Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Tên của ngươi (2)

- 61?
Thấy rõ chữ số, Tô sư, Lăng sư nhìn nhau, đồng thời lắc đầu, hiện lên một vẻ đáng tiếc.
Vốn tưởng rằng, người thanh niên này sáng tạo ra vô số kỷ lục, có thể lại phá tan ghi lại. Hiện tại xem ra, vẫn đánh giá cao đối phương.
- 61, thành tích cũng không kém. Chỉ có điều, nếu thật sự muốn so sánh với những thiên tài siêu cấp kia, rõ ràng vẫn yếu hơn một ít...
Tô sư lắc đầu.
- Đúng vậy!
Lăng sư cũng gật đầu.
Độ tín nhiệm đạt được sáu mươi, tương tự với cha mẹ người ta. Vượt quá giá trị con số này, so với Mạc Hoằng Nhất trước đó lại mạnh mẽ không ít. Nhưng với mong muốn trong lòng bọn họ, rõ ràng còn kém hơn một khoảng lớn.
- Đây coi là thông qua?
Không biết hai người thất vọng, Trương Huyền nhìn về phía Khương đường chủ cách đó không xa.
- Thông qua!
Khương đường chủ gật đầu.
Chỉ cần qua bốn mươi xem như đạt tiêu chuẩn. 61 so với những người khác, đã là rất cao.
Nhìn thấy được thành tích này, Mạc Hoằng Nhất cười khổ.
Những kỷ lục trước đó ghi được đã bị phá hết. Vốn tưởng rằng lần này có thể hòa nhau một phần. Hiện tại xem ra, mình vẫn nghĩ quá ngây thơ rồi.
Vị thiên tài như hắn vừa so sánh với đối phương, vẫn chênh lệch rất xa.
- Không đúng. Liễu lão sư, học sinh tốt nhất của ngươi không phải là Mộc Tuyết Tình, Lộ Trùng sao? Người học sinh này là ai? Ta thế nào lại chưa từng thấy qua?
Tuy rằng xác định thông qua, Khương đường chủ vẫn còn có chút kỳ quái, không nhịn được hỏi.
Dựa theo tin tức hắn nhận được, Trương Huyền chắc hẳn là chiếu cố đối với Mộc Tuyết Tình, Lộ Trùng tương đối nhiều. Độ tín nhiệm cũng có thể là cao nhất trong bọn họ.
Sát hạch này, tuy nói tùy tiện đưa ra một đệ tử là được, nhưng bình thường đều sẽ đưa học sinh có độ tín nhiệm cao nhất qua. Vị này thấy cũng chưa thấy qua, thậm chí nghe cũng chưa từng nghe qua, thế nào lại phái hắn lên?
Chẳng lẽ, hắn ngầm chiếu cố đối với người học sinh này nhiều hơn, mới khiến cho độ tín nhiệm của hắn đạt tới 61?
Nghe nói như thế, những người khác cũng kỳ quái nhìn qua, muốn nghe hắn giải thích một chút.
- Ngươi chưa từng thấy qua?
Không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi như vậy, Trương Huyền gãi đầu:
- Được rồi, ta giới thiệu cho các ngươi một chút, vị này chính là...
Nói được phân nửa, vẻ mặt hắn xấu hổ, vội vàng nhìn về phía học sinh vừa từ phòng tín nhiệm đi ra:
- Cái này, thật ngại quá, dạy học cho ngươi mấy ngày, còn không biết ngươi tên gì. Xin hỏi tên của ngươi là...
Phù phù! Phù phù!
Vừa dứt lời, liền nghe được một trận âm thanh ném tới. Tất cả mọi người cảm thấy mắt hoa lên, thiếu chút nữa thì ngất xỉu.
Ngay cả Tô sư, Lăng sư vừa rồi còn lắc đầu không dừng cũng cảm thấy khóe miệng không ngừng co giật.
Có nhầm hay không?
Một học sinh độ tín nhiệm đối với ngươi đạt được 61, ngươi tự nhiên... ngay cả tên cũng không biết?
Người khác muốn được học sinh tín nhiệm, đều phải đối xử với bọn họ giống như bằng hữu, dùng hết các loại thủ đoạn, mới có khả năng trong khoảng thời gian ngắn thu được thiện cảm. Ngươi thì hay rồi... Lên lớp dạy nhiều ngày như vậy, ngay cả tên người ta cũng không biết...
Mấu chốt nhất chính là, đối phương không có một câu oán hận nào, độ tín nhiệm còn đạt được 61, có thể so với cha mẹ...
Trời ạ!
Mọi người đồng loạt nhìn về phía người học sinh kia. Vị lão sư này ngay cả tên của ngươi cũng không biết. Độ tín nhiệm của ngươi lại đạt được 61, không tiếc điều động gia tộc, vì hắn trực tiếp đối đầu với Lâm gia... Suy nghĩ thế nào vậy?
- Hồi bẩm lão sư, học sinh Ký Ức. Lão sư từng giúp ta chỉ điểm, giải quyết vấn đề bế tắc kinh mạch bên trái thân thể của ta...
Nghe được câu hỏi của lão sư, vẻ mặt người thiếu niên kích động, liền vội vàng gật đầu.
- Ký Ức?
Trương Huyền vò đầu.
Tên này, thật đúng là chưa từng nghe qua. Chỉ có điều, giải quyết vấn đề bế tắc kinh mạch bên trái thân thể, thật ra từng có. Chính là ngày đầu tiên tiến vào học viện, thông qua Đồ Thư Quán, nhìn ra được trên thân thể người học viên này vấn đề.
Bế tắc kinh mạch nửa người, tiếp tục tu luyện tiếp, có dấu hiệu liệt nửa người, đúng lúc chỉ điểm.
Người này cũng thật không chịu thua kém. Lúc đó đã đột phá hai cấp bậc nhỏ, khiến cho không ít người hâm mộ.
Hiện tại suy nghĩ kỹ một chút, dường như trong Đồ Thư Quán cho thấy tên họ, hình như quả thật gọi là Ký Ức. Chẳng qua là lúc đó chỉ điểm quá nhiều người, lại không có gì đặc sắc, cũng lại quên.
Ba thân phận (Liễu Trình, Trương Huyền, Dương Huyền) bận rộn túi bụi, cơm cũng ăn không ngon, làm gì có thời gian nhớ kỹ tên của nhiều học sinh như vậy?
Có thể nhớ kỹ ba người Lộ Trùng, Mộc Tuyết Tình, Mạnh Đào, cũng là không tệ.
- Được, ta giới thiệu cho ngươi một chút, hắn gọi là Ký Ức, là... là đệ tử của ta!
Biết tên, Trương Huyền cũng không có ý định miệt mài theo đuổi, vẻ mặt trịnh trọng nhìn về phía Khương đường chủ giới thiệu.
-...
Khương Thư.
-...
Mọi người.
Các ngươi nói chuyện, chúng ta đều nghe được. Lại giới thiệu còn có ý nghĩa gì?
Mấu chốt nhất chính là, đã nói ra tên, hơn nữa, nhìn vẻ mặt ngươi mơ hồ, rất rõ ràng, đối phương có gia tộc gì, bối cảnh gì, bao nhiêu tuổi... cũng không biết!
Nói chẳng khác nào không nói, còn không bằng đừng giới thiệu, chúng ta còn có thể bớt nhận tổn thương...
Mạc Hoằng Nhất ở một bên, nước mắt tuôn ra ào ào.
Chuyện gì thế này.
Vì để cho độ tín nhiệm của hai học sinh tăng lên rất nhanh, hắn cũng thiếu chút nữa đối xử với đối phương trở thành tổ tông, mỗi ngày hỏi han ân cần, trên phương diện tu luyện tự mình chỉ điểm, đêm không thể chợp mắt, rất sợ xuất hiện một điểm lệch lạc...
Lại như vậy, độ tín nhiệm của hai người này đối với ta, cũng mới là bốn mươi hai. Ngươi thì hay rồi, ngay cả nhận biết học sinh cũng không nhận ra, tên cũng chưa từng nhớ kỹ, lại đạt được 61...
Ta nhổ vào. Người với người thế nào lại khác biệt lớn như vậy?
Quay đầu lại nhìn về phía hai học sinh của mình, không nhìn còn tốt, vừa nhìn tới, thiếu chút nữa suy sụp.
Chỉ thấy đôi mắt của hai người này đầy mong chờ nhìn về phía "Liễu lão sư". Rất hiển nhiên, bọn họ một lòng muốn trở thành học sinh của hắn, đối với đám người Mộc Tuyết Tình tràn ngập hâm mộ.
Hai người các ngươi đủ rồi đấy. Cho ta chút mặt mũi. Đừng dùng loại ánh mắt này có được hay không?
Là chưa thấy qua lão sư hay sao? Lại nói, Mạc Hoằng Nhất ta đường đường là đệ nhất thiên tài của Thiên Vũ vương quốc, cũng hoàn toàn không yếu có được hay không?
Trước mắt biến thành màu đen, Mạc Hoằng Nhất rốt cuộc hiểu rõ, cùng đối phương sát hạch danh sư nhị tinh, là quyết định ngu xuẩn tới mức nào.
- Chính là tên biến thái...
Mạc Vũ cũng gắt lên một cái.
Không phải tận mắt nhìn thấy, người khác có khả năng cho rằng vị Trương Huyền này có thể là giả vờ. Độ tín nhiệm không có khả năng đạt được 61. Ngay cả tên người ta cũng không biết. Nhưng nàng lại biết, tuyệt đối là t sựhật.
Người này có đôi khi khôn khéo khiến người ta kinh hoàng, có đôi khi lại hồ đồ làm cho không người nào hiểu được.
Đừng nói là học sinh, cho dù nàng vị đệ nhất mỹ nữ Thiên Vũ vương quốc này, nếu không cùng hắn tìm được đại dược vương, có khả năng ngay cả tên cũng không nhớ được.
Suy nghĩ một chút cũng khiến cho người ta buồn bực.
- Chúng ta biết tên người học sinh này của ngươi. Vậy... có thể cũng thử xem độ tín nhiệm của vị Lộ Trùng này không?
Cố nén phiền muộn, Khương đường chủ không nhịn được mở miệng.
Một học sinh ngay cả tên cũng không biết, độ tín nhiệm đối với hắn còn đạt được 61. Vị Lộ Trùng này thì sao?
Vì người này, ngươi ngay cả Lâm gia cũng tự mình đấu!
Trương Huyền thoáng sửng sốt một chút:
- Cái này...
- Lão sư, học sinh nguyện ý thử xem!
Hắn còn chưa nói dứt lời, Lộ Trùng đã bước lên trước.
Hắn cũng muốn xem thử một chút, mình và lão sư rốt cuộc tín nhiệm cao bao nhiêu.
- Vậy được rồi. Tự mình cẩn thận một chút!
Thấy ánh mắt mọi người đều tập trung qua, biết đã không có cách nào từ chối, Trương Huyền bất đắc dĩ lắc đầu.
Ban đầu, hắn nghĩ chỉ cần thông qua sát hạch là được, không muốn cho người này lên...
Ôi, muốn giấu mình thế nào lại khó như vậy?
Nếu như để cho Mạc Hoằng Nhất biết ý nghĩ này, nhất định sẽ trực tiếp nôn ra máu.
Đại ca, ta một lòng muốn phách lối, đáng tiếc, chính là phách lối không nổi...
Nhận được sự cho phép, Lộ Trùng đầy cao hứng đi vào phòng tín nhiệm.
Oong!
Phòng tín nhiệm khởi động, ánh sáng chớp động.
- Người học sinh này, độ tín nhiệm có thể cao hơn so với người kia không?
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở trong mắt, Tô sư có chút kỳ quái, không nhịn được truyền âm qua.
Hắn vừa tới Thiên Vũ vương quốc, liền đến nơi này. Đối với chuyện của Trương Huyền và Lộ Trùng, vẫn chưa nghe nói. Tất nhiên hắn cũng sẽ không biết rõ ràng, quan hệ của hai người, nhất định phải thâm sâu hơn so với vị Ký Ức vừa rồi rất nhiều.
- Tô sư nhìn tiếp là được!
Khương đường chủ khẽ cười.
Hắn tuy rằng không xác định được Lộ Trùng rốt cuộc có độ tín nhiệm bao nhiêu, nhưng một cảnh tượng trước đó vẫn còn ở trong mắt.
Vì báo thù cho học sinh, đường đường Lâm gia cũng hoàn toàn không có chút sợ hãi nào. Loại tình huống này, độ tín nhiệm nếu như không cao, hắn cũng sẽ cảm thấy có phải điên rồi hay không.
- Ừ!
Nhìn nhau, Tô sư, Lăng sư biết Khương đường chủ nói như vậy, khẳng định có mục đích của chính mình, không kìm lòng được nhìn sang.
Những người khác cũng muốn xem thử rốt cuộc cao bao nhiêu. Toàn bộ đại sảnh, không có một người nào nói chuyện. Ánh mắt tất cả mọi người đều bắt đầu tập trung qua.
Oong!
Một lát sau, phòng tín nhiệm bắt đầu lắc lư. Trong tiếng động khẽ vang lên, một hàng con số chậm rãi xuất hiện.
Nhìn thấy được mấy con số này, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, giống như gặp quỷ, ngây người ngay tại chỗ.
Ngay cả Tô sư, Lăng sư, môi cũng run rẩy, tròng mắt sắp rơi xuống đất, không nhịn được thét một tiếng kinh hãi.
- Chín mươi... chín? Độ tín nhiệm chín mươi chín? Đây là...
- Tín nhiệm hoàn mỹ, sinh tử có nhau?
Bạn cần đăng nhập để bình luận