Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Mạc Cao Viễn cầu kiến

"Thực sự thật không tiện, thiếu gia nhà chúng ta vẫn đang bế quan như cũ, không tiện tiếp kiến!
Trong sân phủ đệ, quản gia Tôn Cường vô cùng lễ độ nhìn về phía hai người trước mắt rồi nói.
Vị Hồ trưởng lão và Danh sư Tống Siêu trước mắt này, sau khi biết Trương sư trở về, hầu như mỗi ngày đều tới, đuổi cũng không đi, coi như là hắn cũng có chút bất đắc dĩ.
"Ta biết, bất quá. . . Ngày mai đãbắt đầu thi đấu. Cho nên ta nghĩ, hôm nay dù thế nào Trương sư cũng sẽ xuất quan a... Vẻ mặt Hồ trưởng lão lúng túng cười nói.
Chuyện đêm hôm đó, mặc dù mười bốn thế lực lớn đã ép tin tức xuống. Thế nhưng những thế lực khác tham gia thi đấu vẫn biết một chút.
Có thể khiến cho nhiều thế lực siêu cường như vậy rút đi, sau đó ngay cả một câu cũng không dám nói. Như vậy bối cảnh của vị Trương sư này, tất nhiên là lớn như trời.
Bởi vậy, vốn bọn hắn có dự định mua sắm Vô Hồn Kim Nhân đã biến mất. Niến thành thường ngày tới chơi, mục đích rất đơn giản, giữ gìn mối quan hệ với vị Trương sư này rồi lại nói tiếp.
"Lúc nào thiếu gia xuất quan, ta cũng không biết... Tôn Cường lắc đầu nói.
Từ khi thiếu gia trở về đã không có lộ mặt qua, tới bây giờ đã gần nửa tháng rồi.
Hơn nữa, lão gia trừ lúc xuất hiện một lần kia cũng không có xuất hiện qua lần nữa. Ngay cả hắn cũng không dám xác nhận hai người kia còn ở trong phủ đệ hay không.
"Như vậy. . . Trương sư vừa xuất quan, Tôn quản gia có thể lập tức phái người cho ta biết hay không? Ngươi cũng đã nhìn ra rồi đó, ta thật tâm thực lòng muốn mua Vô Hồn Kim Nhân!Hồ trưởng lão nói.
"Chuyện này...
Nhíu mày một cái, Tôn Cường khoát tay áo, lộ ra khí chất quản gia của Danh sư cấp cao: "Chuyện này không phải là chuyện mà ta có thể làm chủ, còn phải xin chỉ thị từ thiếu gia mới được. Nếu như người không muốn gặp ngươi thì ta cũng không dám tự tiện lên tiếng!
Từ sau ngày đó, địa vị của quản gia như hắn một đường tăng lên, coi như Triệu minh chủ, Khang đường chủ muốn gặp hắn cũng cần tự mình tới, dần dà, trên người cũng mang theo một loại phong độ khác biệt.
"Đúng, đúng, loại thiên tài như Trương sư không phải là người nào muốn gặp là có thể gặp... Hồ trưởng lão nói theo lời của Tôn Cường.
"Đó là đương nhiên, thiếu gia thiên phú vô song, thân phận nhất đẳng, coi như La Hoàng tông chủ của Lưu Vân tông, mấy ngày nay tới cũng đều bị ta đuổi ra ngoài!Vẻ mặt Tôn Cường rất là kiêu ngạo.
Mấy ngày nay La Hoàng tông chủ cũng đã tới bái phỏng qua, chỉ bất quá còn chưa tới tới cửa đã bị hắn cầm cây gậy đuổi ra ngoài.
Nói đùa, lúc trước khi ngươi ra tay với ta, sao lại không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay chứ?
Biết lão gia lợi hại lại nghĩ đến nói lời xin lỗi, nào có chuyện tốt như vậy.
"Đúng vậy a, Trương sư khí chất cao nhã, tư thái hiên ngang, muốn gặp nào có dễ dàng như vậy. Ta chỉ hy vọng Tôn quản gia có thể nói tốt vài câu cho ta... Khóe miệng Hồ trưởng lão giật một cái, vội vàng mở miệng.
Nói còn chưa dứt lời thì đã nghe tiếng ầm ầm vang lên, ngay sau đó đã nhìn thấy một bóng người đầu đâm vào trên mặt đất trước mặt, thân thể không ngừng run rẩy.
"Lớn mật, phủ đệ của Trương sư mà cũng dám tới làm loạn!
Thấy tên này lại dám ra tay ở đây, ngay cả bức tường cũng bị phá hủy. Miệng hét lớn một tiếng, Hồ trưởng lão đang định tiến lên biểu hiện một chút thì chỉ thấy Tôn quản gia xông tới: "Thiếu gia, người thế nào rồi?
"Thiếu gia? Trương sư?
Cảnh vật trước mắt sầm lại, thân thể nhoáng một cái, Hồ trưởng lão chỉ cảm thấy một ngụm máu tươi tràn ngập trong miệng, bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra.
Cái này. . . Người đầu đâm vào trên mặt đất, toàn thân dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, giống như ăn mày lại chính là Trương sư hay soa?
Còn khí chất cao nhã, tư thái hiên ngang. . .
Đây giống như là chó gặm bùn rơi xuống đất, phong tao run rẩy, đầu cắm vào mặt đất rấ tlaf phong tình. . . Nào có nửa xu quan hệ với cao nhã cơ chứ?
Mới vừa rồi phối hợp với Tôn quản gia, thổi phồng vị Danh sư này đến mức giống như hoa, kết quả đối phương lại dùng phương thức này để ra sân. . .
Hồ trưởng lão cảm thấy mình sắp khóc.
Không riêng gì hắn, ngay cả Tống Siêu ở bên cạnh khóe miệng cũng co giật.
Bản thân đã tiếp xúc qua nhiều lần, hắn có thể nhận ra một chút. Người trước mắt này chính là Trương Huyền Trương sư, trước kia khi hắn nhìn thấy đều là người nghĩa chính ngôn từ, khiến cho người ta có một loại cảm giác tràn ngập uy nghiêm, mà bây giờ. . .
Chuyện này cũng. . . Quả thực quá phá vỡ hình tượng.
"Khụ khụ khụ!
Rút đầu từ trong đất ra, Trương Huyền vô cùng buồn bực.
Cùng là Hóa Phàm tam trọng đỉnh phong, hắn tu luyện Thiên Đạo công pháp, đối phương lại tu luyện bản rút gọn, kết quả. . . Dùng cùng một lực lượng đối quyền lại thiếu chút bị mặt hàng kia đánh chết tại chỗ!
Có còn thiên lý nữa không đây?
Bản tôn không chơi lại phân thân. . . Cũng quá uất ức a.
Mặc dù buồn bực, chỉ có điều, rất nhanh hắn cũng đã hiểu được.
Phân thân là do Cửu Thiên Liên Thai luyện hóa mà thành, thứ này lại là bảo bối siêu việt Thánh vật. Coi như tu luyện công pháp hơi thấp hơn so với mình. Thế nhưng chỉ bằng vào thân thể, tuyệt đối có thể nói là vô địch trong cấp bậc, không có cách nào so sánh được.
Trừ phi. . . Hắn tiếp tục tu luyện Thiên Đạo Kim Thân, đạt tới tình trạng cao siêu hơn. Nếu không, chỉ sợ trong một đoạn thời gian tương đối dài, lúc nào cũng bị cỗ phân thân này nhẹ nhõm nghiền ép.
"Quên đi, dù sao đều là chính ta, cũng không cần phải uất ức...
Rất nhanh hắn đã điều chỉnh lại.
Mặc kệ phân thân hay là bản tôn đều là chính hắn, cũng không có gì mà phải buồn bực.
"Ta không sao, chỉ là lúc tu luyện đã xuất hiện một chút vấn đề, không có gì đáng ngại!
Thấy Tôn quản gia dùng vẻ mặt lo lắng nhìn qua, Trương Huyền phủi phủi quần áo, nói.
"Ah!
Nghe là tu luyện xuất hiện vấn đề, mặc dù Tôn Cường cảm thấy kỳ lạ, thế nhưng vẫn dằn nghi hoặc xuống trong lòng. Lại vội vàng ôm quyền: "Thiếu gia, Hồ trưởng lão Hàn Thanh tông và Tống Siêu Danh sư, muốn mua Vô Hồn Kim Nhân trong tay người, hai bọn họ đã liên tục tới mấy ngày rồi...
"Tống Siêu, Vô Hồn Kim Nhân?
Trương Huyền sững sờ, lập tức nghĩ ra.
Lúc trước ở dược viên thành nam hắn đã lừa dối Tống Siêu tốn một viên linh thạch để mua quan tài. Hắn còn từng hứa hẹn, chỉ cần có tiền thì sẽ còn có ba đầu kim nhân bán ra. Chỉ là hắn không nghĩ tới tên này lại thực sự đến đây.
Chỉ là, hiện tại trong thời gian ngắn không tìm thấy thân thể thích hợp cho Mặc Hồn Sinh. Cho nên chỉ có thể mượn nhờ kim nhân để sống sót, vạn nhất chiến đấu bị tổn thương, như vậy trong tay nhiều còn có mấy cái dự bị, còn có thể thay thế. . .
Một khi bán ra tất cả, nếu muốn tìm nữa thì gần như là không có khả năng.
Dù sao, cái nghề nghiệp như Vu Hồn sư này sớm đã biến mất ở trong dòng sông lịch sử. Thứ như Vô Hồn Kim Nhân, dùng một cái thiếu một cái, muốn tìm được đầu thứ năm, thực sự quá khó khăn.
Lại nói, linh thạch trung phẩm hắn cũng không quá thiếu, tâm lý đã có chuyển biến, cho nên cũng không quá muốn bán.
"Trương sư, tại hạ chính là Hồ trưởng lão Hàn Thanh tông, vị này là Tống Siêu Danh sư, chắc hẳn các ngươi đã sớm nhận biết...
Ngay khi hắn đang chần chờ, Hồ trưởng lão, Tống Siêu đã đi tới trước mặt.
"Ồ, bái kiến Hồ trưởng lão!
Thấy hắn đã đi tới trước mặt, Trương Huyền ôm quyền, có chút lúng túng gãi đầu một cái: "Thực sự thật không tiện, trước đó quả thực ta có ba đầu Vô Hồn Kim Nhân, chỉ là. . . Các ngươi tới quá muộn, ta đã bán đi, hiện tại trong tay ta ngay cả một đầu cũng không có. . . Cảm phiền các ngươi đi một chuyến tay không rồi!
Chuyện Mặc Hồn Sinh không thể nhiều lời, lại không tiện từ chối, cho nên hắn có thể nói đã bán ra Kim nhân mà thôi.
"Bán rồi? Không nghĩ tới kết quả này, Hồ trưởng lão sững sờ.
"Đúng vậy a, ngươi cũng biết rồi đó. Thứ như Vô Hồn Kim Nhân này liên quan tới bí mật Vu Hồn sư. Người muốn mua thực sự quá nhiều, ta cũng chỉ có mấy đầu kia mà thôi...
Trương Huyền lắc lắc tay, mặt đất lập tức ầm ầm chấn động, một bóng người cao to từ trong viện vội vã đi ra.
"Thiếu chủ, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, người không sao chứ...
Mặc Hồn Sinh tràn ngập lo lắng nhìn qua.
Hắn canh giữ ở nội viện bảo hộ cho thiếu gia an toàn, kết quả thiếu gia lại bị người ta dùng một quyền đánh bay ra ngoài. Cho nên hắn lập tức chạy tới, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Đây là. . . Vô Hồn Kim Nhân còn sống...
Trước mắt Hồ trưởng lão tối sầm lại.
Đại ca, không phải ngươi nói Vô Hồn Kim Nhân đã bán hết rồi ư? Cỗ này thoáng cái chạy đến, lại còn sống. . . Thì là cái quỷ gì đây?
"Khụ khụ!
Không nghĩ tới vừa mới nói đã bán xong thì cái tên này đã chạy ra khỏi, Trương Huyền rất là xấu hổ nói: "Cái này, cái này. . . Không phải là Kim nhân, là một hộ vệ của ta. Người tu luyện một loại võ công kỳ quái cho nên mới biến thành như vậy!
"Kỳ quái võ công?
Hồ trưởng lão, Tống Siêu lần nữa run rẩy.
Ngươi cho rằng chúng ta mù sao?
Đây rõ ràng chính là Vô Hồn Kim Nhân mà?
Tất cả mọi người đều là Danh sư, coi như nhãn lực có kém. Thế nhưng hộ vệ là người hay là Kim nhân thì bọn họ vẫn có thể phân biệt ra được.
"Được rồi!Có điều, đối phương đã không muốn nói thì bọn hắn cũng không tiện truy cứu. Dù sao, kim nhân là việc nhỏ, có thể kết giao cùng vị Trương sư này mới là quan trọng nhất.
Lại hàn huyên vài câu, thấy Trương Huyền không có ý định bán ra kim nhân, Hồ trưởng lão, Tống Siêu đành phải lui ra ngoài.
Trước khi đi bọn hắn cũng được dặn dò, chuyện Mặc Hồn Sinh đừng truyền loạn ra ngoài.
Hai người vừa đi, Trương Huyền lập tức nổi giận đùng đùng nhìn về phía tên to con trước mắt: "Ngươi dùng bộ dáng này chạy đến là muốn làm hco người khác nhận không ra đúng không?
Vô Hồn Kim Nhân liên quan tới Vu Hồn sư, vốn dã thứ rất là mẫn cảm. Lại còn một đầu còn sống, hơn nữa còn có thể chạy loạn. Nếu chuyện này truyền đi, nhất định sẽ có không ít phiền phức.
"Ta... Mặc Hồn Sinh cũng biết mình đã gây ra rắc rối, hắn bối rối, ấp úng nói.
"Ngươi có biện pháp che dấu khí tức và dung mạo trên người ngươi hay không?
Biết cũng không thể trách đối phương, dù sao trước đó hắn cũng không nghĩ tới chuyện này. Vì vậy Trương Huyền hừ một tiếng, hỏi.
"Có biện pháp, chẳng qua có khả năng phải cần thời gian vài ngày...
Mặc Hồn Sinh chần chờ một chút rồi nói.
"Vậy là tốt rồi, mấy ngày nay đừng xuất hiện...
Thấy có đã biện pháp che giấu khí tức và dung mạo, lúc này Trương Huyền mới gật gật đầu. Lại nhìn về phía Tôn Cường ở cách đó không xa: "Tôn quản gia, những ngày gần đây ta bế quan có chuyện gì hay không?
Vừa về đã bế quan, xấp xỉ nửa tháng, có lẽ cũng đã xảy ra không ít chuyện.
"Bẩm báo thiếu gia, lần trước sau khi lão gia xuất hiện, những tông môn khác đều khiêm tốn hơn không ít, không có người tới tìm phiền toái. Mấy ngày nay Khang đường chủ, Triệu minh chủ còn có Phi Vũ công chúa mỗi ngày đều đến. Chỉ có điều, biết ngươi bế quan cho nên tất cả đều rất thất vọng mà rời đi."
Tôn Cường nói.
Có lão gia chấn nhiếp, Vạn Quốc thành yên tĩnh trước nay chưa từng có, đệ tử tông môn trước đó phách lối không gì sánh được thì hiện tại cũng đều nhu thuận giống như mèo nhà vậy. Không dám tùy ý làm bậy, sợ trong lúc lơ đãng chạm phải Dương sư gặp xúi quẩy, từ đó làm cho toàn bộ tông môn bị người hủy diệt.
"Còn nữa. . . Đinh Hồng châm ngòi ly gián người khác, từ ban đêm khi thiếu gia trở về đã bị La Hoàng tông chủ Lưu Vân tông giết chết!Suy nghĩ một chút, Tôn Cường tiếp tục nói.
Ngày đó Trương Huyền ngụy trang thành Dương Huyền, vốn định giết tai hoạ ngầm này. Thế nhưng vừa động thủ, nhất định sẽ làm rò rỉ thực lực, lại thêm Dương sư có thân phận tôn quý, làm sao có thể tự mình ra tay được chứ? Cho nên hắn cũng không có ra tay.
Chỉ là, xem ra vị tông chủ Lưu Vân tông này rất hiểu chuyện, biết ý nghĩ của hắn cho nên đã sớm hỗ trợ giết chết, đỡ hắn phải đi qua tìm kiếm.
"Trừ việc đó ra còn có chuyện gì nữa không?
Trương Huyền hỏi tiếp.
"Lộ Xung tiểu thiếu gia mấy ngày nay đã tỉnh lại. Còn lại chính là thi đấu Danh sư sắp bắt đầu...
Tôn Cường đang muốn nói tiếp thì đã nghe một đạo thanh âm nhàn nhạt từ bên ngoài truyền tới.
"Đường chủ Danh sư đường Hồng Viễn nhất đẳng đế quốc, Mạc Cao Viễn Danh sư lục tinh đỉnh phong tới cầu kiến Dương sư!
Bạn cần đăng nhập để bình luận