Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Bạch Thiềm cung kính (1)

Tàng thư khố nhất tinh, rộng rãi mênh mông, không biết chứa bao nhiêu bộ sách, bao gồm không ít chức nghiệp và kỹ năng trên phương diện chỉ điểm.
Tiến vào trong đó, Trương Huyền liếc mắt thoáng nhìn, cũng nhịn không được chấn động kinh ngạc.
Tàng thư khố này còn lớn hơn so với tàng thư khố của vương quốc trước đó. Sách càng nhiều hơn. Phương diện tri thức cũng càng rộng hơn. Nhân văn địa lý, man thú đan dược, bí cảnh bảo vật... Không cái gì không có, không chỗ nào không chứa.
- Nhiều sách như vậy, phải xem xong trước sáng sớm ngày mai...
Hắn thở ra một hơi.
Trước đây tàng thư khố của vương quốc, hắn lại xem tròn năm ngày năm đêm. Chỉ có điều, lúc đó thủ pháp đọc sách quá chậm. Hiện tại cho dù tốc độ nhanh hơn nhiều, muốn trong thời gian nửa ngày một đêm xem xong hết, cũng là một công trình vĩ đại.
- Bắt đầu đi!
Biết không quá nhiều thời gian để cho hắn do dự. Thân thể hắn thoáng lắc một cái, lại chạy nhanh ra.
Tu vi đạt được Tông Sư cảnh, lại thêm mức độ tâm cảnh tăng, hắn không giống như trước, chạy nhanh một hồi lại không chịu nổi. Hắn có thể kiên trì càng lâu hơn, tốc độ cũng càng nhanh hơn.
Loạt xoạt!
Từng hàng sách được thu vào trong đầu, rong chơi ở trong biển tri thức, Trương Huyền quên cả thời gian.
...
Trong lòng Bạch Thiềm y sư đã suy sụp.
Hắn tìm được phủ đệ rất gần với Danh Sư Đường, nhưng giá cũng đắt tới dọa người, gần như tất cả số tiền hắn kiếm được trong đời này đều bỏ vào đó.
Chỉ có điều, so với mạng sống, những vật ngoài thân không tính là gì cả.
- Trương Huyền thiếu gia ở Danh Sư Đường, lẽ nào hắn cũng muốn sát hạch danh sư?
Tìm được phủ đệ, hai người hắn và Tôn Cường chịu trách nhiệm đốc thúc đi nhanh về phía Danh Sư Đường.
- Ừ, thiếu gia là học sinh của lão gia, tất nhiên phải sát hạch danh sư...
Tôn Cường gật đầu:
- Chúng ta đi nhanh lên một chút, có lẽ còn có thể nhìn thấy được thiếu gia biểu diễn tài hoa, một tiếng cất lên khiến ai nấy đều kinh ngạc!
- Một tiếng cất lên khiến ai nấy đều kinh ngạc?
Bạch Thiềm y sư lắc đầu:
- Danh sư không phải dễ dàng thi như vậy, nhất là năm cửa ải, cửa ải trước khó khăn hơn so với cửa ải sau. Thiếu gia nhà các ngươi tuy rằng cũng rất lợi hại, nhưng ta cảm thấy vẫn còn hơi trẻ. Thuận lợi thông qua có lẽ có thể. Một tiếng cất lên khiến ai nấy đều kinh ngạc, chỉ sợ cũng sẽ khó khăn! Dù sao, phía trên có một Mạc Hoằng Nhất đè nặng, tất cả kỷ lục đều là của hắn!
- Mạc Hoằng Nhất?
Tôn Cường nhìn qua.
Ngày hôm qua vừa đến Thiên Vũ vương quốc, lại gặp được người này. Sau đó chính là tìm phủ đệ, cơ bản không được nghỉ ngơi mấy. Đối với vị danh hiệu thiên tài siêu cấp này, hắn chưa từng nghe qua.
- Đúng vậy, Mạc Hoằng Nhất là đệ nhất thiên tài của Thiên Vũ vương quốc chúng ta. Đặc biệt là ở thời điểm sát hạch danh sư, liên tục phá kỷ lục, được gọi là người đứng đầu trong ngàn năm từ trước tới nay!
Ánh mắt Bạch Thiềm y sư lộ ra vẻ sùng bái:
- Mức độ tâm cảnh càng đạt tới 6.0, cái thế vô song! Khương đường chủ từng nói rõ, muốn vượt quá hắn, trong vòng trăm năm sợ rằng không có người nào có thể làm được.
- Mức độ tâm cảnh 6.0? Người đứng đầu nghìn năm?
Tôn Cường líu lưỡi.
Không nghĩ tới, vương quốc còn có một vị cao thủ như vậy.
Hai người vừa nói vừa đi về phía trước. Rất nhanh bọn họ đã đi tới trước cửa Danh Sư Đường. Bọn họ đang muốn đi vào, lại thấy một tên hộ vệ đi tới.
- Bạch y sư...
Nhìn thấy được hai người, ánh mắt hộ vệ nhất thời sáng lên, sốt ruột vội vàng nghênh đón.
- Diêu đội trưởng, ngươi cũng ở đây!
Bạch Thiềm y sư gật đầu.
Đó chính là vị Diêu đội trưởng tối hôm qua.
Lúc này, Diêu đội trưởng không khí thế giống như tối hôm qua, trên mặt vẫn còn sưng đỏ. Chỉ có điều, ánh mắt hắn lộ ra vẻ khiếp sợ khó có thể che giấu được.
Phù phù!
Hắn đi tới trước mặt, đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất:
- Cảm ơn ân cứu mạng của Bạch y sư!
- Ân cứu mạng?
Bạch Thiềm y sư giống như hòa thượng sờ không thấy tóc:
- Diêu đội trưởng làm cái gì vậy? Tại sao lại nói ra lời này...
Mình cứu hắn khi nào?
- Nếu không nhờ y sư khuyên can, ta có khả năng còn có thể hồ đồ, không biết trời cao đất rộng, tìm cơ hội trả thù Trương sư. Là nhờ lời của y sư, khiến cho ta may mắn tránh khỏi khó khăn...
Diêu đội trưởng xúc động.
Làm hộ vệ của công chúa, quá trình Trương Huyền sát hạch danh sư, hắn đều nhìn thấy ở trong mắt, khiếp sợ đến mức thiếu chút nữa thì chết rồi.
Đối với công chúa có nửa nghĩa sư đồ. Sư huynh Khương đường chủ, có một lão sư lợi hại vượt quá tam tinh, bản thân gần như trở thành danh sư nhị tinh...
Bất kỳ một thân phận, bối cảnh nào, cũng không phải là người một hộ vệ nho nhỏ như hắn có thể đắc tội.
Nếu không phải ngày hôm qua Bạch Thiềm y sư khuyên can, hắn thật sự choáng váng đi tìm người ta gây phiền phức, sợ rằng đã lập tức bị đập chết, không hề có người nào thương tiếc thay hắn.
Quá dọa người!
- Trương sư?
Bạch Thiềm vẫn không biết rõ:
- Ngươi là nói... Trương Huyền thiếu gia?
- Đúng vậy, Trương sư thật lợi hại. Sát hạch danh sư nhất tinh phá hết tất cả kỷ lục do Mạc Hoằng Nhất lưu lại. Thậm chí cũng phá tan tất cả kỷ lục của sát hạch danh sư nhị tinh. Ta tự nhiên có mắt không tròng. Nếu muốn trả thù loại thiên tài này, thực sự là muốn chết...
- Phá tan kỷ lục của Mạc Hoằng Nhất? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Bạch Thiềm y sư bối rối.
- Ngươi không biết sao? A, vừa rồi ngươi không ở Danh Sư Đường, không biết là rất bình thường. Là như vậy, hôm nay ta nhận lệnh bảo vệ công chúa...
Diêu đội trưởng vội vàng nói lại một lượt những gì bản thân mình nhìn thấy.
- Độ tín nhiệm 85, phòng trợ giúp tu luyện 130, điện khôi lỗi một chiêu đánh bại kẻ địch... Tại hiện trường đột phá Tông Sư, sát hạch danh sư nhị tinh thông qua bốn cửa ải, sư huynh của Khương đường chủ...
Nghe đối phương kể xong, mắt Bạch Thiềm y sư đỏ bừng, thân thể run rẩy, sắp muốn khóc.
Mình rốt cuộc đắc tội một quái vật thế nào vậy?
Vừa nói muốn phải phá được kỷ lục Mạc Hoằng Nhất ghi lại rất khó, kết quả hắn không chỉ phá được, còn cường thế đánh vào mặt...
Ban đầu còn nghĩ, chỉ cần đối phương giải hết kịch độc trong cơ thể hắn, hắn sẽ lập tức trở mặt, dựa vào nhân mạch của hắn, trừng trị cho tiểu tử này một trận. Hiện tại nghe được mới biết, vừa so sánh với đối phương, một chút nhân mạch này của hắn, chó má cũng không phải, lông cũng không tính được một sợi.
Danh sư nhị tinh, lại thêm bản thân là sư huynh của Khương đường chủ, sợ rằng ra lệnh một tiếng, cho dù là quốc vương bệ hạ, cũng phải tuân theo không dám vi phạm.
Buồn cười hắn còn sắc đảm che trời, đùa giỡn học sinh của người ta...
Thực sự ông cụ thắt cổ... ngại mạng dài!
- Trương sư... hiện tại đang ở đâu?
Vẻ mặt buồn bã giống như đưa đám, hắn không nhịn được hỏi.
- Danh Sư Đường cho hắn nhiệm vụ gì đó, có khả năng trong khoảng thời gian ngắn phải rời khỏi vương thành!
Diêu đội trưởng suy nghĩ một chút, liền ôm quyền:
- Cảm kích, nhớ ở trong lòng. Sau này sẽ mời ngươi ăn cơm. Ta còn có việc, cũng không muốn nói nhiều!
Nói xong, hắn xoay người rời khỏi đó.
- Ta đã nói thiếu gia sát hạch nhất định sẽ một tiếng cất lên khiến ai nấy đều kinh ngạc, sẽ không sai!
Tôn Cường nâng đầu lên.
- Đúng, đúng!
Bạch Thiềm y sư nghĩ tới điều gì, ánh mắt nhất thời sáng lên:
- Trương sư đã có nhiệm vụ muốn làm, học sinh của hắn có phải cũng ở nơi đây, vừa vặn có thể nhận được phủ đệ... thuận tiện hầu hạ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận