Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Xui xẻo Ngô Chấn (1)

- Uống?
Ngô Chấn sững sờ:
- Rượu thuốc này của ngươi không phải thoa ngoài da sao?
Ngày hôm qua vị Tất sư kia bị một chủy thủ đâm xuyên qua cánh tay, vừa thoa ngoài da đã có hiệu quả, làm sao đến phiên hắn lại biến thành uống thuốc cơ chứ?
- Rượu thuốc này căn cứ vào thương thế khác biệt mà phân chia ra thành uống thuốc và thoa ngoài da, một khi sử dụng sai, chẳng những không có hiệu quả mà thậm chí còn có thể khiến cho thương thế tăng thêm!
Trương Huyền thuận miệng nói.
Dù sao cái “Rượu thuốc” bên trong hồ lô rượu này cũng không còn nhiều, trước tiên cứ lừa gạt rồi lại nói tiếp. Chờ tới khi hắn chân chính tra xét thì rượu thuốc cũng đã hết, đương nhiên cũng không tra ra được cái gì nữa.
- Còn có loại cách nói này nữa hay sao?
Ngô Chấn có chút không tin.
- Hôm qua ta đã sử dụng, cũng không phải ngươi không nhìn thấy a, hiệu quả cực tốt. . . Không có hiệu quả, nhất định đã dùng sai phương pháp!
Trương Huyền nói dối, mặt không đỏ, tim không đập nhanh một chú tnaof:
- Vừa rồi ngươi cũng đã nói, không phải là ngươi dùng. Như vậy nhất định là dùng người kia đã thoa ngoài da. Chính vì tính sai, không uống cho nên mới không có hiệu quả!
- Thật sao?
Ngô Chấn còn có chút chần chờ.
- Uống một ngụm, uống một ngụm là biết!
Trương Huyền cười nói.
- Được, nếu như không dùng được, xem ta thu thập ngươi như thế nào!
Hừ một tiếng, Ngô Chấn giơ hồ lô rượu lên, lại uống một ngụm.
Rượu vào cổ họng, hắn lập tức cảm thấy một dòng nước nóng dọc theo bụng chảy qua toàn thân, một lát sau hắn đã cảm thấy đau đớn trên người trước đó, nơi có máu ứ đọng đã trở nên hoàn hảo không có chút tổn hại, không có một điểm thương thế nào cả.
- Cái này...
Con mắt trợn tròn, Ngô Chấn không thể tưởng tượng được nổi.
Bản thân tự thử nghiệm qua mới biết được chỗ đáng sợ của thánh dược chữa thương này.
Hôm qua hắn bị cho đánh thê thảm vô cùng, thoa thuốc ngoài da và dược vật đều được dùng. Kết quả không có nửa điểm hiệu quả nào cả, ngày hôm nay mang theo hai mắt đen đi tới, vốn hắn cho rằng, Thánh dược này của Trương sư là giả, không nghĩ tới, nó lại lợi hại như thế.
Vừa uống một cái đã khôi phục như lúc ban đầu, toàn bộ thương thế đã tốt hơn. . . Như vậy cũng quá nghịch thiên đi a!
- Ta nói không sai chứ!
Thấy thương thế của hắn đã trở nên hoàn hảo, Trương Huyền gật gật đầu nói:
- Nhất định là người chữa thương kia đã tính sai phương pháp, nếu không như vậy đi, ngươi đi hỏi một chút xem nàng bị tổn thương ở chỗ nào. Là bôi ở bên ngoài hay là uống thuốc, ta sẽ phân tích giúp ngươi một chút.
- Được!
Chần chờ một chút, Ngô Chấn gật gật đầu.
Việc này liên quan tới danh dự của hắn, bất kể nói thế nào thì hắn cũng muốn biết rõ ràng, nếu không hắn sẽ phải gánh tiếng xấu lừa gạt.
Cầm lấy hồ lô rượu, xoay người đi đến phía của Lục công chúa, sau đó hắn ôm quyền.
- Lục công chúa, ngươi đã trách oan ta, bình rượu thuốc này cũng không phải là vô dụng, mà là ngươi đã dùng sai phương pháp!
Được Trương sư chỉ điểm, Ngô Chấn tràn ngập tự tin, mọi hành động đều mang theo phong độ.
- Dùng sai phương pháp?
Lục công chúa thấy tên này hàn huyên một hồi cùng với Trương sư đã tự tin như vậy, đôi mi thanh tú nhíu lại.
- Không sai, ngươi nói cho ta biết, tổn thương của ngươi là ở chỗ nào. Yên tâm, ta chỉ cần nhìn một cái, sau khi xác định vị trí là có thể biết là cần phải thoa ngoài da hay là phải uống thuốc, cam đoan ngươi sẽ lập tức khỏi!
Ngẩng đầu lên, Ngô Chấn đã cảm thấy mình lần nữa có được tín nhiệm, danh dự từ nàng.
- Chỗ bị thương? Còn nhìn một cái?
Vẻ mặt Lục công chúa như là nhỏ máu.
Con mẹ ngươi, hắn cố ý ngươi có biết không?
Thương thế của ta là Trương sư đánh, ngươi hàn huyên nửa ngày cùng hắn lại chạy tới hỏi thăm, còn muốn nhìn một cái. . .
Nói cách khác, ngươi muốn nhìn. . . Cái mông của ta sao?
- Không sai, chỉ cần xác định vị trí và tình huống tổn thương thì ta có thể xác định là thoa ngoài da hay là uống thuốc. Nhất định ngày hôm qua ngươi đã dùng sai phương pháp, mới không có hiệu quả...
Cười cười, Ngô Chấn đang muốn tiếp tục nói tiếp, làm cho đối phương biết chuyện ngày hôm qua là oan uổng hắn thì đã cảm thấy trước mắt tối sầm lại, một bàn tay đánh thẳng tới.
Phanh!
Một tiếng bạt tai vang dội vang vọng, Ngô Chấn bị đánh cho xoay hai vòng tại chỗ, vẻ mặt choáng váng.
- Nếu ngươi muốn nhìn thì hôm nay ta sẽ đánh chết ngươi...
KhuVẻôn mặt xanh xám, Lục công chúa đạp một cước về phía tên trước mắt.
Phanh!
Còn chưa có kịp phản ứng thì Ngô Chấn đã bay ngược ra, ngã bịch xuống đất.
- Lục công chúa, tại sao ngươi lại đánh ta? Ta đã làm gì chứ...
Ngô Chấn khóc.
Hắn có ý tốt đưa rượu thuốc mà bản thân mình cũng tiếc dùng tới cho vị công chúa đang ở trước mắt này. Vốn hắn cho rằng có thể chiếm được sự vui vẻ của nàng, kết quả hôm qua bị đánh một trận, hôm nay thật vất vả mới biết rõ nguyên do, lại tự mình thử nghiệm qua thì lại bị đánh cho một trận. . .
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ta thực sự có ý tốt a, sao lại xui xẻo như vậy!
- Lạc Thất Thất, mau cầu xin giúp ta...
Giãy dụa đứng lên, thấy Lục công chúa còn nổi giận đùng đùng muốn vọt qua để tiếp tục đánh, Ngô Chấn giật nảy mình, vội vàng xin giúp đỡ.
- Ngay cả Lục công chúa cũng dám đùa giỡn, đáng đời!
Lạc Thất Thất khẽ nói.
Đoạn đối thoại vừa rồi nàng cũng đã nghe thấy, kẻ trước mắt này lại dám nhìn cái mông của Lục công chúa, đừng nói chỉ là bị đánh, cho dù bị đánh chết tại chỗ cũng đã nhẹ lắm rồi.
- Đùa giỡn Lục công chúa, Ngô Chấn, ngươi tự tìm cái chết!
Hình Viễn ở bên cạnh giờ mới hiểu được kẻ trước mắt này đã làm gì. Hắn rít lên một tiếng, hai tay xoa xoa, muốn động thủ.
Hắn là người truy đuổi trung thành của Lục công chúa. . . Luôn như hình với bóng, không ngờ ngươi lại dám đùa giỡn nàng, ngươi thực sự không có để ta vào mắt ah!
- ...
Ngô Chấn phát khóc.
Ta. . . Thật ra ta chỉ muốn làm việc tốt. . .
- Cái này...
Nhìn thấy Ngô Chấn đi qua lại bị cuồng ẩu một chầu, Trương Huyền không hiểu rõ nổi, cũng không hiểu ra sao.
Không hổ là thiên tài từ Danh sư học viện tới, quả nhiên hỉ nộ vô thường, không thể dùng lẽ thường để phỏng đoán.
. . .
- Khụ khụ, nếu như chư vị đã đến đông đủ, chúng ta đi Hóa Thanh trì đi!
Cuối cùng Diệp Vấn Thiên bệ hạ cũng không nhìn nổi nữa, hắng giọng cắt ngang mấy vị thiên tài đang quần ẩu.
- Đi thôi!
Biết thời gian không còn sớm, mọi người cũng không nói thêm lời nào nữa mà đi theo sát hắn.
Hóa Thanh trì không ở trong hoàng cung, thậm chí cũng không ở bên trong Huyễn Vũ đế đô, mà là ở nơi giáp giới giữa Thanh Tắc sơn và Long Lân hà. Cách Đế đô không xa, còn có trọng binh của Huyễn Vũ Hoàng đế trấn giữ.
Mọi người đi lên trên lưng linh thú phi hành đã chuẩn bị xong, phi hành được mấy chục phút thì đã nhìn thấy một chỗ linh khí hội tụ xuất hiện ở trước mắt.
Thanh Tắc sơn giống như là một đầu cự long chiếm cứ ở trên mặt đất, Long Lân hà thì giống như là một đạo ngân hà, khảm nạm ở trên mặt đất.
Rồng thôn trường hà, tinh bố thiên hạ.
Nhìn thoáng qua cũng đã biết nơi đây là một Tụ Linh trận tự nhiên, hơn nữa cự long mang theo năng lực hành vân bố vũ, bất cứ lúc nào cũng sẽ đằng không mà lên. Bởi vậy, linh khí nơi này càng thêm nhẹ nhàng, đối với linh hồn càng có trợ giúp rất lớn.
- Lợi hại!
Nhìn một hồi, hai mắt Trương Huyền tỏa sáng.
Khó trách có thể trở thành Đế đô của một đế quốc nhị đẳng, Hóa Thanh trì này quả nhiên không tầm thường.
So với Tụ Linh trận mà hắn làm ra còn mạnh hơn rất nhiều.
Mọi người chậm rãi hạ xuống dưới.
- Phía trước chính là Hóa Thanh trì, trước khi tiến vào ta sẽ căn cứ vào danh ngạch và thời gian đã xác định trước đó, lại cấp Thanh Thần hương cho chư vị!
Diệp Vấn Thiên giải thích một câu.
Nương theo lời của hắn, một tên hộ vệ đi tới, mang theo ba mươi cây Thanh Thần hương.
Thứ này khác biệt với hương liệu bình thường, từ xa nhìn lại giống như một loại kim loại, có thể lơ lửng ở trong nước, tự chủ thiêu đốt, có thể xác định linh khí nhiều ít ở trong Trì Nhãn.
Hồng Phong đế quốc lấy được ba cái Trì Nhãn, tổng cộng có chín cái Thanh Thần hương, Trương Huyền lấy ra ba cây.
Một cái Trì Nhãn chỉ có thể ở trong ba ngày, đối với hắn, ba cây cũng đã đủ rồi.
Chia Thanh Thần hương xong cũng đã tới gần trưa.
- Trương sư, ta có việc muốn tâm sự cùng ngươi!
Thấy Hóa Thanh trì sắp mở ra, Trương Huyền đang muốn cùng đám người Diệp Tiền đi vào thì đã nghe thấy một tiếng truyền âm nhàn nhạt vang ở bên tai. Khi quay đầu nhìn lại thì đã thấy Hình Viễn chẳng biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt hắn.
Trước đó Ngô Chấn tìm tới, hiện tại gia hỏa này lại tới, rốt cuộc là muốn làm gì?
Chỉ là, đối phương đã có việc thì hắn cũng không tiện chối từ.
Hai người tới một góc mà mọi người không thấy được.
Vừa mới đứng vững thì Hình Viễn đã nói thẳng:
- Ta biết đánh cược giữa ngươi và Lục công chúa!
- Thì sao!
Trương Huyền cũng không có gì có thể phủ nhận.
Khi lần thứ nhất đánh cược thì tên này đã ở bên cạnh, tận mắt thấy Lục công chúa mà hắn thích biến thành tỳ nữ của mình.
- Tự mình nhận thua! Không nên để cho Lục công chúa nhìn ra!
Hình Viễn nhìn qua rồi nói.
- Nhận thua?
Trương Huyền nhíu mày một cái.
Hắn còn tưởng rằng đối phương tìm mình làm gì, không nghĩ tới lại muốn cho mình nhận thua.
- Không sai, chỉ cần nhận thua, điều kiện tùy ngươi mở miệng!
Bàn tay lớn vây một cái, Hình Viễn khẽ nói.
- Tùy ta nói sao?
Ánh mắt hắn sáng lên.
- Không sai!
Hình Viễn gật đầu.
- Vậy thì tốt, đánh cược giữa ta và Lục công chúa là một vạn linh thạch trung phẩm. Chuyện này chắc hẳn ngươi cũng biết, lần này cá cược cũng là như vậy. . . Như vậy đi, nếu như ngươi có thể cho ta một viên linh thạch thượng phẩm, muốn ta nhận thua cũng không sao!
Trương Huyền thản nhiên nói.
Đối với hắn, chuyện hấp thu linh khí bên trong Hóa Thanh trì nhanh hay chậm hắn có thể tự khống chế. Nếu như có thể bởi vậy mà lần nữa có được một viên linh thạch thượng phẩm, như vậy thật sự đã kiếm lời rồi.
Mặc dù một viên linh thạch thượng phẩm cũng có giá trị một vạn viên trung phẩm, nhưng. . . Nếu như muốn mua, dù có tiền cũng không mua được, muốn mua cũng không mua được.
- Một viên linh thạch thượng phẩm?
Khóe miệng Hình Viễn giật một cái.
Thứ này quá mức trân quý, xem như ngay cả gia tộc bọn họ muốn xuất ra cũng không quá có thể.
- Không đồng ý thì thôi. . . Dù sao Lục công chúa thua cũng sẽ đền cho ta một vạn viên linh thạch trung phẩm...
Trương Huyền nói.
Mặc dù một vạn viên linh thạch trung phẩm so ra vẫn kém một viên thượng phẩm, thế nhưng chí ít có thể đảm bảo mình không thua. Nếu như đối phương không bỏ ra nổi, như vậy hắn cũng không quan tâm.
- Được, ta đồng ý!
Hình Viễn cắn răng một cái:
- Lần luyện tập này, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, sau khi trở lại học viện ta sẽ ban thưởng một viên linh thạch thượng phẩm. Viên linh thạch này có thể cho ngươi, chỉ là. . . Ngươi phải giữ bí mật cho ta, không thể nói ra chuyện này!
- Thành giao!
Trương Huyền gật đầu.
Cùng lắm thì lãng phí thời gian ba ngày mà thôi, có thể có được một viên linh thạch thượng phẩm, tuyệt đối đã kiếm bộn a.
Huống chi, làm như vậy còn không phải đắc tội với Hình Viễn này, càng có thể khiến cho Lục công chúa kia nguôi giận.
Hai người mới vừa thương nghị xong thì đã nghe thấy một trận tiếng vang kịch liệt ầm ầm vang vong, ngay sau đó đã có một luồng linh khí nồng nặc tán dật ra, giống như là một cái Tụ Linh trận cực lớn đột nhiên mở ra vậy.
- Mau nhìn!
Trong đám người không biết ai hô lên một câu.
Mọi người vội vàng nhìn lại về phía trước thì đã thấy một cái cột linh khí nồng nặc bay thẳng lên trên trời. Một đạo khí tức khiến cho cho người ta tinh thần sảng khoái đập vào mặt, khiến cho người ta hút một ngụm vào cũng đã cảm thấy linh hồn không ngừng run rẩy, bất cứ lúc nào cũng sẽ đột phá.
Ở chỗ mênh mông xa xa có một cái ao nước rất lớn chậm rãi xuất hiện. Linh khí ở trong đó sôi trào, giống như tạo thành từng đầu cự long, phát ra tiếng gào thét cực lớn, nhìn qua giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ phá không mà ra.
Chung quanh ao nước xuất hiện mười cái vòng xoáy lớn nhỏ tương đồng với nhau. Mỗi một cái đều có đường kính chừng hai mét, an tĩnh bố trí ở chung quanh ao nước, giống như là bảo thạch khảm nạm bên trên vương miện vậy.
- Hóa Thanh trì. . . Mở!
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đồng thời xiết chặt nắm tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận