Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Khuất nhục

- Thi triển kiếm pháp?
Không nghĩ tới vị Trương huynh này, sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, Thiện Hiểu Thiên không hiểu.
Ngươi một người không biết tu luyện, coi như ta thi triển kiếm pháp, cũng xem không hiểu ah!
- Vừa rồi ta nhìn kiếm pháp của Thiện huynh, lực lượng bị hạn chế, giẫm chân tại chỗ, muốn quan sát lại một chút, có lẽ có thể tìm ra phương pháp, ba ngày thời gian, có cơ hội tăng lên mà nói, trở thành đệ tử Lăng Vân Kiếm Các cũng không phải không có hi vọng!
Trương Huyền cười cười.
Vừa rồi đối phương thi triển kiếm pháp, dựa vào nhãn lực của hắn, đã nhìn ra một vài vấn đề, hiện tại bảo đối phương thi triển, là muốn thử xem, thư viện ở Thượng Thương có thể dùng hay không.
- Trương huynh... Hiểu được kiếm pháp?
Thiện Hiểu Thiên cau mày.
- Hiểu sơ một chút!
Trương Huyền gật đầu.
- Vậy được! Đệ tử Lăng Vân Kiếm Các, ta không nghĩ tới...
Nhìn chân trái của mình, Thiện Hiểu Thiên lắc đầu nói:
- Bất quá, nếu như Trương huynh hiểu kiếm pháp, trao đổi một chút, ngược lại là có thể! Từ khi không cách nào tu luyện, đều là tự mình tìm tòi, chưa hề cùng người trao đổi qua...
Hắn bởi vì tự ti, lại không cách nào tu luyện, cái gọi là kiếm pháp, chỉ là bản thân tiêu khiển, chưa hề cùng người bày ra, chớ nói chi là tỷ thí.
Vị trước mắt này đã hiểu kiếm pháp, trao đổi một chút cũng không có gì.
Hô!
Cổ tay khẽ đảo, trường kiếm rung ra kiếm hoa, hướng về phía trước đâm tới.
Ông!
Trong óc Trương Huyền khẽ động, một quyển sách xuất hiện.
Thư tịch mở ra, xem xong nội dung trong đó, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra coi như ở Thượng Thương, thư viện cũng có thể dùng, có lẽ giống như trước đó đoán, Lạc Nhược Hi để Xuân Thu đại điển vào trong đó phía, cái trước có tấn cấp rất lớn, thăm dò Thiên Đạo của Thượng Thương, không có áp lực chút nào.
- Thật đúng là buồn cười, Thiện Hiểu Thiên, ngươi cũng luyện kiếm, thế nào, còn nghĩ Lăng Vân Kiếm Các có thể thu ngươi làm đệ tử sao?
Trong lòng đang suy tư, một tiếng cười lạnh từ bên ngoài vang lên, ngay sau đó hai bóng người sải bước vào.
Đi đầu là một nữ hài mười lăm mười sáu tuổi, váy dài màu vàng nhạt, ánh mắt lộ ra kiêu ngạo, cái cằm hơi nâng lên, tựa như công chúa, lời mới rồi chính là từ trong miệng nàng vang lên.
Phía sau là một trung niên khoảng bốn mươi tuổi, một thân áo tang, lông mày đen thui, bên hông buộc lấy trường kiếm, còn không có tới trước mắt, liền cho người ta một loại cảm giác kiếm khí áp bức.
- Tam thiếu gia...
Dịch lão vội vã từ phía sau chạy tới, tràn đầy áy náy cùng không cam lòng:
- Ta ngăn không được...
Trường kiếm dừng lại, Thiện Hiểu Thiên nhìn về phía cô bé trước mắt, bờ môi có chút nói lắp:
- Tiết, Tiết Cầm?
- Được rồi!
Ánh mắt lộ ra một tia chán ghét, nữ hài khoát tay áo:
- Thế nào, biết rõ ta tới, bản thân không đi ra, cho rằng phái hạ nhân mang hôn ước tới, như vậy liền muốn lừa gạt?
- Ngươi muốn hủy hôn, ta đã cho hôn ước... Còn muốn như thế nào nữa?
Vẻ mặt Thiện Hiểu Thiên đỏ lên.
- Không sao cả, rất đơn giản, ta muốn ngươi công bố toàn thành, là ngươi không xứng với ta, chủ động yêu cầu từ hôn, phủ thành chủ ta từ chối liên tục, sau đó tôn trọng ý kiến của ngươi, lúc này mới kết thúc hôn ước... Không phải ngươi trực tiếp lấy hôn ước ra, là muốn nói cho tất cả mọi người, Tiết Cầm ta không muốn gả cho ngươi? Làm cho tất cả mọi người đâm cột sống phủ thành chủ sao?
Tiết Cầm hừ một tiếng, nói.
Nếu như cho người khác biết, là bởi vì nàng thành đệ tử Lăng Vân Kiếm Các, mới cùng vị trước mắt này từ hôn, tất nhiên sẽ dẫn tới không ít dư luận, đối với nàng cực kỳ bất lợi, nhưng đối phương trước tiên từ hôn, danh dự liền bảo vệ, không có một chút tì vết.
- Đủ hung ác...
Trương Huyền ở một bên nhịn không được lắc đầu.
Từ hôn đã để cho người ta nhận vũ nhục, cho hôn ước cũng không được, còn phải công bố toàn thành... Then chốt là, chẳng những muốn hủy hôn, còn muốn làm người tốt!
Quả thực chính là làm kỹ nữ còn muốn đền thờ trinh tiết.
Khuôn mặt Thiện Hiểu Thiên trắng bệch, nắm đấm xiết chặt.
Trương Huyền có thể nghĩ thông suốt, làm người trong cuộc, tự nhiên hiểu càng rõ ràng, cảm giác nhục nhã nồng đậm xông lên não.
Khuất nhục!
Ở trước mặt đánh mặt, hơn nữa còn tay năm tay mười!
Nhưng hắn vô lực phản kháng!
- Tốt, lần này tới, không phải cùng ngươi thảo luận, mà là mệnh lệnh! Trong ba ngày, nhất định phải thông cáo toàn thành, có kết quả, nếu không tự gánh lấy hậu quả!
Trung niên nhân không lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn lại.
- Ngươi là ai?
Thiện Hiểu Thiên nhìn qua, giống như dã lang bị thương.
- Ta là lão sư kiếm thuật của nhị tiểu thư, Tiết Trầm!
Trung niên nhân thản nhiên nói.
- Tiết Trầm? Ta biết ngươi...
Tựa hồ nghe qua cái tên này, trên mặt Thiện Hiểu Thiên lộ ra biểu lộ tự giễu:
- Để kiếm thuật tổng giáo tập của phủ thành chủ tới, quả thực có phân lượng... Chỉ là, không biết cái gọi là kết quả là cái gì?
Vị Tiết Trầm này, chính là tổng giáo tập của phủ thành chủ, một vị cường giả Cổ Thánh tam trọng!
- Không đáp ứng cũng rất đơn giản!
Tiết Trầm mặt không hề cảm xúc:
- Những năm này Thiện gia đắc tội không ít người, nếu như không cùng phủ thành chủ thông gia, thêm vào bản thân ngươi vô dụng, hẳn là đã sớm diệt tuyệt...
Thiện Hiểu Thiên không nói lời nào.
Đối phương nói không sai.
Nếu như không phải bởi vì hắn, không cách nào tu luyện, lại cùng phủ thành chủ có hôn ước, sao có thể sống đến bây giờ!
Trước đó vô số kẻ thù, khẳng định đã sớm xông lại, nơi này san thành bình địa.
- Chỉ cần những người này muốn ra tay, chỉ bằng các ngươi một chủ một tớ, có thể chống đỡ được sao?
Tiết Trầm tiếp tục nói.
Thiện Hiểu Thiên không ngừng run rẩy:
- Ngươi đây là giết chúng ta diệt khẩu? Chẳng lẽ không sợ mọi người đàm tiếu?
- Mọi người đàm tiếu?
Tiết Trầm nhấc mí mắt:
- Sau khi các ngươi chết, thành chủ cực kỳ bi thương, sẽ đích thân phái người thay các ngươi báo thù, sau đó tiểu thư càng sẽ khóc rống nhiều ngày, cuối cùng thương tâm rời đi nơi đây, vào Lăng Vân Kiếm Các...
Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!
Trái tim sắp bùng nổ, Thiện Hiểu Thiên lại nói không ra lời.
Hắn biết, một khi như vậy, danh dự của phủ thành chủ không những không bị tổn thương, sẽ còn trở nên càng thêm trọng tình trọng nghĩa, Tiết Cầm tiểu thư cũng sẽ càng thêm được tôn trọng.
Đã là đệ tử tạp dịch của Lăng Vân Kiếm Các, lại còn không thoái hôn, còn đau lòng thống khổ...
- Tốt, tốt, ta... Đáp ứng!
Móng tay cắm vào trong thịt, tất cả đốt ngón tay biến thành trắng như tuyết, dù Thiện Hiểu Thiên không cam lòng, nhưng cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
Mạnh được yếu thua, đây là pháp tắc sinh tồn.
- Cái này còn tạm được!
Thấy hắn đồng ý, lúc này Tiết Cầm mới thoả mãn gật đầu, vẫy tay một cái, Tiết Trầm từ trong ngực lấy ra một phần văn thư đưa tới:
- Đây là nguyên do cùng thông cáo từ hôn của ngươi, ký tên vào, ngày hôm nay toàn bộ người trong thành sẽ biết! Không cần ngươi đi nói nhiều.
Nhận lấy văn thư, Thiện Hiểu Thiên nhìn lại.
Lý do cực kỳ đơn giản, nói hắn bị thương, không chỉ không cách nào tu luyện, còn không cách nào hành sự (*ý là mất đi năng lực nam nhân), là một phế nhân, không muốn chậm trễ đối phương, vì vậy thoái thác hôn ước, mong được tha thứ, bởi vì nói qua nhiều lần, phủ thành chủ nhớ tình nghĩa, một mực không đồng ý, mới ra hạ sách này, sớm báo cho toàn thành, mong rộng lòng tha thứ...
Không thể hành sự?
Là một phế nhân?
Khuất nhục mãnh liệt, để thân thể Thiện Hiểu Thiên run rẩy, huyết dịch trong nháy mắt xông vào trong óc, sắp bùng nổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận