Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thần thú trấn quốc

- Ta cũng sẽ không phải tùy tiện lấy dược liệu của ngươi. Như vậy đi!
Lại ở thời điểm Phí Hiên vương tử đầy buồn bực, người thanh niên đối diện mở miệng lần nữa:
- Giông như Thiên Tuyết bệ hạ, ta cũng miễn phí một lần chữa bệnh cho ngươi!
Tuy rằng Thú Linh thảo có thể so sánh với hai khối linh thạch, Trương Huyền muốn lấy được, nhưng cũng không thể khiến cho đối phương bị thiệt hại quá mức.
Chắp hai tay ở sau lưng, hắn đi dạo một vòng xung quanh Phí Hiên vương tử:
- Vừa rồi, thời điểm chữa thương cho ngươi, ta liền phát hiện, chân khí trong cơ thể ngươi tích tụ, khí tức không thuận. Thân thể thoạt nhìn rất tốt, nhưng trên thực tế có chút suy yếu! Nếu như ta không nhìn lầm, thời gian gần nhất, có phải sáng sớm rời giường khó khăn, buổi tối lại rất khó ngủ hay không?
- Ta...
Vẻ mặt Phí Hiên vương tử đang phiền muộn, nghĩ có cần cướp Thú Linh thảo về hay không, Vừa nghe người này nói như thế, thân thể hắn run lên, sắc mặt trắng bệch:
- Ngươi... Làm sao ngươi biết?
Gần đây hắn quả thật có loại tình huống này.
Chân khí tích tụ, khí tức không thuận, nghỉ ngơi cũng không tốt lắm, toàn thân luống cuống bất an.
Nếu không như vậy, hắn khẳng định đã sớm mượn linh thạch trùng kích nửa bước Tông Sư. Cũng không đến mức vẫn giữ lại, bị người trước mắt này thắng được...
Chỉ có điều, việc này, hắn cũng chưa nói qua với ai. Ngay cả vị Nhiên Mộc đặc sứ bên cạnh này cũng không biết. Người này làm sao có thể mở miệng nói ra được?
Chẳng lẽ người này lại thật sự nhìn ra được chứng bệnh?
- Ta là y sư. Thời điểm vừa rồi giúp ngươi chữa thương, ta đã kiểm tra qua, tự nhiên sẽ biết!
Trương Huyền gật đầu.
- Vẫn mong... hội trưởng ra tay!
Sắc mặt nhất thời trắng bệch, Phí Hiên vương tử vội vàng ôm quyền, lại không kiêu ngạo giống như trước đây.
Bệnh chứng này khiến cho hắn mỗi ngày đều không tập trung tinh lực, do đó dẫn đến gần đây tu luyện chưa từng tiến bước. Nếu như có thể chữa trị tốt, Thú Linh thảo tuy rằng trân quý, đưa ra thì đưa ra, cũng không tính là cái gì cả.
- Ừ, thật ra rất đơn giản. Thiên phú của ngươi không tệ, nhưng từng tuổi này lại đạt được Thông Huyền cảnh đỉnh phong, còn có chênh lệch nhất định. Nếu như ta không nhìn lầm, vì nâng cao thực lực, từng dùng qua phương pháp thăng cấp đặc biệt! Nói thật cho ngươi biết, chính là loại phương pháp này lưu lại tai hoạ ngầm cho ngươi!
Trương Huyền nói.
Thân thể Phí Hiên vương tử run lên.
Đối phương nói không sai.
Thiên phú của hắn chỉ có thể được cho là thượng trung thượng, chưa tính là đặc biệt cao minh.
Vương thất không có thân tình. Tu vi không đủ, rất dễ dàng gặp phải đủ loại phiền phức. Muốn sống thật tốt, cũng chỉ có thể nhanh chóng tu luyện. Vì mau chóng thu được thực lực, hắn từng sử dụng một loại bí pháp đặc biệt, cũng chính là dùng dược liệu đặc biệt, kích thích huyệt vị, kích phát tiềm năng.
Như vậy tuy rằng tốc độ tiến bộ rất nhanh, nhưng cũng lưu lại tai hoạ ngầm.
Chẳng lẽ... thân thể gần đây xuất hiện tình hình, lại là vì cái này?
- Chính là cái này. Ta kê cho ngươi một phương thuốc, ngươi chiếu theo đó dùng, chắc hẳn là trong một tháng là có thể hoàn toàn giải trừ tai hoạ ngầm. Đến lúc đó nhân cơ hội trùng kích nửa bước Tông Sư, cũng không phải là không có khả năng!
Mỉm cười, Trương Huyền đi tới trên bàn cách đó không xa, tiện tay lấy giấy bút, viết một phương thuốc đưa tới.
- Cảm ơn Liễu hội trưởng!
Tiếp nhận phương thuốc, sắc mặt Phí Hiên vương tử đỏ lên.
Hắn bị bệnh chứng này hành hạ mỗi ngày, tinh lực không đầy đủ, người cũng có chút hoảng hốt, nôn nóng. Chính vì vậy, vị trước mắt này vừa khiêu khích, hắn lại không kìm chế nổi, hoàn toàn không có sự trầm ổn vương tử phải có.
Nếu như có thể chữa trị tốt, đồng thời trùng kích nửa bước Tông Sư, phương thuốc lại quá trân quý.
Đừng nói một viên linh thạch, một gốc cây Thú Linh thảo, cho dù nhiều thứ hơn nữa, hắn cũng cam tâm tình nguyện!
Bởi vì... Khôn Càn vương quốc vẫn chưa xác lập thái tử. Nếu như hắn có thể sớm thăng cấp nửa bước Tông Sư, vị trí này vô cùng có khả năng chính là hắn.
Trương Huyền khoát tay, nhìn về phía Mạc Thiên Tuyết cách đó không xa:
- Bệ hạ, vẫn mong dẫn người cần trị liệu tới, trị xong, ta còn có việc!
Lúc này Mạc Thiên Tuyết giống như những người khác, cũng đang trong sự khiếp sợ. Vừa nghe người này nói như thế, hắn liền vội vàng đứng dậy:
- Liễu hội trưởng, người mắc bệnh này tình hình tương đối đặc biệt. Có khả năng làm phiền ngươi dời bước đi tới...
- Muốn ta qua? Cũng được, đi trước dẫn đường!
Trương Huyền gật đầu.
- Vẫn mong hai vị đi tới dịch quán nghỉ ngơi...
Mạc Thiên Tuyết ôm quyền hướng về phía Phí Hiên vương tử và Nhiên Mộc đặc sứ, nói.
- Chúng ta từ biệt!
Hai người cũng biết, đối phương dính dáng tới quốc sự, không muốn quá nhiều người biết được. Bọn họ cũng thức thời xoay người rời khỏi đó. Ngay sau đó một tên thái giám lại tiến lên nghênh đón, dẫn theo bọn họ đi ra ngoài.
- Liễu hội trưởng, mời đi bên này!
Hai người rời khỏi đó, Mạc Thiên Tuyết đi trước dẫn đường.
Trương Huyền theo sát phía sau. Hắn vừa đi được mấy bước, một mùi thơm thoang thoảng lại bay vào mũi. Ngay sau đó bên tai vang lên tiếng truyền âm.
- Trương Huyền, Trương sư! Ngươi lừa mọi người thật là khổ...
- Khụ khụ!
Trương Huyền sửng sốt:
- Mạc Vũ công chúa nhận lầm. Ta là Liễu Trình, nào có phải là Trương sư gì!
- Không muốn nói thì thôi. Ta vốn có một việc muốn nói cho ngươi biết. Nếu ngươi không nói, quên đi, ta cũng lười nói thừa!
Thấy hắn không thừa nhận, Mạc Vũ hừ một tiếng.
Nàng muốn nói, chính là chuyện Triệu Nhã và Mộc Tuyết Tình so đấu. Nếu như người này không thừa nhận, nàng cũng lại lười lắm miệng.
Dù sao đều là học sinh của ngươi, thích động thủ thì động thủ.
Thấy nữ hài xoay người rời đi, không muốn nói nữa, Trương Huyền lắc đầu.
Xem ra sau này vẫn bớt xuất hiện quá nhiều ở trước mặt người quen. Bằng không, rất dễ dàng bị nhìn thấu.
Thời gian hắn và vị Mạc Vũ này chung đụng không ngắn, lại thêm Thanh Ưng thú, đối phương không nhận ra cũng khó.
- Mạc Vũ công chúa, đây là một lần thí luyện của Danh Sư Đường, vẫn hi vọng nàng không nên truyền tin tức đi!
Biết đối phương dĩ nhiên đã xác nhận, hắn muốn giấu diếm cũng không gạt được, không thể làm gì khác hơn là truyền âm qua.
- Yên tâm, muốn bảo ta nói, ta cũng sẽ không nhiều lời!
Thấy hắn thừa nhận, Mạc Vũ mỉm cười:
- Nếu ngươi nói, ta cũng không giấu diếm nữa. Buổi trưa ngày mai, ngươi tìm đến chỗ ta. Ta dẫn ngươi đi xem trò hay!
- Trưa mai? Trò hay gì?
Trương Huyền cảm thấy kỳ quái.
- Đi thì biết!
Mạc Vũ mỉm cười.
Nhìn bộ dạng hắn mê man, rất rõ ràng hắn không biết chuyện Triệu Nhã và Mộc Tuyết Tình so tài. Ngày mai lại dẫn hắn đi xem, cục diện nhất định chơi rất vui.
Nói thật, nàng thật sự muốn xem thử một chút, nhìn thấy được hai học sinh của mình, từng người vì danh dự của lão sư chiến đấu, hắn sẽ có biểu tình gì...
Người này vẫn luôn làm cho nàng tức giận. Nàng thật sự muốn nhìn một chút, bộ dạng kinh ngạc của hắn.
Đương nhiên, điều kiện trước tiên là không thể để cho người này lại trở về học viện. Nếu không, nếu chẳng may ai đó không cẩn thận nói lộ ra, hắn biết sớm, lại không dễ chơi...
Trong lòng nàng âm thầm vạch kế hoạch, đồng tử chuyển loạn.
- Chính là chỗ này!
Trương Huyền đang muốn tiếp tục hỏi thăm đến cùng có chuyện gì, nàng lại thần bí như vậy, liền nghe được giọng nói của Mạc Thiên Tuyết vang lê ở phía trước mặt.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy chẳng biết lúc nào đã đi tới một cái sân rộng.
Sân thoạt nhìn không sâu, nhưng chẳng biết tại sao, trước sau không nhìn thấy được điểm cuối. Hình như bị cái gì đó ngăn lại, ngăn cản tầm mắt. Không biết bên trong rốt cuộc có cái gì.
- Lẽ nào... đây là trận pháp?
Trương Huyền sửng sốt.
Chỉ sợ cũng chỉ có trận pháp, mới có năng lực như vậy, khiến người ta đứng ở bên ngoài viện, lại không nhìn thấy được đồ vật bên trong.
- Để cho Liễu hội trưởng tới trị liệu, không phải là nhân loại, mà là… man thú trấn quốc của vương quốc chúng ta!
Hình như nhìn ra được sự nghi ngờ của hắn, Mạc Thiên Tuyết giải thích.
- Man thú trấn quốc?
- Ừ, Thiên Vũ vương quốc cũng không có lão tổ đặc biệt lợi hại, chỉ dựa vào con man thú này trấn thủ, mới có khả năng ổn định ranh giới, không bị vương quốc khác mơ ước.
Mạc Thiên Tuyết giải thích:
- Chỉ có điều, dựa theo tuổi dần dần lớn, lực lượng man thú trấn quốc của chúng ta không lớn bằng lúc trước. Thể lực cũng bắt đầu suy kiệt! Mãi đến khoảng thời gian trước, mắc một cơn bệnh nặng, sợ rằng sẽ không kiên trì được quá lâu. Cho nên... ta mới muốn làm phiền hội trưởng hỗ trợ xem thử, có thể trị liệu hay không. Nếu như thật sự không có cách nào chữa trị tốt, cũng hy vọng có thể nghĩ biện pháp khiến cho nó kéo dài thêm một khoảng thời gian, đợi cho tới khi Mạc Vũ trưởng thành!
Trương Huyền gật đầu.
Vương quốc muốn sừng sững, không bị vương quốc khác quấy nhiễu, tất nhiên có cường giả siêu cấp trấn giữ.
Thật giống như Trầm Hồng lão tổ ở Thiên Huyền vương quốc trước đây. Không có hắn chấn áp, vương quốc khác lại rất có khả năng sẽ đánh tới, chia cắt ranh giới.
Về phần Danh Sư Đường, rất ít khi dính vào chính sự. Trừ khi quan hệ cùng đương sự thật tốt, bằng không, cơ bản đều duy trì trung lập.
Dù sao, cho dù vương quốc đổi chủ, cũng không có ai dám hạ thủ đối với chức nghiệp lợi hại nhất trên đại lục này.
Nói cách khác, bất kể vương quốc sụp đổ thế nào, đối với Danh Sư Đường mà nói, cũng không ảnh hưởng tới được.
- Trận pháp này...
Biết muốn trị liệu không phải là nhân loại, Trương Huyền kỳ quái nhìn qua.
Nếu đây là chỗ ở của man thú trấn quốc, vì sao phải bố trí trận pháp?
- Man thú trấn quốc tuổi tác lớn, vừa nặng bệnh, gần đây còn phát điên, liên tục đả thương không ít người. Không có cách nào ta mới mời cường giả của nghiệp đoàn trận pháp sư bố trí cái này, vây khốn nó. Dựa vào thực lực của nó, thật sự muốn gây ầm ĩ ở vương cung, ai cũng không có cách nào trấn áp!
Mạc Thiên Tuyết cười gượng.
Lúc này Trương Huyền mới hiểu được.
Tuổi thọ sắp đến giới hạn, lại thêm thân mắc trọng bệnh, bất kể là người hay là man thú, khẳng định cũng sẽ không cam lòng, muốn lăn qua lăn lại một chút, nghĩ biện pháp sống thêm một khoảng thời gian.
Nó lăn qua lăn lại cũng không có vấn đề gì, nhưng đối với Thiên Vũ vương quốc chính là tai họa. Lúc này hắn mới cố ý sử dụng trận pháp che lại, rất sợ gây ra mầm tai vạ không cần thiết.
- Liễu hội trưởng yên tâm. Ta đã phái người đi mời Tông Sư của nghiệp đoàn trận pháp sư, để cho hắn dẫn chúng ta tiến vào trong. Nếu không, trong lúc trận pháp vận chuyển, vô cùng nguy hiểm. Tìm không rõ phương hướng, rất dễ dàng bị lạc mất phương hướng ở trong đó...
Mạc Thiên Tuyết nói.
Vì đề phòng man thú trấn quốc lao ra, trận pháp vẫn luôn vận chuyển. Cho dù bản thân Mạc Thiên Tuyết là quốc vương bệ hạ, cũng không biết làm thế nào mới có thể tiến vào, chỉ có thể chờ Tông Sư của nghiệp đoàn trận pháp sư qua, mới có thể thuận lợi tiến vào.
- Ừ!
Trương Huyền gật đầu.
Hắn đối với trận pháp một chữ cũng không biết. Tuy rằng Danh Sư Đường có không ít sách liên quan, hắn lại chưa bao giờ lật xem qua, càng không mấy đọc. Hiểu biết của hắn đối với trận pháp, cũng chỉ giới hạn ở cái tên.
- Ừ, đúng rồi, nếu trận pháp này đang vận chuyển, Thiên Đạo Đồ Thư Quán có thể nhìn ra hay không?
Đứng ở tại chỗ một hồi, trong lòng hắn đột nhiên thoáng động một cái, một ý nghĩ xuất hiện.
Võ giả thi triển võ kỹ, từ đó có thể thấy được chỗ thiếu hụt của võ giả, thiếu sót của võ kỹ.
Luyện đan sư luyện đan, đó có thể thấy được vấn đề trên thủ pháp luyện đan, đan dược có có thể thành công hay không.
Thời gian trận pháp sư bày trận, cũng có thể nhìn ra vấn đề.
Nói cách khác, chỉ cần là trạng thái động, Đồ Thư Quán có thể nhìn ra chỗ thiếu hụt.
Hiện tại trận pháp này đang vận chuyển, hắn có thể nhìn ra thiếu sót trong đó hay không?
- Chỗ thiếu hụt!
Tinh thần thoáng động, Trương Huyền vội vàng nhìn sang.
Oong!
Đồ Thư Quán chấn động, một quyển sách xuất hiện.
- Quả nhiên có thể thực hiện...
Ánh mắt Trương Huyền nhất thời sáng lên, vội vàng mở quyển sách nhìn sang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận