Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Lâm Lang bi thương

Thảo nào Trương Huyền hỏi thế nào, hắn cũng không muốn nhiều lời về chuyện của kẻ thù. Ai cũng không nghĩ tới, đó chính là thiếu gia Lâm Lang của Lâm gia!
Lâm gia là một trong ba gia tộc lớn, ngay cả Mạc Thiên Tuyết biết rõ có thể là bọn họ hạ độc đối với man thú trấn quốc, cũng phải ép tin tức xuống, đủ thấy sự kiêng kỵ đối với bọn họ.
Hắn chỉ một người cô đơn, thực lực lại thấp, nếu quả thật nói ra kẻ thù, sợ rằng không cần tới nửa ngày, sẽ bị người tranh công đòi phần thưởng tự mình đưa qua... Bởi vậy, hắn tình nguyện giả vờ câm điếc, cũng không nguyện nói ra.
Hận ý trong mắt lóe lên liền biến mất, Lộ Trùng lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
Có thể hai năm không nói câu nào, cứng rắn chịu đựng rèn luyện độc thể, nói rõ lực ý chí của hắn. Lúc này báo thù ở trong tầm mắt, hắn tất nhiên sẽ không lỗ mãng.
Phỉ Thúy các thoạt nhìn bình yên, nhưng hắn biết, trong đó cao thủ rất nhiều. Nếu thật sự muốn động thủ, nhất định phải làm được một đòn tất sát. Bằng không... Lại không có cơ hội lần thứ hai.
Đặt thức ăn ở trên bàn, hắn lặng lẽ nhìn quanh một vòng, chậm rãi lui ra ngoài.
Phòng này, cao thủ không ít. Rõ ràng không phải là nơi động thủ. Hắn chỉ có thể yên tĩnh chờ cơ hội.
Hắn đứng ở ngoài cửa phòng. Không biết qua bao lâu, "két" một tiếng, Lâm Lang lắc lư đi ra.
Phỉ Thúy các cất giữ rượu, đều do đại sư đặc biệt chế luyện riêng cho. Cho dù cường giả Tông Sư cảnh dùng, cũng sẽ say ngã xuống đất.
Lúc này hắn dĩ nhiên có tám, chín phần say, gương mặt đỏ ửng, đi vào nhà vệ sinh cách đó không xa.
- Chính là cơ hội này!
Biết đây là thời cơ tốt nhất, Lộ Trùng lại không dừng lại, thân thể thoáng một cái, theo sát ở phía sau cũng đi vào.
- Người nào?
Hắn đi vào, Lâm Lang đang đi tiểu, nhất thời nhướng mày.
Vù!
Cơ hội chỉ có một lần, Lộ Trùng cũng không nhiều lời vô ích, thân thể lập tức giống như hổ báo vọt tới trước, một chưởng bổ xuống.
Bàn tay còn chưa tới đến trước mặt, tiếng gió thổi vù vù, không khí giống như là bị xé rách, lực lượng cuồng bạo, giống như dời núi lấp biển điên cuồng lao tới.
- Tông Sư... Tông Sư trung kỳ?
Đồng tử Lâm Lang co lại, rượu nhất thời tỉnh hơn phân nửa.
Người này tập kích hắn bất ngờ, chẳng những là cường giả Tông Sư, lại còn đạt tới trung kỳ.
Cường giả thực lực như vậy, ở Thiên Vũ vương thành cũng là cao thủ có danh tiếng rất lớn. Dù thế nào, hắn cũng không nghĩ tới sẽ ngụy trang ở trong đám sai vặt tập kích hắn bất ngờ.
Lộ Trùng bôi tất cả thuốc độc ở huyệt đạo, tuy rằng nhận thống khổ bất cứ lúc nào cũng có thể chết, thực lực lại đột nhiên tăng mạnh, lực lượng không chỉ đột phá Tông Sư cảnh, cho dù so với Tông Sư trung kỳ, cũng không kém chút nào.
- Đâm đầu vào chỗ chết!
Lạnh lùng quát một tiếng, Lâm Lang tung hai tay ra, đón đỡ.
Ầm! Ầm!
Hai tay vừa chạm vào, hai người đồng thời lui về phía sau một bước.
Sắc mặt Lộ Trùng trầm xuống.
Hai năm trước, thời điểm tàn sát cả nhà hắn, đối phương chỉ có Thông Huyền cảnh sơ kỳ. Vốn tưởng rằng cho dù tiến bước, đỉnh phong chính là cực hạn. Không nghĩ tới... giống như hắn, cũng là Tông Sư trung kỳ!
Chỉ có điều, chỉ có cơ hội lần này. Ngày hôm nay không giết được đối phương, chính là hắn chết. Hắn lại không có khả năng lui về phía sau.
Hai mắt hắn nheo lại, chợt xông tới. Độc thể bị đẩy đến cực hạn, hai tay giống như gió, một chưởng lại một chưởng bổ ngang tới.
- Đáng giận!
Lâm Lang đạt Tông Sư trung kỳ, là do các loại thuốc cứng rắn đẩy lên, vốn cũng không vững chắc. Ở dưới công kích không muốn sống của đối phương, vậy mà còn chống đỡ, liên tiếp lui về phía sau.
Phù phù!
Đang lui về phía sau, đột nhiên dưới chân mềm nhũn, thân thể không kìm lòng được lún xuống phía dưới. Ngay sau đó một mùi thối gay mũi xông thẳng vào trong đầu, khiến cho đầu óc hắn choáng váng.
Cúi đầu vừa nhìn, hắn mới hiện tại dưới từng bước ép sát, của đối phương hắn tự nhiên lùi đến hố phân.
- Ngươi đâm đầu vào chỗ chết...
Hắn luôn luôn thích sạch sẽ, bị ép rơi vào hố phân, trong lòng sắp muốn phát điên, kích phát ra sự tàn nhẫn mãnh liệt. Hắn rít gào một tiếng, chợt phóng về phía đối phương.
Còn chưa tới trước mặt, hắn đã bị đạp một cước ở trên mặt, thân thể thoáng một cái, một đầu nằm úp sấp tiến vào trong.
Bởi vì đang hô hoán, tất cả đều ùa vào trong miệng.
- Ta muốn giết ngươi...
Lâm Lang sắp phát điên rồi.
Đường đường là đệ nhất công tử Thiên Vũ vương thành, địa vị cao, cho dù Mạc Thiên Tuyết cũng phải coi trọng ba phần. Bây giờ hắn bị người đánh cho ăn phân, lửa giận trong lồng ngực có thể tưởng tượng được!
Phù phù!
Nói còn chưa nói hết, đầu hắn lại bị đạp vào trong hố, đầy miệng đầy mặt đều dính.
- Lâm Lang công tử, nữ nhân ngươi cho ta thật sự rất khá, tư thái này, cảm xúc kia...
Đang bị tức nghẹn sắp tắt thở, một giọng nói say khướt vang lên. Quý Mặc công tử cũng đi đến.
Ầm!
Hắn chỉ có thực lực Thông Huyền cảnh, còn chưa nói dứt lời, lại thấy trước mắt chợt hoa lên, cũng một đầu chui vào trong hố ao.
- Ta làm chết ngươi. Ai dám đánh bản thiếu gia. Có biết bản thiếu gia là ai không...
Một tiếng phẫn nộ vang lên, Quý Mặc công tử rít gào.
Nơi này chính là Phỉ Thúy các, khu vực tiêu tiền của Thiên Vũ vương thành, địa phương thiếu gia Lâm Lang của Lâm gia mở ra, ai dám động thủ với hắn?
Lẽ nào muốn đắc tội với Lâm gia sao?
Cho dù không nói tới Lâm gia, hắn lại là con trai của gia chủ của Quý gia, đắc tội không nổi Trương Huyền Trương sư, cũng không phải là người nào cũng có thể đánh loạn!
Trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ. Còn chưa có mắng xong, hắn liền thấy bên cạnh một người đang phun bong bóng, mùi thối xông vào mũi, sắc mặt bị ngâm ra trắng bệch, toàn thân càng bị đánh sắp tắt thở...
Không phải Lâm Lang thì là ai...
- Ngươi... dám đánh Lâm thiếu gia?
Quý Mặc công tử điên rồi.
Vừa nói đối phương không biết hắn là ai, liền nhìn thấy Lâm Lang bị đánh.
Lâm gia chỉ có một thiếu gia như vậy. Dám động thủ với hắn, chẳng khác nào tuyên chiến đối với Lâm gia, quả thực đâm đầu vào chỗ chết tới cực điểm!
Hắn sốt ruột vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy một thiếu niên tuổi không lớn lắm, đang từng cước từng cước đá vào trên người Lâm Lang, khiến cho hắn không có cách nào phản kháng.
Mà hắn chỉ là cá trong chậu bị vạ lây.
- Không được. Nếu như Lâm Lang thật sự bị giết, ta khẳng định cũng xong đời...
Trong lòng hắn phát điên, cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này.
Ngày hôm nay hắn đến tìm Lâm Lang, kết quả là bị người giết chết ở trong nhà vệ sinh. Tạm thời không nói đối phương sẽ không bỏ qua cho hắn, cho dù buông tha, cũng rất khó chịu được lửa giận của Lâm gia. Làm không tốt, toàn bộ Quý gia cũng sẽ bởi vậy bị huỷ diệt!
Tê trứng. Thế nào lại khiến ta gặp phải loại chuyện này... Ngươi muốn giết, cũng chờ lúc ta không có mặt hãy động thủ. Hiện tại hay rồi. Lâm Lang đi nhà vệ sinh, ta cũng đi nhà vệ sinh. Hắn một khi chết, thật sự chính là bùn vàng dính vào đũng quần, không phải phân cũng là phân...
Mấu chốt nhất chính là... Giết người thì giết người, lại đạp người vào tỏng hố phân là có ý gì?
Quý Mặc công tử chú trọng nhất là hình tượng, luôn luôn lấy dáng vẻ công tử văn nhã gặp người, dẫn tới nữ nhân hâm mộ vô số. Hiện tại toàn thân đầy mùi hôi, trang phục màu trắng biến thành trang phục màu vàng, mùi mãnh liệt còng làm cho hắn cũng sắp phun hết thức ăn vừa rồi ra ngoài...
Sắc mặt hắn tái xanh, cắn răng một cái.
- Thả Lâm thiếu gia...
Biết vị Lâm Lang này không thể chết được, Quý Mặc công tử vội vàng vọt tới trước mặt, ngăn cản ở phía trước.
Ầm!
Hắn còn chưa nói dứt lời bị đạp một cước ở trên mặt, đụng đầu vào trên tường nhà vệ sinh, miệng mũi phun ra máu.
Tuy rằng hắn không ngăn cản đối phương, chỉ có điều lại có chút thời gian, Lâm Lang cuối cùng đã tỉnh táo lại.
Cảm nhận được trên người bị trọng thương và sỉ nhục, hắn tức sắp bùng nổ mạnh.
- Ban đầu ta không muốn dùng tới thứ này. Nếu ngươi đã ép ta, ta muốn ngươi chết...
Hắn rít gào một tiếng, cổ tay lật một cái. Một vòng tròn lớn chừng bàn tay xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn.
- Trận bàn?
Thấy đối phương điên cuồng tự đắc lấy đồ ra, đồng tử Lộ Trùng co lại.
trước đây từng nghe tỷ tỷ nói qua về thứ này, Khiếu Trận Bàn!
Là ép trận pháp ở trong một cái đĩa ngọc đặc biệt, một khi kích hoạt, có thể trực tiếp hình thành trận pháp, vây khốn hoặc giết chết người. Cho dù không phải là trận pháp sư cũng có thể thi triển.
Chỉ có điều thứ này vô cùng trân quý, mỗi một cái đều có giá trị xa xỉ. Toàn bộ Thiên Vũ vương quốc, cũng không lấy ra được mấy cái.
Lâm Lang thân là trận pháp sư nhị tinh, phụ thân là hội trưởng nghiệp đoàn trận pháp sư, tỷ tỷ còn là thái tử phi của Hiên Viên vương quốc. Vì bảo toàn tính mạng, trên người hắn có mang theo một cái, cũng không nghĩ sẽ dùng.
- Không tốt!
Biết trận bàn một khi khởi động, sẽ có trận pháp lập tức bao phủ xung quanh.
Tuy rằng uy lực của trận bàn, không bằng trận pháp bố trí đi ra, nhưng vây khốn loại người đối với trận pháp một chữ cũng không biết như hắn, khẳng định không có bất cứ vấn đề gì.
Một khi bị vây khốn, không giết được Lâm Lang là chuyện nhỏ, sau này lại muốn báo thù, khẳng định không có cơ hội.
Vì thù hận của người nhà, mình không thể chết!
- Lui!
Hoàn toàn không có chút ngừng lại, thân thể lao nhanh, phóng thẳng ra ngoài. Sau nửa hít thở, hắn đã đi tới ngoài cửa của Phỉ Thúy các.
Hắn mặc y phục sai vặt, cho dù có người phát hiện, cũng cho rằng có thể là do Lâm Lang thiếu gia an bài, không ai ngăn cản.
Oong!
Vừa rời khỏi Phỉ Thúy các, hắn liền cảm thấy phía sau có linh khí dao động kịch liệt một hồi. Phủ đệ, kiến trúc, trước đó vô cùng rõ ràng giống như là bị một trận sương mù bao phủ.
Trận bàn đã hoàn toàn bị kích phát.
- Đi mau...
Biết lần này không có giết chết được Lâm Lang, khẳng định gây ra mối họa cực lớn, Lộ Trùng không dám dừng lại, xoay người rời khỏi đó, chỉ chốc lát biến mất ở trong tầm mắt mọi người.
Trước đây có thể từ trong sự truy sát của Lâm gia chạy trốn, hắn đã sớm học được năng lực phản truy tìm tung tích. Hắn biết làm thế nào, để không bị phát hiện.
- Thế nào lại khởi động trận pháp?
- Lẽ nào... Đã xảy ra chuyện sao?
- Đây là trận bàn thiếu gia mang theo vên người. Nguy rồi, thiếu gia đã xảy ra chuyện...
...
Lộ Trùng bên này vừa rời khỏi, Phỉ Thúy các lập tức nổ tung.
Cận vệ của Thiếu gia tất nhiên nhận ra đây là trận bàn của Lâm Lang. Có thể làm cho hắn ngay cả thủ đoạn bảo toàn tính mạng cũng thi triển ra, nhất định là gặp phải nguy hiểm cực lớn.
- Nhanh thông báo với lão gia!
Trận bàn khởi động, toàn bộ Phỉ Thúy các đều bị bao phủ ở trong trận pháp. Không ít hộ vệ, đối với trận pháp một chữ cũng không biết, không dám đi lại.
Chỉ có điều, bọn họ cũng có phương thức đưa tin đặc biệt. Thời gian không lâu, gia chủ Lâm gia Lâm Nhược Thiên nhận được tin tức, đi tới trước mặt.
- Rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Lang Nhi tại sao lại khởi động trận bàn?
Hai mắt thâm trầm như băng, sắc mặt Lâm Nhược Thiên tái xanh.
- Tốt nhất hy vọng Lang Nhi không có việc gì. Một khi xảy ra chuyện, các ngươi đều phải chôn cùng hắn...
Lạnh lùng liếc mắt nhìn rất nhiều hộ vệ, Lâm Nhược Thiên đi nhanh đi về phía trong.
Hắn là trận pháp sư tam tinh, trận bàn này tuy rằng vẫn bao phủ, khiến người ta khó có thể nhận ra phương hướng, nhưng đối với hắn mà nói, không tính là gì cả.
Đi vào Phỉ Thúy các, đi về phía phương hướng trung tâm của trận pháp, thời gian không lâu đi tới trước nhà vệ sinh.
- Tại sao lại ở nơi này?
Vẻ mặt Lâm Nhược Thiên nghi ngờ.
- Nhanh đi tìm thiếu gia ra...
Hắn phân phó một tiếng. Mấy tên hộ vệ vội vàng chui vào.
Một lát sau, bọn họ lại đưa ra một người gương mặt sưng phù, toàn thân bốc ra mùi thối.
Thấy rõ bộ dáng của đối phương, Lâm Nhược Thiên bị dọa cho giật mình.
Hắn cũng có phần t không nhận ra được.
Lâm Lang mở chỗ này không phải là nơi uống rượu ăn cơm sao? Thế nào... hắn rơi vào nhà vệ sinh?
- Rốt cuộc là ai? Điều tra cho ta. Cho dù lật trung toàn bộ Thiên Vũ vương thành, cũng phải tìm ra được cho ta...
Rất nhanh, hắn liền biết rõ tình hình. Một tiếng gào thét phẫn nộ vang tận mây xanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận