Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Phương pháp cứu sống Lộ Trùng

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
--------------------
Vù!
Không để ý tới sự chấn động kinh ngạc của mọi người, Trương Huyền đi tới đỉnh, đưa tay sờ ở trên cơ quan một cái.
Ngay sau đó, ngón tay giống như điện, liên tục đập vài cái ở trên tảng đá nhô ra.
Nắm giữ Thiên Đạo Đồ Thư Quán, có thể dễ dàng phát hiện ra chỗ sơ hở trong cơ quan, giống như quan tài vàng ròng trước đó, được gọi là không có cách nào phá ra, trên thực tế tìm được chỗ thiếu hụt, tiến hành lợi dụng, phá vỡ sẽ vô cùng đơn giản.
Cơ quan này trước mắt cũng giống như vậy.
Răng rắc!
Liên tục vỗ vài cái, một tiếng động vang lên. Nham thạch từ từ mở ra. Thân thể Trương Huyền thoáng động, chui vào.
Đó là một lối đi. Ngẩng đầu nhìn lên, một mảnh tối tăm. Phía trên chắc hẳn là còn có một chỗ cơ quan, hoàn toàn ngăn cản đầm nước, không đến mức trút xuống.
Thân thể chợt nhảy vọt lên, đi qua mấy chục thước, quả nhiên thấy được một nham thạch lớn, làm theo trước đó, đánh cho nó mở ra, đầm nước lập tức xuất hiện ở trước mắt.
Giống như thời điểm tới, nơi này có cơ quan đặc biệt, người có thể đi qua, đầm nước lại không chảy xuống được.
- Lợi hại!
Nhìn lướt qua, phát hiện cơ quan này so với trận pháp cũng hoàn toàn không yếu hơn, Trương Huyền không nhịn được tán thưởng một tiếng.
Không hổ danh là thiên công sư. Những cơ quan kỹ xảo, quả thật đủ để không ít người học tập cả đời, cũng không có cách nào lý giải được.
Ở tại chỗ điều chỉnh một hồi, cảm giác Hồng Trần Đạp Thiên Bộ tiêu hao gần như đã khôi phục, lúc này Trương Huyền mới một lần nữa trở lại trước mặt mọi người, từ chỗ Lạc Trúc tìm được một sợi dây, buộc ở trong lối đi.
Có dẫn dắt, mọi người cũng không chậm trễ, đều chạy lên trên.
Bọn họ đều là người tu luyện, không biết bay, leo dây thừng lại vô cùng đơn giản.
Theo đầm nước bơi về phía trước, rất nhanh trở lại bên bờ. Lúc này bọn họ mới cảm giác dường như đã trải qua mấy đời, giống như một mộng.
Tuy rằng thời gian tiến vào mộ vu hồn không lâu, lại trải qua sinh tử, tuyệt vọng. Dù thế nào cũng không nghĩ tới, cuối cùng vẫn sống sót đi ra.
- Cảm ơn Trương sư!
Cầm quần áo sử dụng chân khí hấp khô, đám người Tái các chủ đi tới trước mặt, thật lòng khâm phục.
Không hổ danh là danh sư được trời thừa nhận, gặp phải nguy hiểm quả nhiên khác với bọn họ, sử dụng trí tuệ, cứng rắn xoay chuyển cục diện, thậm chí thu một vu hồn sư lục tinh Hóa Phàm cửu trọng, làm người hầu.
Không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ tuyệt đối không thể tin được.
- Khách khí. Mọi người cũng rất khổ cực. Dù sao cũng không vội vàng rời khỏi đây, không bằng lại ở trong này nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chúng ta sẽ rời đi!
Trải qua một hồi lăn qua lăn lại, trời đã tối rồi. Vô số vì sao treo trên ngân hà, sáng ngời chói mắt, một vòng trăng khuyết, treo nghiêng bên đỉnh núi, khiến người ta có cảm giác yên tĩnh bình thản.
Ý thu mông lung, lá trên cây cũng không xanh biếc như trước, bắt đầu chậm rãi biến thành màu vàng. Gió núi thổi qua mang theo một chút cảm giác man mát.
- Được!
Nghe được không vội vàng rời đi, mọi người nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian ở mộ vu hồn không lâu, tâm thần lại tiều tụy, so với trải qua một trận đại chiến còn muốn khổ cực hơn.
Nơi này là hang ổ của yêu thần thú, cũng không có linh thú gì không mở mắt dám qua quấy rối. Mọi người nhóm đống lửa, lấy thức ăn đã chuẩn bị xong từ trước ra. Thời gian không lâu, mùi thịt thơm tản ra khắp nơi.
- Lão sư, trên cổ lão sư làm sao vậy?
Trương Huyền cũng đói lắm rồi, vừa ăn một hồi, lại thấy Vương Dĩnh đã đi tới, vẻ mặt nghi ngờ nhìn qua.
- Cổ?
Hắn thoáng sửng sốt một chút, chỉ thấy nàng đưa qua một cái gương đồng. Hắn nhìn sang, chỉ thấy ở chỗ cằm, có một chỗ thoáng lộ ra một chút xám xanh.
- A, là bị vu hồn khí của Tiểu Mặc nhiễm phải. Yên tâm đi, chắc hẳn rất nhanh là có thể biến mất!
Thời điểm ở mộ vu hồn, vì để cho Mặc Hồn Sinh cắn câu, sử dụng bùa hộ mệnh vảy rồng đánh cho hắn thương, cam tâm tình nguyện bị đối phương nắm lấy. Chắc là khi đó lưu lại vết tích. Chỉ có điều không nghiêm trọng. Nếu không nhìn kỹ, căn bản không nhìn ra.
Cũng vì tâm tư Vương Dĩnh tinh tế, mới để ý phát hiện ra.
Vu hồn sư và nhân loại thuộc về hai loại hình thức sinh mạng. Bị cường giả như vậy tiếp xúc, lưu lại ấn ký vô cùng bình thường. Chắc hẳn là không bao lâu, sẽ dần dần biến mất.
- Vậy thì được rồi!
Thấy không phải là vấn đề lớn lao gì, lúc này Vương Dĩnh mới thở phào nhẹ nhõm.
- Nàng và đám người Triệu Nhã đi đón Lộ Trùng. Ta đi nghiên cứu một vài chuyện!
Trương Huyền căn dặn.
Lộ Trùng không đi cùng mọi người, mà là đặt ở trên lưng con linh thú của Triệu Phi Vũ. Hiện tại yêu thần thú bị thuần phục, đã không có uy hiếp, cũng nên đưa hắn tới.
- Vâng!
Biết tâm ý của lão sư muốn cứu Lộ Trùng, Vương Dĩnh gật đầu.
An bài xong việc, Trương Huyền lại nhấc chân đi vào sơn động của yêu thần thú.
Sơn động rộng, sạch sẽ. Hắn tìm một chỗ an tĩnh, tinh thần thoáng động, lấy cây Cửu Tâm Liên ra ngoài.
Vừa rồi ở dưới đất không cẩn thận quan sát. Hiện tại vừa lúc nghiên cứu một chút, tiện thể ép hỏi một vài chuyện, xem có phương pháp cứu sống lại Lộ Trùng hay không.
- Chủ nhân!
Rời khỏi chiếc nhẫn trữ vật, Mặc Hồn Sinh lập tức phát hiện đã rời khỏi lòng đất, trong giọng nói tràn ngập hưng phấn.
Bị nhốt mấy vạn năm, cuối cùng lại có thể nhìn thấy được thế giới bên ngoài, trong lòng kích động có thể tưởng tượng được.
Bởi vậy, một tiếng "chủ nhân" này gọi đầy cam tâm tình nguyện, hoàn toàn không có một chút ngượng ngùng.
- Ta muốn biết, ngươi có biện pháp thức tỉnh linh hồn người rơi vào giấc ngủ say hay không?
Sắc mặt Trương Huyền ngưng trọng nhìn qua.
- Linh hồn người rơi vào giấc ngủ say?
Mặc Hồn Sinh thoáng sửng sốt một chút, nói:
- Linh hồn rơi vào giấc ngủ say, chỉ cần hồn phách tiến vào trong cơ thể hắn, thức tỉnh hắn lại là được, không tính là phức tạp!
Trương Huyền sửng sốt. Trước đó hắn đã nghe nói qua về phương pháp này. Chỉ có điều hắn là võ giả, linh hồn không có cách nào rời khỏi thân thể, chỉ có thể đành thôi. Nhưng... lúc này lại khác.
Tu luyện Dẫn Hồn quyết thiên đạo, đã có thể khiến cho hồn phách rời khỏi thân thể, hoàn toàn có thể tiến vào trong cơ thể đối phương, thức tỉnh hắn lại.
- Đúng. Chỉ có điều, cái đó và đoạt xác có chút tương tự. Có chút lơ là, rất dễ dàng xuất hiện đoạt xác suy.
Có khế ước linh hồn, Mặc Hồn Sinh cũng không dám giấu diếm.
Hồn phách tiến vào bên trong cơ thể người khác, đã có chút cùng loại với đoạt xác, có thể thức tỉnh đối phương lại còn tốt. Không gọi tỉnh lại được, rất dễ dàng xuất hiện đoạt xác suy, khiến cho thực lực của mình cũng giảm sút.
- Mấu chốt nhất chính là... một khi không có cách nào tỉnh lại, linh hồn của ngươi tiến vào trong cơ thể đối phương, làm không tốt sẽ khiến cho thân thể hắn nhận chủ. Nếu thật sự như vậy, lại muốn tỉnh lại là không thể nào!
Mặc Hồn Sinh có chút do dự nói:
- Dù sao, có thể đi vào hồn phách của người khác, tất nhiên phải vô cùng cường đại. Đối phương rơi vào giấc ngủ say, khẳng định rất yếu ớt. Thân thể hồi lâu không có linh hồn xoa dịu, rất dễ dàng nhận sai chủ nhân. Một khi như vậy, không những không có cách nào cứu người, ngược lại sẽ hại chết hắn!
Linh hồn bị tổn thương nặng, mới có thể rơi vào giấc ngủ say.
Đây là lực lượng hồn phách đã vô cùng yếu ớt. Một linh hồn cường đại tiến vào trong cơ thể triệu hoán, có thể tỉnh lại là hay nhất. Không gọi tỉnh lại, rất dễ dàng chim cưu chiếm tổ chim thước. Đối phương còn muốn sống lại, cơ bản vô vọng.
- Có thể có phương pháp gì tránh được?
Sắc mặt trầm xuống, Trương Huyền xiết chặt nắm đấm.
Nếu động thủ, tất nhiên phải bảo đảm trăm phần trăm có thể khiến đối phương sống lại. Nếu như không trị tốt, chữa chết, sau này lương tâm làm sao có thể yên được?
Dù sao Lộ Trùng cũng là vì hắn mà chết.
Không có cách nào chữa trị tốt, thật xấu hổ làm sư của người!
- Tránh được? Trừ khi linh hồn của đối phương trở nên bền vững kiên cố, cường đại. Cho dù triệu hoán không thành, cũng có thể khống chế thân thể, không đến mức bị đoạt xác!
Mặc Hồn Sinh nói:
- Biện pháp tốt nhất, chính là lợi dụng cỏ tỉnh hồn, chế luyện thành hương tỉnh hồn, sau đó đốt ở trước mặt, để cho hắn hấp thu, lúc này tiến hành triệu hoán, khả năng thành công sẽ lớn hơn rất nhiều!
- Cỏ tỉnh hồn?
Trương Huyền nhướng mày.
Làm luyện đan sư, hắn từng xem qua không ít sách liên quan tới dược liệu. Nhưng loại dược vật này, hắn chưa từng nghe qua.
- Cỏ tỉnh hồn không phải là thực vật, mà là vu hồn sư sử dụng linh hồn tẩm bổ có khả năng sinh ra vật phẩm đặc biệt, có thể trồng!
Mặc Hồn Sinh nói.
- Trồng một gốc đại khái cần bao lâu?
Trương Huyền nhìn qua.
Nếu như thờì gian quá dài, sợ rằng cần phải nghĩ tới biện pháp khác.
- Không dài, một tháng là đủ! Chỉ là... hiện tại ta bị nhốt ở chỗ này, linh hồn không có cách nào rời khỏi, căn bản không có cách nào trồng...
Mặc Hồn Sinh cười khổ nói.
Hắn bị nhốt ở trong Cửu Tâm Liên, trốn không thoát được. Cho dù lòng có thừa, cũng không đủ lực.
- Chỉ cần vu hồn sư là có thể trồng được?
Không trả lời lời của hắn, Trương Huyền nhìn qua.
- Đúng. Chỉ cần vu hồn sư dẫn hồn thành công, đều có thể trồng. Phương pháp rất đơn giản. Ta có thể nói với ngươi bây giờ!
Mặc Hồn Sinh nói.
- Ừ, vậy nói một chút về phương pháp đi!
Trương Huyền khoát tay, thần sắc thản nhiên nói.
- Được!
Mặc Hồn Sinh lên tiếng, lập tức mở miệng.
Rất nhanh hắn nói một lượt về phương pháp bồi dưỡng cỏ tỉnh hồn.
Giống như hắn nói, có tỉnh hồn không phải là một loại thực vật đặc biệt, mà là vật phẩm cần phải được linh hồn bồi dưỡng. Chỉ có như vậy mới có thể làm cho linh hồn gây cho cộng hưởng, đạt được mục đích tỉnh hồn.
- Ngươi không phải là muốn... tự mình tu luyện Dẫn Hồn quyết, trở thành vu hồn sư bồi dưỡng chứ?
Thấy chủ nhân trước mắt, nhớ kỹ phương pháp bồi dưỡng, Mặc Hồn Sinh kịp phản ứng, hoàn toàn không thể tin được.
- Ừ!
Trương Huyền gật đầu.
Nếu thứ này có tác dụng đối với Lộ Trùng, hắn thực sự muốn tự mình đi trồng.
- Nhưng ngươi là danh sư được trời thừa nhận...
Mặc Hồn Sinh bị dọa cho giật mình.
Vị chủ nhân này lại là danh sư được trời thừa nhận, thiên phú như vậy, một khi tu luyện vu hồn sư, chẳng khác nào bỏ qua thân phận... Có phải quá lỗ mãng hay không?
- Yên tâm đi. Ta đã sửa lại Dẫn Hồn quyết một lần. Cho dù dẫn hồn thành công, cũng sẽ không phát sinh ảnh hưởng đối với thân thể, có thể làm được linh hồn và thể xác hợp nhất!
Trương Huyền thản nhiên nói.
- Sửa chữa? Linh hồn và thể xác hợp nhất?
Trong hoa sen, Mặc Hồn Sinh trợn tròn mắt, môi run rẩy, hoàn toàn không thể tin được.
Dẫn Hồn quyết lại là công pháp vu hồn sư bọn họ tu luyện không biết bao lâu, từng trải qua không biết bao nhiêu cường giả thay đổi, các triều đại sửa chữa cũng làm không được. Người này chỉ nhìn mấy hơi thở là có thể sửa chữa, còn làm được linh hồn và thể xác hợp nhất?
Làm sao có thể!
Thời điểm hắn đang nghi ngờ, cảm thấy không có khả năng, lại thấy chủ nhân trước mắt khoanh chân ngồi xuống, thân thể thoáng lắc một cái, một cái bóng hư ảo xuất hiện ở phía trên.
- Dẫn hồn ra khỏi thân thể?
Giọng nói của hắn run lên.
Làm vu hồn sư lục tinh, hắn có thể nhìn ra rõ ràng, hồn phách vị chủ nhân này của mình đã rời khỏi thân thể.
- Bây giờ thấy ta sao?
Hắn đang khiếp sợ, liền nghe được giọng nói linh hồn của đối phương vang lên. Trương sư đứng lặng lẽ ở phía trước hoa sen.
- Thấy được...
Mặc Hồn Sinh run rẩy.
Trương Huyền thoả mãn gật đầu.
Xem ra hồn phách sử dụng Dẫn Hồn quyết thiên đạo rời khỏi thân thể, giống như chân khí thiên đạo. Chỉ cần mình nguyện ý, cho dù vu hồn sư thực lực cao hơn bản thân mình, ngươi cũng không nhìn ra.
Chỉ có muốn cho hắn nhìn thấy, mới có khả năng nhìn ra.
- Vù!
Xác nhận xong, tinh thần Trương Huyền thoáng động, lại trở lại thân thể.
- Hồn phách trở về vị trí cũ, viên mãn không tiết ra, huyệt đạo cộng hưởng, linh hồn và thể xác hợp nhất... Ngươi, ngươi thật sự thay đổi Dẫn Hồn quyết?
Nhìn thấy được hồn phách Trương Huyền trở lại thân thể, không xuất hiện bất kỳ biến hóa nào. Trái lại rất nhiều huyệt đạo, khẽ kêu lên giống như rồng ngâm vậy, Mặc Hồn Sinh thét một tiếng chói tai, hình như sắp sợ ngất đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận