Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Tâm tắc Kiếm Tần Sinh

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
- Thử Nhất Kiếm Phá Hải chân chính một chút đi!
Con mắt Trương Huyền sáng lên, gào thét một tiếng, bàn tay lớn lăng không trảo một cái.
Vừa rồi thi triển, chỉ là kiếm ý trong Linh Hư tam kiếm, cũng không dùng hết toàn lực, giờ phút này thấy đối phương ngăn cản cực kỳ nhẹ nhõm, liền không chần chừ nữa.
Đùng đùng!
Thanh âm không gian xé rách vang lên, hơn một trăm thanh trường kiếm Thánh khí trung phẩm gào thét bay ra, yên tĩnh lơ lửng giữa không trung.
- Đi!
Trong mắt lóe lên hoa văn, một bộ kiếm pháp rườm rà phức tạp thẳng tắp đâm ra ngoài.
Tuy Nhất Kiếm Phá Hải chỉ là một chiêu kiếm pháp, nhưng mượn nhờ 108 thanh trường kiếm tổ hợp thành kiếm trận to lớn, mỗi một chuôi đều ẩn chứa một bộ kiếm chiêu, tính gộp lại, tựa như thiên quân vạn mã.
Ầm ầm!
Kiếm Đồ hóa thành biển, bao phủ xuống, vô số đạo kiếm khí lôi kéo khắp nơi, trong chốc lát liền bao phủ cả phòng.
- Đây là... tuyệt chiêu của Kiếm lão nhân? Ngươi...
Kiếm Tần Sinh chặn lại kiếm khí của đối phương, đang cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm, đột nhiên nhìn thấy Kiếm Đồ bao phủ xuống, con ngươi thu hẹp, thiếu chút nữa ngất đi.
Mặc dù hắn chưa bao giờ thấy qua Kiếm lão nhân, nhưng với tư cách cường giả dùng kiếm, đã sớm nghe nói họ tên, cũng đã được nghe nói tuyệt kỹ của đối phương.
Thậm chí lúc trước thời điểm du lịch bốn phía, còn chuyên môn đi qua Kiếm trì học một đoạn thời gian, phát hiện lý niệm không hợp, mới coi như thôi.
Vốn cho rằng truyền thừa của người này sớm đã cắt đứt, nằm mơ cũng không nghĩ đến, thanh niên trước mắt này phát huy ra, hơn nữa trò giỏi hơn thầy thắng vu lam, so với trong truyền thuyết càng thêm cường đại, càng thêm phong mang tất lộ.
Mấu chốt nhất là... Vừa rồi đối phương không có binh khí thích hợp, đưa một chuôi, nằm mơ cũng không nghĩ đến, chớp mắt lấy ra một đống lớn như thế.
Ngươi có nhiều như vậy, làm gì cầm thượng phẩm ra hù ta?
Da mặt lay động, cũng không để ý tới cái khác, hai tay mở ra, kiếm khí theo đầu ngón tay bắn mạnh, bình chướng trước mắt lập tức trở nên càng thêm dày nặng.
Ầm!
Mới vừa làm xong những cái này, hơn một trăm thanh trường kiếm liền đâm tới, lực trùng kích to lớn rơi vào trên bình chướng.
- Răng rắc! Răng rắc!
Giòn vang liên tiếp, người sau xuất hiện vết rách, ngay sau đó như thủy tinh vỡ vụn.
- Những kiếm khí này làm sao biết thiếu hụt trong Lưu Thủy kiếm quyết?
Thân thể hắn run lên.
Hắn vừa mới thi triển kiếm quyết, tựa như nước chảy, rút đao khó đoạn, đối phương lại có thể một lần đánh nát, nói rõ tìm được sơ hở cùng thiếu hụt, để hắn khó duy trì trạng thái di động.
Lúc trước cùng vị cao thủ sử dụng kiếm kia của Trương gia tỷ thí, đối phương cũng không thể làm được điểm ấy, vị trước mắt này đến cùng làm sao làm được?
Tràn đầy khiếp sợ, muốn ngăn cản chuyện này phát sinh, lại phát hiện đã không kịp, hơn trăm thanh trường kiếm bố thành Kiếm Đồ, bốn phương tám hướng, tuôn ra mà tới, như là bão tố, hội tụ thành hồng lưu, xuyên thấu qua sơ hở trong chiêu số, mạnh mẽ đâm vào trên người.
- Phốc!
Yết hầu ngòn ngọt, bay ngược ra, phanh một tiếng dán ở trên vách tường.
Phần phật!
Phong ấn sắp đặt ở bốn phía, ở dưới lực trùng kích to lớn, phát ra từng tiếng giòn vang, tựa như lúc nào cũng sẽ nổ tung.
Hô hô hô!
Người dán ở trên tường, công kích còn chưa kết thúc, kiếm ảnh tầng tầng, lại liên tiếp mấy trăm đạo lực lượng đánh tới, giống như thủy triều, một đợt cường thế hơn một đợt.
Cả phòng giống như sáng lên cầu vồng bảy màu, con mắt thấy không rõ lắm, thân ảnh của Kiếm Tần Sinh bị kiếm mang triệt để bao phủ.
Ầm!
Phong ấn cũng không chịu nổi, rầm rầm nổ tung, gian phòng không còn trận pháp gia trì, cũng phát ra thanh âm kèn kẹt, không thể kiên trì được nữa, rầm rầm sụp đổ.
Đá vụn bắn tung toé, khói bụi xao động, Kiếm Tần Sinh lơ lửng giữa không trung muốn chạy trốn cũng không kịp, kiếm ảnh không ngừng rơi xuống, mỗi một chiêu đều đánh vào chiêu số sơ hở, phòng bị cũng làm không được.
Rầm rầm rầm!
Thân ảnh lùi lại, liên tục va sụp bảy tám gian phòng mới dừng lại.
- Hô!
Trương Huyền phun ra một hơi, khuôn mặt trắng bệch thu tay về, lúc này mới cảm thấy toàn thân đau đớn, ngay cả lực lượng giơ ngón tay lên cũng không có.
Vừa rồi chỉ là trong lòng thôi diễn, không có vận dụng thực tế, chân chính thi triển ra mới biết được, uy lực của chiêu này khủng bố đến mức nào, hơn nữa công kích đến cuối cùng, lấy lực lượng bây giờ của hắn thế mà không cách nào khống chế, thẳng đến tiêu hao sạch sẽ chân khí trong cơ thể.
- Thật đáng sợ, thân bất do kỷ, về sau vẫn là ít sử dụng cho thỏa đáng...
Trên đầu toát ra mồ hôi lạnh, Trương Huyền nhịn không được có chút hoảng sợ. Thi triển chiêu này đến cuối cùng, đã không bị hắn khống chế.
Cũng không phải nói chiêu thức có vấn đề, mà là thực lực của hắn vẫn quá thấp, không đủ để phát huy hoàn mỹ, thật giống như hài đồng cầm lấy chuỳ sắt, uy lực rất lớn, nhưng vung vẩy đi xuống, muốn thu tay lại cũng khó.
Hiện tại hắn liền chính là hài đồng cầm chuỳ sắt, toàn lực thi triển Nhất Kiếm Phá Hải, không triệt để tiêu hao sạch sẽ chân khí trong cơ thể, căn bản là không có cách thu hồi.
Tu luyện Phong Thánh giải, có chân khí thể đạt tới Thánh Vực, hầu như chưa hề dùng hết qua, bây giờ lại giọt nước không dư thừa, đủ thấy chiêu này đến cùng khủng bố cỡ nào!
Cùng người đối chiến, chân khí tiêu hao sạch sẽ, sẽ cực kỳ nguy hiểm, làm không cẩn thận chết cũng không biết chết như thế nào!
- Đúng rồi, Kiếm Tần Sinh tiền bối không có sao chứ?
Vừa rồi chỉ lo bản thân đánh thoải mái, không có chú ý tình huống của đối phương, nhìn phế tích trước mắt, Trương Huyền nhịn không được có chút lo lắng.
Mặc dù người này ngoài miệng nói không áp chế tu vi, nhưng cũng giảm thấp lực lượng xuống, ngộ nhỡ không chịu nổi, bị đánh chết tươi, bản thân tránh không được tội ngộ sát a?
Hô!
Loại lo lắng này còn không có triệt để dâng lên, chỉ thấy một bóng người từ trong phế tích bay ra. Chính là Kiếm Tần Sinh, lúc này hắn không còn bộ dáng cao thủ, quần áo trên người rách thật nhiều chỗ, lỗ kiếm đầy người, chật vật không nói ra được.
- Tiền bối...
Khóe miệng Trương Huyền giật một cái, vội vàng hỏi.
- Ta không sao! Phốc!
Xấu hổ nở nụ cười, nói còn chưa dứt lời, lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó phù phù!
Kiếm Tần Sinh liền từ không trung rớt xuống, đầu đâm vào trong bùn đất, bụi bặm cả người.
Hiện tại nội tâm hắn sụp đổ, dựa theo tình huống bình thường, lấy thực lực của hắn, cho dù kiếm chiêu của đối phương cường đại hơn nữa, cũng không thể tổn thương hắn chút nào.
Nhưng hắn chỉ vận dụng một phần trăm lực lượng, hơn nữa Lưu Thủy kiếm quyết bị đánh trúng thiếu hụt trực tiếp phá vỡ, dưới tình huống không có chút phòng bị nào, không có chết đã là mạng lớn.
Nằm ở trong phế tích, nuốt vào một viên đan dược, qua thật lâu, mới chậm rãi khôi phục lại.
Đứng dậy, nhìn bốn phía, trong lòng buồn bực. Vốn là muốn nhìn thực lực cùng kiếm pháp của đối phương một chút, kết quả bị một chiêu đánh thành như vậy... May mắn không có người nhìn thấy, nếu không mất mặt chết rồi...
- Lão sư, ngươi không sao chứ?
- Lão gia, xảy ra chuyện gì?
- Đây là người nào làm? Đừng để hung thủ chạy trốn...
Đang âm thầm vui mừng, liền nghe bốn phía thanh âm huyên náo vang lên. Xoay người, chỉ thấy Thủy Thiên Nhu, Tạ sư huynh… cùng một đám quản gia, hộ vệ, con mắt chờ mong đứng ở cách đó không xa, đồng loạt nhìn qua, tràn đầy lo lắng.
- Sao các ngươi lại tới đây?
Mắt tối sầm lại, Kiếm Tần Sinh suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Vừa nghĩ tới không có bị người thấy, liền có hơn trăm người tiếp cận, toàn bộ người của phủ đệ đều tới! Làm cái gì đó?
- Trương sư nói lão sư bị thương, để chúng ta tới xem một chút, Tạ sư huynh cho rằng đã xảy ra chuyện gì, không quá yên tâm, liền hô bọn họ tới...
Thủy Thiên Nhu giải thích nói.
- ...
Kiếm Tần Sinh che ngực, cảm thấy đau lòng không thể thở nổi. Hắn bị đánh thảm như vậy, ngược lại cũng thôi, còn gọi học sinh, hạ nhân tới vây xem... Quá đáng ah!
- Ta không có bị thương, chỉ là vừa rồi diễn luyện kiếm pháp không cẩn thận đánh sập phòng ốc...
Mặt mo đỏ ửng, tràn đầy xấu hổ khoát tay áo.
- Không bị thương?
Đám người Tạ sư huynh cùng Thủy Thiên Nhu nhìn nhau, toàn thân lỗ kiếm, mặt mũi bầm dập, chật vật như thế... Đây chỉ là diễn luyện kiếm pháp?
- Khụ khụ! Trương sư đâu?
Biết các học sinh nghĩ cái gì, Kiếm Tần Sinh ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác. Mới vừa đứng lên, liền không thấy được đối phương, người làm sao không thấy?
- Trương sư nói, nhìn thư tịch của lão sư, cực kỳ cảm kích, có chút lĩnh ngộ, liền trở về tu luyện...
Thủy Thiên Nhu nói.
- Trở về tu luyện?
Kiếm Tần Sinh cảm thấy càng tâm tắc.
Làm nơi này loạn thất bát tao, đánh mình trọng thương, bản thân lại vụng trộm chạy... Còn cảm kích, có cảm kích như thế ư?
- Đúng rồi, lão sư, trước khi Trương sư đi cho cái này, nói ta tự tay giao cho ngươi...
Đang buồn bực, hận không thể bắt tên kia lại giáo huấn một lần, chỉ thấy Thủy Thiên Nhu tiến lên một bước, đưa tới một quyển sách.
Kiếm Tần Sinh nhíu mày, bàn tay trảo một cái, cầm thư tịch tới, tiện tay mở ra, chỉ liếc mắt nhìn, toàn thân liền chấn động, trên mặt hiện ra vẻ khó có thể tin.
- Cái này, cái này...
Quyển sách này, vết mực chưa khô, rất hiển nhiên là vừa mới viết xong, phía trên kỹ càng chỉ ra sai lầm trong tu luyện, cùng đối chỗ nhầm lẫn trên lĩnh ngộ kiếm quyết.
Thậm chí có thật nhiều chỗ, là nan đề hắn nghi ngờ nhiều năm, lại không cách nào giải quyết... Nói cách khác, dựa theo phía trên này viết tu luyện, thực lực của hắn tuyệt đối có khả năng tiến thêm một bước...
- Cùng ta đối chiến một chiêu, ta cũng không có ra tay... Liền nhìn ra nhiều vấn đề như vậy?
Nắm quyển sách trên tay, Kiếm Tần Sinh khó tin.
Thân là kiếm đạo đại tông sư, càng là Thánh Tử điện lão sư, hắn thường xuyên giảng giải kiếm thuật cho người khác, chỉ điểm tu vi, nguyên nhân chính là như vậy, nhãn lực cũng hết sức lợi hại, không ít Danh Sư cùng cấp xa xa không bằng.
Dù vậy, đối với vấn đề của chính mình lại không thể tránh được, vị trước mắt này chỉ liếc mắt nhìn, liền tìm ra toàn bộ, hơn nữa cho biện pháp giải quyết... Cái nhãn lực này thực quá kinh khủng!
- Khó trách có thể bằng chừng ấy tuổi lĩnh ngộ hai loại chân giải, lý giải kiếm đạo, ta kém xa tít tắp...
Cho tới giờ khắc này, rốt cuộc minh bạch vì cái gì đối phương có khả năng đạt được kiếm ý của tổ tiên công nhận nhanh như vậy, cũng sáng chế ra kiếm pháp cường đại như vậy. Chỉ bằng vào loại lý giải cùng lĩnh ngộ này, là hắn xa xa không thể bằng. Căn bản không ở cùng một cấp bậc.
- Có lẽ... Đây mới thật sự là thiên tài!
Cảm khái một tiếng, trong lòng có chút buồn bã, đang muốn thu thư tịch, đột nhiên nhớ tới một việc, ánh mắt sáng lên:
- Đúng rồi!
- Lĩnh ngộ kiếm đạo thâm ảo như vậy, nếu như mang tho hắn đi Trương gia... Có lẽ có thể báo thù lúc trước!
Bạn cần đăng nhập để bình luận