!
Trương Huyền nói.
Hạ độc với hắn mà nói, căn bản không gọi là chuyện gì. Tất nhiên hắn cũng sẽ không tức giận. Sở dĩ hắn cố ý lạnh nhạt, khiến cho bọn họ quỳ gối tại chỗ không quan tâm không hỏi tới, mục đích chỉ có một, rèn luyện tâm cảnh, khiến cho bọn họ sau này, đi xa hơn.
Thật giống như Lộ Trùng, trải qua biến cố gia tộc, tâm giống như sắt thép. Cho dù mấy ngày ngắn ngủi tu vi đột nhiên tăng mạnh, cũng không có một chút không thực, ngược lại càng lắng đọng.
Đám người Trịnh Dương, Viên Đào, Vương Dĩnh một đường đi theo mình, tiếp nhận giáo dục tốt nhất, quen với sự ưu việt, là thời gian cho bọn họ học một bài học, khiến cho bọn họ hiểu rõ khó khăn của sự tu luyện, không nên quá đắc ý.
- Không sai. Là ta quên...
Lưu sư gật đầu. Giờ này phút này, đối với vị sư huynh này, hắn thật sự bội phục không thôi.
Thời điểm vừa nhìn thấy vị sư huynh này, làm một chuyện gì cũng rất non nớt. Mà bây giờ, đã có phong độ của "sư", khắp nơi đều có phong độ của "sư".
Người làm sư, không chỉ cần nâng cao tu vi của học sinh, còn phải củng cố tâm cảnh.
Nếu như so sánh tu luyện với kiến trúc, tâm cảnh chính là dàn giáo sắt thép bên trong kiến trúc.
Không có dàn giáo, cho dù có nhiều cục đá hơn nữa, kỹ xảo cao siêu tới đâu, độ cao sau này cũng có hạn. Hơn nữa, rất khó tiếp nhận mưa gió.
Mượn đề tài để nói chuyện của mình, phong thái nghiêm nghị trừng phạt đối với mọi người, trên thực tế lại đang cực khổ rèn luyện...
Không trải qua một hồi xương cốt hoàn toàn lạnh lẽo, sao được mùi hương hoa mai thoảng vào mũi!
- Chỉ mong bọn họ có thể hiểu rõ một hồi khổ tâm của sư huynh...
Lưu sư xúc động.
Có đôi khi học sinh không hiểu vì sao lão sư nghiêm khắc như vậy, do đó sinh lòng phản nghịch. Đợi cho tới thời điểm hối hận, đã không kịp.
Trương Huyền gật đầu, cùng Lưu sư hàn huyên một lát, sau đó đi ra phủ đệ, xử lý chuyện còn lại.
Đám người đại dược vương, Liêu Thanh đã rời khỏi vương thành. Quý gia đến đây chịu nhận lỗi, đưa qua không ít đồ, bị hắn một đầu thu vào chiếc nhẫn trữ vật.
Chuyện của Quý gia, vốn là không tính là chuyện gì cả. Hắn cũng không có ý định truy cứu.
Chuyện xử lý xong, đã đến đêm khuya.
Ngày hôm sau, hắn đi tới nghiệp đoàn y sư, quét tất cả sách chưa xem xong một lần, lại tới mấy nghiệp đoàn khác trong vương quốc, thu nhận tất cả sách tiến vào Đồ Thư Quán. Hắn vội vàng đến khi bầu trời tối đen, lúc này mới trở lại phủ đệ.
- Bắt đầu đi!
Tinh thần thoáng động, một quyển sách màu vàng được điều động ra.
Hai vị danh sư tứ tinh, chỉ mặt đọc tên muốn gặp Dương Huyền, một mực không gặp khẳng định không thể được. Nếu không muốn bị đối phương nhìn thấu, chỉ có nắm giữ lượng tri thức phong phú. Dù sao hiện tại có hai quyển sách màu vàng, sử dụng một cái cũng không tính là lãng phí.
- Học tập tri thức...
Ầm ầm!
Dựa theo ý niệm phát sinh, phát ra chấn động mãnh liệt, quyển sách màu vàng đột nhiên phóng ra tia sáng chói mắt. Nội dung quyển sách ghi lại bên trong Đồ Thư Quán, trong nháy mắt truyền thụ đến, tiến vào trong đầu. Trước mắt Trương Huyền tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
...
Nghiệp đoàn y sư.
Nhìn Mộc Hoành y sư nằm trên mặt đất vẫn không có cảm giác gì, vẻ mặt Thành Phong y sư bất đắc dĩ.
Vị hội trưởng tiền nhiệm này, chạy đến Lâm gia giúp người ta giải độc. Kết quả... độc không giải được, người biến thành như vậy.
Đường đường y sư tam tinh... Thật là mất mặt.
- Thành Phong y sư, có thể có phương pháp cứu chữa hay không?
Học sinh của Mộc Hoành y sư, chính là y sư nhị tinh của nghiệp đoàn Tạ Thuận Đạt.
Lúc này, hắn đang đầy khẩn trương nhìn qua.
- Tất cả biện pháp đều đã sử dụng. Hắn trúng độc... thật sự quá lợi hại. Ta bất lực!
Thành Phong y sư lắc đầu.
Chất độc này, nghiên cứu cẩn thận, có thể cùng chân khí dung hợp, khiến người ta căn bản không có cách nào.
- Trừ khi...
- Cái gì?
Sắc mặt Tạ Thuận Đạt căng thẳng.
- Trừ khi Liễu hội trưởng, cũng chính là Trương sư tự mình ra tay. Hắn có thể giải quyết nhiều tạp chứng nghi vấn khó khăn như vậy, y thuật kinh người, độc này tuy rằng lợi hại, nhưng có thể có phương pháp giải quyết!
Thành Phong y sư nói.
- Trương Huyền...
Nghe được cái tên này, Tạ Thuận Đạt chẳng những không cao hứng, sắc mặt trái lại trầm xuống, phát ra tiếng gào thét thật dài:
- Chính là học sinh của hắn hạ độc. Nhất định là hắn cấu kết với điện chủ của Độc Điện gây ra!
Liêu điện chủ kia thấy vị Trương Sư này, giống như thấy cha ruột, kêu lên một tiếng cung kính.
Mộc Hoành y sư thân trúng kịch độc, điện chủ của Độc Điện lại xuất hiện. Nếu nói hai người không có quan hệ, ai sẽ tin tưởng?
- Làm càn. Lời này không thể nói bậy!
Thành Phong y sư nghiêm sắc mặt:
- Trương sư là danh sư, lại là đại Tông Sư y đạo, làm sao có thể có liên quan với Độc Điện?
- Ta nói bậy? Hừ, nhiều người chính mắt thấy được như vậy, còn có thể là giả sao?
Tạ Thuận Đạt hừ lạnh:
- Vẫn xông tường nghi vấn khó xử lý, hội trưởng, ta nhổ vào! Cùng người của Độc Điện lui tới, có tư cách gì trở thành hội trưởng của nghiệp đoàn y sư?
- Thậm chí, ta cảm thấy hắn căn bản cũng không hiểu y thuật. Vấn đề trên tường nghi vấn khó xử lý, đều do hắn chuẩn bị trước phương pháp giải đáp. Nếu không, làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy, lại giải quyết nhiều vấn đề như vậy?
Thấy lão sư nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, Tạ Thuận Đạt không thể tiếp tục kìm chế được, lên tiếng rít gào.
Trên nghi vấn khó xử lý tường, mỗi một tạp chứng nghi vấn khó xử lý đều khó khăn đến mức không thể lại khó hơn. Một người chưa đầy hai mươi tuổi, cho dù học y từ trong bụng mẹ, có thể lợi hại tới mức nào?
Rất hiển nhiên, là có người sớm đưa ra đáp án, chỉ có điều máy móc chép lại mà thôi.
Bằng không, nếu y thuật cao minh, vì sao không ra tay chữa bệnh cho người khác? Chưa từng nghe qua hắn giúp ai giải quyết chứng bệnh chưa? (Chuyện trị liệu man thú trấn quốc, là cơ mật, rất nhiều người đều không hiểu rõ tình hình.)
- Điều này...
Thành Phong y sư do dự.
Thời điểm vị Trương Sư này tới nghiệp đoàn y sư, hắn đã ở đó. Đối với rất nhiều chuyện người này đều không hiểu rõ tình hình, trực tiếp xông vào tường nghi vấn khó xử lý... Rất rõ ràng là cái gì cũng đều không hiểu.
Người như thế tự nhiên có thể liên tục phá giải mười chín tạp chứng nghi vấn khó xử lý, bản thân điều này khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Lại cẩn thận nói tiếp, hắn cũng có chút nghi ngờ.
- Người như thế, căn bản không xứng làm hội trưởng của nghiệp đoàn y sư chúng ta. Hi vọng Thành Phong y sư có thể chủ trì công đạo, tổ chức đại hội y sư, loại bỏ danh hiệu hội trưởng, đừng để cho hắn lại đi giả danh lừa bịp...
Tạ Thuận Đạt tiếp tục bực bội nói.
Còn chưa nói hết lời, chỉ thấy một người trung niên vội vã chạy tới.
- Thành Phong, Tạ Thuận Đạt y sư, tường nghi vấn khó xử lý bên kia... có động tĩnh, truyền đến tin tức!
Vừa vào cửa, người trung niên với vẻ mặt hưng phấn la lên.
- Truyền đến tin tức? Có phải câu trả lời cuối cùng sai hay không?
Ánh mắt Tạ Thuận Đạt nhất thời sáng lên, vội vàng nhìn qua.
Mấy ngày trước, vị Trương sư kia liên tục trả lời hai mươi tạp chứng nghi vấn khó xử lý. Một cái cuối cùng, đối diện tường nghi vấn khó xử lý, vẫn chưa đưa ra câu trả lời chính xác.
Vốn tưởng rằng phải đợi hơn mười ngày. Không nghĩ tới hôm nay lại có tin tức truyền đến.
- Sai?
Người trung niên chạy vào, thoáng sửng sốt một chút, liền vội vàng lắc đầu:
- Chưa nói là chính xác hay sai lầm...
- Chưa nói?
Hai người đồng thời sửng sốt.
Nếu trả lời, dĩ nhiên là có chính xác và sai lầm. Chưa nói là có ý gì?
- Vậy... phía trên nói gì vậy?
Tạ Thuận Đạt không nhịn được nói.
Người trung niên tiến đến, có chút do dự:
- Nói là... mời Liễu Trình làm trưởng lão của nghiệp đoàn y sư liên minh vạn quốc. Đẳng cấp cụ thể, đợi tu vi đạt được sẽ tiến hành kiểm tra!
- Mời hắn... làm trưởng lão của nghiệp đoàn y sư liên minh vạn quốc?
Thân thể Thành Phong y sư, Tạ Thuận Đạt nhìn nhau, đồng thời thoáng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa nôn ra máu.
Trời ạ, tình huống gì vậy?
Liên minh vạn quốc, đó là đẳng cấp cao nhất của vương quốc. Trưởng lão nghiệp đoàn y sư trong đó, tệ nhất cũng đạt tới cấp bậc tứ tinh.
Mời vị Liễu Trình này làm trưởng lão?
Tạ Thuận Đạt chỉ cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, dường như bị người ta hung hăng tát một cái.
Vừa rồi còn nói đối phương không xứng làm hội trưởng. Kết quả... nghiệp đoàn y sư liên minh vạn quốc người ta gửi tới tin tức, muốn hắn làm trưởng lão của đối phương...
Ta ngất!
Ngươi này là cố ý...
Gương mặt đỏ bừng, Tạ Thuận Đạt sắp muốn khóc.
...
Một gian phòng của Danh Sư Đường, trước mắt chỉ có một bức tường trắng như tuyết.
Tường đưa tin!
Đám người Tô sư, Lăng sư, Khương đường chủ đều đứng ở phía trước bức tường.
- Hồi bẩm Tô sư, Lăng sư, Khương đường chủ, Phong Sư điện đã chữa trị xong một lần nữa!
Chúc trưởng lão đi vào gian phòng, ôm quyền nói.
- Vậy là tốt rồi!
Khương đường chủ thở phào nhẹ nhõm.
- Bức tượng của Khổng sư đột nhiên lắc lư, sau đó khiến cho bài vị của vô số tiền bối đổ xuống. Loại chuyện như vậy, ở nơi khác, chưa bao giờ phát sinh qua. Lăng sư, có thể tìm được vấn đề ở chỗ nào hay không?
Tô sư nhíu mày nhìn qua.
Ngày đó bọn họ đều ở hiện trường. Bức tượng của Khổng sư đột nhiên đổ sấp xuống, dẫn đến toàn bộ đại điện lắc lư. Đến bây giờ vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Trước đó, vẫn nghi ngờ, có phải Trương sư bái lạy, dẫn tới tiền bối tán thành. Nhưng cuối cùng hắn vẫn lắc đầu một cái.
Đây chính là bức tượng của Khổng sư, ý niệm Khổng sư ẩn chứa trong đó, làm sao có thể dễ dàng tán thành người khác?
Từng có lời đồn đại danh sư cửu tinh bái lạy hy vọng có thể trở thành học sinh của Khổng sư, đều bị từ chối. Một danh sư nhị tinh... Đùa gì thế!
- Nghĩ không thông!
Lăng sư cũng cảm thấy hoàn toàn không nghĩ ra, lắc đầu, tiện tay cầm bút lông lên, mỉm cười:
- Chỉ có điều, không cần phải gấp. Ta dự định hiện tại lại hỏi thăm tổng bộ bên kia một chút... Chúng ta không hiểu, hội trưởng bọn họ hẳn đã nghe nói qua!
- Ừ, mau chóng hỏi đi...
Tô sư gật đầu, đang muốn nói xem hỏi thăm thế nào, chỉ thấy bức tường cực lớn trước mắt, đột nhiên có ánh sáng lóe lên. Một hàng chữ hiện ra.
- Tiên sư gặp cự tuyệt, hóa thành tiếng chuông rên rỉ! Trong phạm vi liên minh vạn quốc, có người sau khi sát hạch danh sư, từ chối tiền bối tán thành. Nếu như có Phong Sư điện sụp đổ, cấp tốc báo lên!
- Phong Sư điện sụp đổ?
Đám người Tô sư, Lăng sư, Khương đường chủ trợn mắt há hốc mồm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận