Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Sư Tự Thiên Âm

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

- Không sai!
Ánh mắt phát lạnh, Tống Hiên cắn chặt hàm răng.
- Sư Tự Thiên Âm?
Trương Huyền sửng sốt một chút, sau đó nhẹ gật đầu.
Nhìn qua tất cả thư tịch của Danh Sư đường, đối với loại này tỷ thí, đã biết rất rõ ràng.
Sư Ngôn Thiên Thụ bình thường, là tìm số lượng tu luyện giả nhất định, trong thời gian hạn định giảng bài, dò xét độ thân thiện càng cao, thành tích càng tốt.
Sư Tự Thiên Âm, nguyên lý không kém nhiều, chỉ bất quá mượn một loại đạo cụ gọi Thiên Âm bút mà thôi!
Thiên Âm bút, không phải Thánh khí, cũng không phải Linh khí, mà là một loại pháp bảo đặc thù hun đúc ý niệm của Danh Sư, có thể phân biệt ngôn ngữ của Danh Sư, một khi phù hợp đại đạo áo nghĩa, hơn nữa sửa cũ thành mới, liền sẽ tự động ghi chép lại.
Tu luyện giả khác, quan sát nó ghi chép lại văn tự, đồng dạng có thể đưa đến hiệu quả như tự mình lắng nghe Sư Ngôn Thiên Thụ, từ đó tăng tốc tu luyện.
Đương nhiên, loại quan sát này, một lần qua đi, chữ viết sẽ hoàn toàn biến mất.
Nên là tỷ thí khó khăn nhất trong Sư Ngôn Thiên Thụ, có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, Thiên Âm bút hun đúc ý niệm của Danh Sư, Sư Ngôn Thiên Thụ bình thường đối với nó mà nói, đã nhìn lắm thành quen, muốn để nó động, truyền thụ kiến thức, tất nhiên phải suy nghĩ khác người, không giống bình thường.
Thứ hai, tiêu hao rất nhiều tâm cảnh, vượt xa giảng bài cho Danh Sư, dưới tình huống bình thường, để hắn viết một chữ, liền có thể tiêu hao một tâm cảnh khắc độ của Danh Sư.
Bởi vậy chỉ hai điểm này, liền không biết làm khó bao nhiêu Danh Sư, rất nhiều Danh Sư thất tinh đỉnh phong, bài giảng qua đi, Thiên Âm bút không động chút nào, thậm chí Danh Sư chuẩn bát tinh mười chữ cũng là cực hạn, hầu như không có người có thể phá vỡ.
- Sư Tự Thiên Âm, mỗi tiến hành một lần, đối với tâm cảnh có tổn hại rất lớn, ngươi khẳng định muốn tỷ thí cái này?
Nghe được tỷ thí lại là cái này, vẻ mặt của Diêu Mạn Thiên khó coi, để Thiên Âm bút tự động viết, tâm cảnh tiêu hao rất nhiều, hơi không cẩn thận, liền có thể dẫn đến tâm cảnh sụp đổ, nhiều năm tu vi hủy hoại chỉ trong chốc lát, bởi vậy loại tỷ thí này, không chỉ khó, càng thêm nguy hiểm.
- Vâng!
Ánh mắt Tống Hiên kiên định.
- Cái này...
Diêu Mạn Thiên dừng lại một chút, nhìn về phía Trương Huyền:
- Trương sư, ý kiến của ngươi như thế nào? Nếu như cảm thấy quá khó, hoàn toàn có thể cự tuyệt!
Nói xong lặng lẽ truyền âm.
- Tống Hiên chuyên môn học qua Sư Tự Thiên Âm, từng sáng chế thành tích tám chữ, ngươi chưa hề tiếp xúc qua Thiên Âm bút, thực sự không được, cứ cự tuyệt thẳng, đổi một phương pháp tỷ thí!
Để Thiên Âm bút động, chưa hề thử qua, không biết quy củ, hầu như không có người có thể thành công.
Tống Hiên dám khiêu chiến, là bởi vì Tiềm Xung đế quốc nắm giữ Thiên Âm bút, hơn nữa còn sáng chế qua thành tích tám chữ.
Mười chữ, là cực hạn của Danh Sư chuẩn bát tinh, có thể đạt tới tám chữ, cho dù ở Tiềm Xung đế quốc, cũng tuyệt đối là số một số hai.
Có thể nói, khiêu chiến cái này, đối với hắn cực kỳ có lợi, mà đối với Trương sư, độ khó liền lớn.
- Không cần, liền cái này đi!
Biết đối phương là hảo ý, nhẹ gật đầu, ngỏ ý cảm ơn, Trương Huyền mỉm cười.
Sư Tự Thiên Âm mà thôi, mặc dù không tiếp xúc qua, cũng không tính quá khó.
- Được!
Thấy hắn đáp ứng, biểu lộ không quan tâm, Diêu Mạn Thiên lắc đầu, cổ tay khẽ đảo, một cây bút lông kim sắc xuất hiện ở trước mặt mọi người, an tĩnh lơ lửng giữa không trung.
Bút dài hơn một thước, mặt ngoài không mực, thần thức đảo qua, cho người ta một loại cảm giác khí tức đặc thù của Danh Sư, sinh ra cảm giác áp bách nhàn nhạt.
- Đây là Thiên Âm bút, các ngươi ai tới trước?
Ngón tay điểm một chút, bút lông an tĩnh lơ lửng ở giữa hai người, không nhúc nhích.
- Tỉ thí là do Tống sư nói ra, liền để hắn bắt đầu đi!
Trương Huyền khiêm nhượng nói.
Phương pháp tỷ thí Sư Tự Thiên Âm, hắn nhìn qua ghi chép, nhưng chưa hề tự mình thử qua, quy tắc cụ thể cũng không rõ ràng, cho đối phương tới trước, cũng tiện quan sát một chút, trước thời hạn có cái phán đoán.
- Được!
Cũng không cự tuyệt, Tống Hiên đi tới trước mặt, nhíu mày, miệng bắt đầu chuyển động.
Không có phát ra âm thanh, mà là chân khí truyền âm.
- Sử dụng truyền âm, Sư Ngôn Thiên Thụ có thể càng thêm chủ đích, không cần quá mức lãng phí...
Lại càng dễ để Thiên Âm bút động...
Sợ Trương Huyền không hiểu, Diêu Mạn Thiên lặng lẽ truyền âm.
Trương Huyền gật đầu.
Giảng bài cho một người, cùng giảng bài cho một đám người, là hai loại khái niệm.
Giống như khóa ngoại phụ đạo, lão sư một chọi một, hiệu quả phụ đạo sẽ càng tốt, một đối nhiều, không cách nào chăm sóc, hiệu quả rất kém.
Truyền âm qua, có tính nhắm vào, tránh lực lượng phân tán, uy lực càng lớn.
Miệng lúc mở lúc đóng, Tống Hiên không ngừng nói chuyện, rất nhanh, trên đầu toát ra mồ hôi.
Bất quá, bút lông trước mắt lại không nhúc nhích, như đóng ở trên không.
Thần thức của Trương Huyền lan tràn, cảm giác vị Tống sư này nương theo giảng bài, tâm cảnh khắc độ nhanh chóng hạ thấp.
Hô!
Không biết qua bao lâu, bút lông một mực yên lặng đột nhiên lắc lư, nhẹ nhàng xoay một cái, một chữ đại xuất hiện ở trên không trung.
Hư Không Lâm Thư!
Không phải là văn tự quen thuộc, cũng không phải của Dị Linh tộc cùng Thú tộc, mà là một loại kiểu chữ chưa từng thấy qua, mặc dù không nhận ra là cái gì, nhưng chỉ nhìn lên, dường như có thể rõ ràng ý tứ muốn biểu đạt, chân khí trong cơ thể sẽ tùy theo nhảy lên, dựa theo phương thức của đối phương tu luyện.
- Thần thức đảo qua, liền có thể học tập, có điều, chỉ cần quét một lần, chữ viết sẽ biến mất...
Diêu Mạn Thiên truyền âm.
Sư Tự Thiên Âm, là một loại Sư Ngôn Thiên Thụ, có thể khiến người ta tự động vận chuyển chân khí, chỉ cần thần thức tiếp xúc, liền có thể không bị khống chế tu luyện, bất quá thứ này là một lần duy nhất, bất kể công pháp thần kỳ bao nhiêu, cũng chỉ có thể cho một người xem một lần.
Có thể nói, thứ này là lưu trữ Sư Ngôn Thiên Thụ, có thể tùy thân mang theo, thậm chí đưa tặng.
Nguyên nhân chính là như vậy, cực kỳ trân quý, trên cơ bản là có tiền mà không mua được, mua cũng không mua nổi.
Xuất hiện chữ thứ nhất, mồ hôi lạnh trên đầu Tống Hiên càng ngày càng nhiều, ngay sau đó xuất hiện chữ thứ hai, chữ thứ ba, chữ thứ tư...
Nương theo số lượng chữ càng ngày càng nhiều, vẻ mặt càng ngày càng trắng xám, tựa hồ tâm cảnh đã xuất hiện tiêu hao.
Danh Sư chuẩn bát tinh tâm cảnh ở 23 trở lên, nhiều khắc độ như vậy, không có khả năng một lần tiêu hao sạch sẽ, thật làm như vậy, sẽ dẫn đến tâm linh sụp đổ, sinh ra vô số Tâm Ma, khó có thể khống chế.
Tình huống bình thường, đạt tới 15 trở xuống, sẽ xuất hiện nguy hiểm.
Minh Lý Chi Nhãn vận chuyển, Trương Huyền cẩn thận quan sát, nương theo chữ càng ngày càng nhiều, thân thể Tống Hiên lay động càng kịch liệt, Nguyên Thần tựa hồ cũng có xu thế sụp đổ.
May mắn là vượt qua bốn lần lôi kiếp, hồn phách mạnh mẽ, nếu không chỉ sợ sớm đã không kiên trì nổi.
- Sáu bảy tám... Đã tám chữ, đạt đến ghi chép lúc trước hắn sáng tạo ra...
Mười phút đồng hồ qua đi, trên không đã xuất hiện tám chữ, an tĩnh lơ lửng, lóe ra chói lọi đặc thù.
Tám chữ là thành tích tốt nhất của Tống Hiên, có thể làm được điểm ấy đã cực hạn, cả người không ngừng lay động, bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã sấp xuống, vẻ mặt biến thành giống như giấy trắng, không có một chút huyết sắc.
- Tiếp tục nữa có thể sẽ có tổn thương cực lớn với thân thể.
Nhìn hắn vẫn không có ý tứ dừng lại, tiếp tục truyền âm cho bút lông, Trương Huyền nhíu mày.
Bất kể là Sư Ngôn Thiên Thụ hay tu luyện, đều phải lượng sức mà đi, vượt qua cực hạn của thân thể, sẽ tạo thành thương thế không vãn hồi được.
Hắn là Y sư thất tinh đỉnh phong, rất hiểu thân thể, tiếp tục kiên trì như vậy, có lẽ có thể vượt qua cực hạn, đạt tới thành tích trước kia làm không được.
Nhưng tổn thương với thân thể là mãi mãi, nhất là trên tâm cảnh, rất có thể dẫn đến về sau không cách nào tiến bộ.
Đối với Danh Sư mà nói, tâm cảnh không cách nào tiến bộ, chẳng khác nào cả đời dừng bước ở chuẩn bát tinh, không cách nào đặt chân cảnh giới cao hơn.
Hô! Hô! Hô!
Dù vẻ mặt khó coi, nhưng Tống Hiên vẫn không có ý tứ dừng lại, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, cả người tựa như trở nên già nua hơn mấy phần.
Rầm!
Bút lông ở trên không trung lắc lư một cái, viết ra một chữ cuối cùng.
Bành!
Làm xong cái này, Tống Hiên cũng giống như dùng hết tất cả khí lực, ngã trên mặt đất, mắt tối sầm lại, ngất đi.
- Ai, tội gì khổ như thế chứ? Cần gì chứ?
Thấy đối phương vì chiến thắng, tiêu hao tất cả lực lượng, tinh thần không chịu nổi rơi vào hôn mê, Trương Huyền cười khổ lắc đầu.
Trả giá đánh đổi như thế, chỉ vì giận dỗi... Cái tên này thật là cố chấp.
Đi tới trước mặt, ngón tay ở trên huyệt vị của đối phương điểm hai lần, một đạo chân khí lặng lẽ lan tràn ra, lúc này Tống Hiên mới chậm rãi mở mắt.
- Ngươi...
Tống Hiên cắn chặt hàm răng, giãy dụa đứng dậy, khuôn mặt tái mét:
- Không cần lấy lòng, ta sẽ không cảm kích...
- Không cần ngươi cảm kích!
Trương Huyền lắc đầu.
Cứu đối phương chỉ vì đạo nghĩa Danh Sư, có cảm kích hay không, đối với hắn mà nói không có ý nghĩa.
Tỉnh táo lại, nuốt vào một viên đan dược, vẻ mặt Tống Hiên khôi phục một chút, lúc này mới nhìn về phía Diêu Mạn Thiên:
- Diêu sư, ta đã hoàn thành Sư Tự Thiên Âm, mong chứng kiến!
- Ngươi hết thảy viết ra chín chữ, mặc dù không có phá ghi chép cao nhất mười chữ của Danh Sư chuẩn bát tinh, nhưng cũng trăm năm hiếm thấy!
Diêu Mạn Thiên gật đầu.
Thành tích chín chữ, ở trong Danh Sư bát tinh không tính là gì, nhưng ở trong Danh Sư chuẩn bát tinh, tuyệt đối là tồn tại đứng đầu nhất, cho dù vị đường chủ kia của Tiềm Xung đế quốc, khả năng cũng chỉ như vậy.
- Đa tạ Diêu sư làm chứng!
Thấy đối phương thừa nhận thành tích, tròng mắt Tống Hiên hơi híp, nhìn về phía Trương Huyền:
- Trương sư bắt đầu đi!
- Được!
Trương Huyền gật đầu.
Vừa rồi đối phương thi triển Sư Tự Thiên Âm, toàn bộ nhìn ở trong mắt, đối với phương pháp khảo hạch Sư Ngôn Thiên Thụ, đã nắm giữ trong lòng.
Rất mau tới trước mặt Thiên Âm bút, Trương Huyền chắp hai tay sau lưng, đồng dạng truyền âm qua, miệng há ra hợp lại, ai cũng không biết nói thứ gì.
Bút lông vốn đang lay động ở trên không trung, nương theo hắn truyền âm, thì cứng ngắc tại nguyên chỗ, hình như đóng ở phía trên.
- Đã gần nửa canh giờ, tại sao không có một chút động tĩnh?
- Đúng vậy, sẽ không phải Trương sư nói, không hề có một chữ đạt được công nhận chứ?
- Như vậy...
Chờ gần nửa canh giờ, bút lông ở trên không một chút động tĩnh cũng không có, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau.
Vừa rồi Tống sư thời ngắn dài như vậy, cũng viết ra bảy tám chữ.
Vì sao hiện tại Trương sư một chút động tĩnh cũng không có? Chẳng lẽ... thất bại?
Bạn cần đăng nhập để bình luận