Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Có thích khách

Dịch: Sơn Tùng
Biên: Mựp
Dù là trường bối của học sinh hỏi thăm thì làm sao. Ngươi cũng chỉ là một lão sư cấp thấp, không trả lời được cũng là điều bình thường.
Còn nếu ngươi giả vờ giả vịt chạy tới nhìn công pháp tầng năm thì không phải hư vinh dối trá thì là cái gì?
Ngày mai ta sẽ nói chuyện với Viện trưởng. Loại dối trá, ham hư vinh như thế này nhất định phải khai trừ.
Trong lòng Mặc lão thầm quyết định.
Kẻ chỉ vì hư vinh mà không chú trọng tu luyện thì có ở lại học viện thì cũng chỉ làm hư học sinh.
Trương Huyền không biết rằng chỉ sau hai lần gặp mặt hắn đã tiến vào danh sách đen của Mặc lão. Mà kể cả có, hắn cũng sẽ dở khóc dở cười.
Hắn chỉ là lấy cớ mà thôi!
Trên thực tế, tu vi của hắn cũng đã đạt tới bình cảnh, cần phải mau chóng tìm công pháp tu luyện.
Rất nhanh hắn đã tìm được công pháp mình cần.
Ở lớp học bình thường, ngươi có thực lực cao nhất là tầng năm. Một khi đạt đến tầng sáu thì sẽ trở thành trưởng lão.
Nơi này chỉ là Tàng thư các của lão sư, chắc chắn không có công pháp tầng thứ sáu. Bởi thế, công pháp tầng năm được đặt ở hàng cuối cùng.
Thư tịch tầng năm rõ ràng ít hơn so với tầng bốn khá nhiều.
Công pháp tầng bốn thì nha lít nhít chừng hai đến ba vạn bản. Còn công pháp tầng năm tối đa chỉ có khoảng một ngàn - ít hơn gần một phần hai.
Thực ra đây cũng là điều bình thường, đối với bất cứ cái gì, càng có độ khó cao thì số lượng càng ít. Mặc dù học viện đã truyển thừa từ lâu đời nhưng số người đạt đến tầng năm chắc chắn ít hơn tầng bốn rất nhiều.
Vì thế công Pháp và bút ký của họ để lại cũng sẽ ít hơn.
Không suy nghĩ thêm về những chuyện này nữa, Trương Huyền lấy ngẫu nhiên một quyển thư tịch, bắt đầu đọc.
Hơn nửa canh giờ sau, tất cả một ngàn bản công pháp đã được hắn xem hết. Thiên đạo thư viện cũng tạo thành thư tịch tương ứng.
Sau khi đã lấy được những gì mình mong muốn, Trương Huyền mỉm cười, chào từ biệt Mặc lão rồi trở về chỗ ở của mình.
Thầy hắn nghịch sách lung tung mà không thèm ngẫm nghĩ, Mặc lão mắng thầm trong lòng.
Sau khi trở về chỗ ở, Trương Huyền bèn làm như lần trước, tìm kiếm những vấn đề chính xác trong hơn một ngàn bản thư tịch. Quả nhiên sau đó thư viện tạo ra một quyển sách mới mang tên [Thiên Đạo Thần Công]
Trương Huyền tiếp tục tu luyện.
Võ giả tầng năm chính là sự phát triển của tầng bốn mà nên. Mục đích của tầng năm là dùng để rèn luyện chân khí thêm thuần thục. Mỗi cấp của tầng này tương ứng với mức độ hòa hợp giữa chân khí và bắp thịt.
Phối hợp càng tốt thì lực lượng càng lớn.
Nhìn thấy những mô tả của Thiên Đạo Thần Công, Trương Huyền cẩn thận tập trung chân khí trong đan điền rồi dẫn chúng di chuyển trong thân thể để hòa hợp cùng với toàn thân.
Thiên Đạo Thần Công không hổ là bí tịch dung hợp hơn một ngàn bản khác nhau. Tu luyện cực kỳ nhanh chóng. Không tốn chút công sức.
Lực lượng của cơ thể hắn cũng ngày càng phối hợp tốt hơn với chân khí.
Đỉnh Lực cảnh Sơ kỳ.
Đỉnh Lực cảnh Trung kỳ.
Đỉnh Lực cảnh Hậu kỳ.
Đỉnh Lực cảnh Đỉnh phong.
Ầm ầm.
Sau hai canh giờ, thân thể Trương Huyền chấn động. Hắn mở mắt ra, không thể tưởng tượng nổi: - Ta đã đạt tới võ giả tầng năm đỉnh phong rồi sao?
Hắn vốn cho rằng để đạt tới tầng năm, tu luyện sẽ rất lâu. Nhưng không thể ngờ rằng tu luyện Thiên Đạo Thần Công có thể khiến hắn đạt tới tầng năm đỉnh phong trong hai canh giờ.
Đối với tiền thân, tu luyện khó như lên trời. Nhưng với Trương Huyền, việc tu luyện cực kỳ đơn giản như ăn cơm uống nước.
Chỉ sau nửa đêm là hắn liền từ võ giả tầng ba đột phá lên tầng năm. Quả là trâu bò.
Hơn nữa, nếu không phải hắn không biết công pháp tu luyện của tầng sáu, không biết nên tu luyện huyệt đạo nào thì có lẽ hiện tại hắn cũng đã đột phá tầng sáu trở thành trưởng lão của học viện.
Võ giả từ tầng sáu trở đi đã tu luyện toàn bộ cơ thể, sinh cơ được tăng cường, thực lực sẽ rất mạnh.
Theo truyền thuyết, cơ thể con ngươi có một trăm linh tám huyệt đạo nhưng chỉ có bảy mươi hai huyệt để có thể được mở ra. Hơn nữa thứ tự mở cũng khác biệt tùy vào từng người. Nếu không tìm ra phương pháp, chắc cả đời cũng chỉ mở được tối đa bốn mươi huyệt đạo, không thể nào tiến bộ.
Cái này cũng giống như việc vét bùn ở lòng lòng sông. Nếu làm từ trên xuống dưới thì có thể làm sạch sẽ. Nhưng làm từ hai bờ sông thì sẽ không làm sạch được mà trái lại còn lãng phí công sức.
Mở huyệt đạo có cùng nguyên lý như thế. Nếu không tìm được phương thức phù hợp, thì cả đời cũng đừng mong mở được nhiều huyệt đạo.
Thế nên, khi không có công pháp phù hợp thì Trương Huyền sẽ không tùy tiện tu luyện.
Nhưng mà hắn cũng không sốt ruột. Chỉ cần một đêm, hắn đã tăng tu vi thêm hai tầng. Đây là chuyện cực kỳ hiếm gặp. Hắn rất hài lòng vì tiến độ này.
Không phải bất đắc dĩ thì sẽ không bộc lộ tu vi của mình.
Hắn là ngươi xuyên việt, hiểu rõ đạo lý sinh tồn “mang ngọc có tội”.
Trương Huyền vốn là lão sư kém nhất trong học viện nhưng sau một đêm đã trở thành cao thủ tầng năm đỉnh phong. Nếu để người khác phát hiện thì chắc chắn sẽ tìm tới mình để tìm hiểu nguyên nhân. Cho nên việc này hắn sẽ không cho bất cứ ai biết được.
-Thử xem bây giờ lực lượng của mình là bao nhiêu.
Trương Huyền đánh lên bia đá đo lực. Thông thường, Đỉnh Lực cảnh sơ kỳ có lực lượng một đỉnh. Mà lúc nãy mình đã có lực lượng năm đỉnh. Bây giờ để xem khi đạt tới đỉnh phong thì lực lượng sẽ là bao nhiêu.
Bùm.
Một chữ số hiện ra trên bia đá đo lực: tám đỉnh!
Lực lượng tám đỉnh! Đã tương đương với ngươi đã mở bốn huyệt đạo ở tầng sáu. Mặt hắn sáng lên.
Thông thường, lực lượng của Đỉnh Lực cảnh chỉ là bốn đỉnh. Sau khi đạt tới Ích Huyệt cảnh thì mỗi khi mở một huyệt đạo lực lượng sẽ gia tăng thêm một đỉnh.
Hiện tại hắn mới chỉ là Đỉnh Lực cảnh đỉnh phong mà đã có được lực lượng tám đỉnh, nghĩa là tương đương với cao thủ Ích Huyệt cảnh đã mở bốn huyệt đạo.
Quá lợi hại! không hổ là Thiên Đạo Thần Công.
Trương Huyền rất là cao hứng, hơn nữa sau khi tu luyện một thời gian dài thì cũng hơi mệt mỏi, đang định tìm một chỗ ăn rồi sau đó về ngủ thì lỗ tai của hắn giật giật.
- Bây giờ tại sao lại có người tới đây?
Hắn nhíu mày. Sau khi tu vi gia tăng, các giác quan đều trở nên nhạy cảm hơn nhiều. Rõ ràng vừa rồi hắn nghe được có người đang tiến đến gần ký túc xá của mình.
- Có vẻ như kẻ này không phát hiện là ta đang ở đây?
Vào lúc này Trương Huyền không ở trong phòng ngủ mà ở chỗ luyện công. Hắn liền kìm nén hô hấp, khiến cho đối phương không thể phát hiện.
- Để ta xem ai muốn gây phiền phức cho ta?
Không ngờ rằng mình vừa mới tu luyện xong mà đã có kẻ muốn gây sự. Trong lòng Trương Huyền rất nghi ngờ .
Theo như trí nhớ của tiền thân, hắn không nghĩ ra ai sẽ muốn lén lút gây sự với mình.
- Bất kể là ai cũng không thể để hắn biết là ta đang tới gần!
Trương Huyền đột nhiên nảy ra ý định tìm cách đánh lén đối phương.
Toàn bộ học viện đều biết hắn là võ giả tầng ba, nên nếu lúc này bộc lộ thực lực là võ giả tầng năm đỉnh phong thì chắc chắn sẽ dọa người khác kinh sợ chết mất.
Hơn nữa nếu tin tức truyền đi, khẳng định rằng số người muốn nghiên cứu vụ việc của mình sẽ không ít.
Vì thế mặc kệ đối phương là ai cũng không thể để cho hắn biết mình đã biết.
Chợt nhớ tới trang phục của thích khách kiếp trước, hắn liền xé một phần vai áo rồi buộc lên mặt.
Sau khi chuẩn bị xong, bàn chân của Trương Huyền điểm nhẹ lên mặt đất, lợi dụng bóng đêm để tiến gần tới chỗ đối phương.
Mặc dù hắn vừa mới thăng cấp, chưa kịp học võ kỹ hay khinh công gì nhưng Thiên Đạo Thần Công khiến cho khả năng khống chế thân thể của hắn cực kỳ lợi hại. Hơn nữa hắn rất quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh cho nên kể cả lúc hắn đi tới phạm vi 10m sau lưng đối phương, kẻ này cũng không phát hiện ra.
Lúc này, hắn thấy rõ, kẻ này mặc y phục dạ hành (Editor: Y phục đen toàn thân như thích khách), cũng mang khăn che mặt, không nhận rõ được là ai.
- Tiểu tử, muốn trách thì hãy tự trách ngươi gan to bằng trời, dám động thủ với tiểu thư của chúng ta.
Kẻ kia trốn ở sau cây đại thụ, lầm bầm mấy tiếng lọt vào tai Trương Huyền.
- Âm thanh này sao nghe quen quá?
Trương Huyền suy tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận