Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thi thể Nhan Hồi

Cái tên Khổng Thi Dao này, hắn nghe rất nhiều người nói qua, yêu nghiệt cường đại nhất Chư Tử bách gia, tu vi thiên phú đều đi đến tuyệt đỉnh, nghe nói so với hắn cũng không hề yếu.
Lúc trước từng cho rằng, Lạc Nhược Hi chính là đối phương, về sau mới biết được, cả hai không có bất cứ quan hệ nào.
Trước đó chỉ là nổi tiếng, giờ phút này đứng ở phía trước, kìm lòng không được nhìn kỹ lại.
Quả nhiên giống như trong truyền thuyết, không chỉ dung mạo mỹ lệ, hoàn mỹ không tì vết, trên người còn có một loại khí chất đặc biệt, như tiên như linh, để cho người ta nhìn một cái, liền khó mà tự kiềm chế.
Lạc Nhược Hi mang theo mùi vị vắng lặng, người lạ chớ quấy rầy, không dễ dàng tiếp cận; mà vị trước mắt này, có loại khí chất làm cho người tin phục, nguyện ý đi theo, dù chỉ thấy một lần, cũng có thể ném đầu lâu vẩy nhiệt huyết.
- Danh Sư lợi hại, dù không nói lời nào, đứng tại chỗ, cũng có thể thu hút chú ý của mọi người, không khiến người ta phân tán tinh thần... Khổng Thi Dao này, hiển nhiên có loại khí chất đặc biệt ấy, hẳn là vì huyết mạch của Khổng sư...
Trương Huyền âm thầm gật đầu.
Không hổ là hậu nhân của Khổng sư, nhìn một cái liền không tầm thường.
Còn tu vi, Khổng Thi Dao cũng giống như mình, đều là Bất Hủ cảnh đại viên mãn, không đột phá đến Cổ Thánh, nhưng chân khí trong cơ thể cho người ta một loại cảm giác nặng nề, tụ mà không phát, sức chiến đấu chân chính so với mình chỉ sợ không yếu bao nhiêu.
Cùng nhau đi tới, còn là lần đầu tiên nhìn thấy, cường giả cùng cấp bậc có chút tương đương mình.
- Nếu ngươi biết thân là hậu nhân Khổng sư, thì nên rõ ràng, trên bờ vai gánh vác trách nhiệm, chúng ta có thể hi sinh, ngươi... Không được!
Nhan Thanh Cổ Thánh lắc đầu.
- Hậu nhân Khổng sư, không e ngại hi sinh!
Trong ánh mắt Khổng Thi Dao mang theo kiên định:
- Ta nắm giữ huyết mạch tinh thuần nhất mà Khổng sư lưu truyền tới nay, lần nữa ổn định nơi này thích hợp nhất, đừng có tranh giành!
Thấy nàng quyết tuyệt như vậy, Nhan Thanh Cổ Thánh than thở một tiếng:
- Thi Dao, ngươi còn trẻ, về sau đường phải đi rất dài, ta đã gần đất xa trời, chuyện này không cần nói nữa...
Đang nói đột nhiên ra tay.
Lực lượng cường đại chớp mắt liền bao phủ Khổng Thi Dao, cố định tại nguyên chỗ, khẽ động cũng không thể động.
- Nhan Thanh Cổ Thánh...
Không nghĩ tới hắn làm như vậy, Khổng Thi Dao tràn đầy gấp gáp, nước mắt chảy xuống.
Nhan Thanh Cổ Thánh không hề bị lay động, quay đầu nhìn về phía Nhan Tiết, trong mắt mang theo nghiêm khắc:
- Chăm sóc tốt nàng, ngươi có thể chết, nàng không thể có bất kỳ tổn thương gì!
- Vâng!
Nhan Tiết gật đầu.
Lúc này Nhan Thanh Cổ Thánh mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn quanh một vòng:
- Bắt đầu đi!
Kèm theo lời nói, một cỗ khí tức kiên quyết mà cường đại từ trên người hắn tuôn ra, bốn phía lực lượng của rất nhiều Cổ Thánh phối hợp, thời gian nháy mắt hình thành một cột sáng to lớn, xông vào trời cao.
Bầu trời nguyên bản yên tĩnh, trong chớp mắt sấm sét vang dội, xuất hiện từng vết rách to lớn, vô số lực lượng mạnh mẽ, như muốn từ trong vết nứt chui ra, tràn vào thế giới này.
- Đây là... sát lục chi khí của Dị Linh tộc?
Cảm nhận được cỗ lực lượng này, Trương Huyền giấu ở một bên nhịn không được sững sờ, ngay sau đó lông mày nâng lên:
- Không đúng, so với sát lục chi khí càng thêm nặng nề, giống như thủy ngân, nếu như ta hấp thu, kinh mạch sẽ rất khó phụ tải...
Trương Huyền sầm mặt lại.
Đằng sau khe hở che giấu lực lượng, có chút tương tự sát lục chi khí, nhưng càng thêm cổ quái, cho dù hắn cũng không dám hấp thu.
Linh khí bình thường giống như dòng nước, ống nước có thể thừa nhận, bất quá đổi thành thủy ngân lại không được, đồng dạng là chất lỏng, nhưng đừng nói vận chuyển, vừa mới đi vào sẽ bị căng nứt.
Mà cỗ khí tức đặc thù tựa như thủy ngân kia, liền ẩn giấu ở đằng sau khe hở, bất cứ lúc nào cũng sẽ lan tới.
Có thể đoán được, một khi trút xuống, toàn bộ tu luyện giả của Chư Tử bách gia, làm không cẩn thận sẽ bạo thể, sống không bằng chết.
- Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Trương Huyền tràn đầy ngạc nhiên.
Trên không lại có loại lực lượng cổ quái này, hơn nữa nhìn bộ dáng, bất cứ lúc nào cũng sẽ không phong ấn được, tuôn trào ra!
- Chặn lại!
Trong lòng của hắn kỳ lạ, trong đài cao, thân thể Nhan Thanh Cổ Thánh chậm rãi lơ lửng lên, mái tóc ở dưới cuồng phong bay phất phới, lực lượng hùng hồn không ngừng tuôn ra, sấm sét càng ngày càng nhiều, áp lực cũng càng ngày càng nặng, phảng phất như bầu trời sẽ không chịu nổi, rơi xuống.
Bốn phía rất nhiều Cổ Thánh khuôn mặt trắng bệch, tóc bạch càng nhiều.
- Bọn họ đây là thiêu đốt sinh mệnh...
Sắc mặt Trương Huyền nghiêm túc.
Khó trách từ lần trước nhìn thấy những người này, đến bây giờ, chẳng qua ba tháng, nhưng già lợi hại như thế, nguyên lai là dùng sinh mệnh duy trì phong ấn.
Kèm theo lôi đình trên không càng ngày càng dày đặc, Nhan Thanh Cổ Thánh cắt đầu ngón tay, máu tươi bay đi, ngay sau đó bầu trời đen kịt, một cái quan tài to lớn như ẩn như hiện.
Nhìn thấy cái quan tài này, vết rách bốn phía trở nên suy yếu hơn không ít, lực lượng thủy ngân bất cứ lúc nào cũng sẽ đổ xuống cũng giống như có chút kiêng kị và sợ hãi, không còn cảm giác áp bách như trước đó.
- Cái quan tài này...
Trương Huyền tràn đầy nghi ngờ.
Trên không xuất hiện quan tài, vốn để cho người ta không hiểu, chớ nói chi là hình dáng quan tài, cùng trước đó đi vào nơi này, cái quan tài chứa thi thể Nhiễm Cầu Cổ Thánh kia… giống nhau như đúc.
- Không đúng, cái quan tài này là trận tâm phong ấn!
Sau khi hết khiếp sợ, Trương Huyền giật mình.
Cái quan tài trước mắt này, cũng không phải đơn giản chứa đựng thi thể, mà là trận tâm phong ấn, nguyên nhân chính là có nó trấn áp, lực lượng như thủy ngân mới không còn từ trên trời giáng xuống, áp bức chết người.
- Chỉ sợ trong này chứa đựng một vị Cổ Thánh không kém gì Nhiễm Cầu Cổ Thánh!
Một cái ý nghĩ xông ra.
Có thể ngăn cản lực lượng nặng nề như vậy, phong ấn tự nhiên rất mạnh mẽ, không thể nghi ngờ, làm trận tâm, tự nhiên càng thêm bất phàm.
Trước đó thi thể Nhiễm Cầu Cổ Thánh xem như trận tâm, lực lượng của cường giả phá toái hư không cũng phá không ra, cái phong ấn trước mắt này càng thêm cường đại, thi thể lại nên mạnh cỡ nào?
Kẹt kẹt!
Đang tràn đầy rung động, quan tài trên không nổ vang kịch liệt, chậm rãi rách ra một cái khe.
- Mở!
Nhìn thấy xuất hiện khe hở, trên trán Nhan Thanh Cổ Thánh nứt ra gân xanh, đầu ngón tay không ngừng phun máu tươi, máu tràn vào trong khe hở quan tài.
Mất máu quá nhiều, sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch, thân thể kìm lòng không được run rẩy, tóc trắng càng nhiều, làn da càng thêm nhăn nheo, hình như trong nháy mắt già hơn mười tuổi.
Ầm!
Kèm theo huyết dịch tràn vào càng ngày càng nhiều, khe hở trên quan tài càng lúc càng lớn, một thi thể cao lớn chậm rãi hiện ra ở trước mắt tất cả mọi người.
Giống như dự đoán, trong quan tài này, quả nhiên chứa đựng một thi thể Cổ Thánh, người mặc trường bào, dung mạo bình thản, tuy ngủ say ở trong phong ấn vài vạn năm, nhưng giống như vừa mới tử vong, làn da tràn đầy co dãn, không có chút mục nát nào.
- Chẳng lẽ là...
Nhìn kỹ thi thể Cổ Thánh, trong đầu Trương Huyền lập tức hiện ra tên của một người, thân thể cứng đờ:
- Tử Uyên Cổ Thánh... Nhan Hồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận