Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Đường Chủ lệnh dị biến

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Tiêu Dao
---------------------
- Không muộn, vừa vặn!
Nhìn thấy Trương Vô Ngân bị đè xuống đất, Trịnh Dương mỉm cười.
Dùng nhãn lực của hắn, có thể nhẹ nhõm nhìn ra, thực lực của Viên Đào hoàn toàn không phải đối thủ của vị đại trưởng lão kia, nhưng vị sư đệ này từ không trung mấy vạn mét thẳng tắp rơi xuống, thể trọng cộng thêm tốc độ phi hành đã vượt qua thanh âm, Trương Vô Ngân bị khí tức của hắn dẫn dắt, căn bản không nghĩ tới còn có thủ pháp công kích từ trên trời giáng xuống, lúc này mới thoáng cái trúng chiêu, tuy không chết, nhưng trọng thương trong thời gian ngắn khó mà nhúc nhích.
Đường đường Trương gia đại trưởng lão, một trong mấy cường giả đỉnh phong nhất đương đại, lực lượng huyết mạch cũng không kịp thi triển, đã bị một cái mông đè lên mặt đất, truyền đi tuyệt đối là sỉ nhục lớn.
- Vậy là tốt rồi!
Viên Đào vỗ mông đứng dậy, dường như lúc này mới kịp phản ứng:
- Vô Ngân trưởng lão, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
- Ngươi... Phốc!
Thấy tên này suýt chút nữa ngồi chết bản thân, còn giả bộ giống như vô tội, Trương Vô Ngân phun ra một ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy ngực khó chịu, một hơi không lên, suýt chút nữa chết ngay tại chỗ.
- Vô Ngân trưởng lão, Viên gia chúng ta cùng Trương gia đời đời giao hảo, từ trước đến giờ đều là nước giếng không phạm nước sông, sao ngươi nơi nào không đi, nhất định phải đến dưới cái mông của ta? Cái mông của ta thật nhiều ngày không có rửa, hơn nữa trước khi đến còn đi nhà vệ sinh một chuyến, lại quên mang giấy... Ngươi ở phía dưới, cái này, cái này thật không có ý tứ! Mau ra đây, mau ra đây, ta chữa thương giúp ngươi...
Sắc mặt Viên Đào căng thẳng, bàn tay duỗi ra, trực tiếp nắm đầu của đại trưởng lão, giống như nhổ củ cải rút ra.
- Phốc!
Cảm giác cái cổ sắp bị túm gãy, đại trưởng lão lần nữa phun ra máu tươi, nhục nhã mãnh liệt.
Đường đường Trương gia đại trưởng lão, bị một vãn bối mười mấy tuổi nhục nhã như vậy, quả thực không thể chịu đựng được!
Trương Vô Ngân tức giận sắp bùng nổ, đang vận chuyển chân khí, ý định giáo huấn đối phương một hồi, chỉ thấy người béo trước mắt khó xử nhìn về phía Trương Huyền cách đó không xa:
- Lão sư, thương thế của đại trưởng lão rất nặng, ta nhớ lão sư từng có một phương pháp đánh chữa thương, không biết có thể truyền thụ cho đệ tử hay không...
- Phương pháp đánh trị liệu?
Da mặt của Trương Vô Ngân co lại, suýt chút nữa khóc, đã bị ngồi không thành hình người, còn muốn đánh... Đây là ngươi nói đời đời giao hảo?
- Viên Đào sư đệ, ngươi nhớ lầm, của lão sư không phải phương pháp đánh trị liệu, mà là phương pháp đánh thuần thú, bất kể Thánh thú lợi hại bao nhiêu, chỉ cần đánh một trận, sẽ ngoan ngoãn thuần phục!
Thấy hắn hồ đồ, Trịnh Dương thiện ý nhắc nhở.
- A, đúng vậy, là phương pháp đánh thuần thú... Ta nhớ lầm, thật sự xin lỗi... Ai, lần này đi ra vội vàng, không mang theo thánh dược chữa thương gì, Như Yên sư muội, ngươi có thuốc trị thương tốt hay không, cho ta mượn một chút! Độc sư các ngươi ngày ngày tiếp xúc dược liệu, thứ này hẳn rất nhiều...
Viên Đào ngẩng đầu nhìn về phía nữ hài cách đó không xa.
- Ta chỗ này có không ít độc dược chữa thương, sau khi dùng, có thể bảo đảm trong mười cái hô hấp, thương thế tốt đẹp như lúc ban đầu, người cũng sẽ an tường giống như khi còn sống... (*vãi cả an tường giống như khi còn sống)
Ngụy Như Yên vươn ta, đưa qua một cái bình ngọc.
- Đa tạ sư muội, cái này vừa nhìn chính là thuốc tốt, Vô Ngân trưởng lão, vừa rồi ta thật không phải cố ý... Ai, trưởng lão, ngươi đừng chạy...
Nhận lấy bình ngọc, Viên Đào quay đầu đang định cho đại trưởng lão dùng, lại thấy gia hỏa mới vừa bị hắn rút ra kia đã chạy xa, biểu lộ phát điên. Nếu không phải trọng thương, chỉ sợ sớm đã tức giận xông lại.
- Đáng tiếc... thuốc tốt như vậy...
Thấy linh đan diệu dược tốt như vậy, đại trưởng lão không ăn, ngược lại chạy mất, Viên Đào tràn đầy bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía Trịnh Dương:
- Ta đã không tới chậm, vậy để cho ta cùng ai tỷ thí?
- Ngươi không cần ra tay, nữ nhân này giao cho ta là được!
Ngụy Như Yên khoát tay áo, đôi mi thanh tú nâng lên, nhìn chằm chằm Băng Nguyên cung đại trưởng lão cách đó không xa:
- U Nhược Tâm trưởng lão, ngươi vu cáo hãm hại thầy ta, để Danh Sư đường tiến hành truy nã hắn, hiện tại ta muốn khiêu chiến ngươi, có dám đánh với ta một trận hay không?
- Ngươi...
Bị khiêu chiến, trên mặt U Nhược Tâm lúc đỏ lúc trắng.
Thời điểm đối phương mới xuất hiện, nàng thấy, không ai địch nổi, Danh Sư cửu tinh cũng có thể nhẹ nhõm bị độc chết, mặc dù thực lực của nàng không yếu, nhưng tới so sánh, còn kém một đoạn dài.
- Thế nào, không dám?
Ngụy Như Yên nhẹ nhàng cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía Chiêm sư cách đó không xa:
- Ngươi thì sao?
- Ta...
Da mặt Chiêm sư co lại, không dám trả lời.
Hắn chẳng qua là Thánh vực cửu trọng sơ kỳ, so với đám người Khúc trưởng lão còn kém một đoạn dài, so với vị này căn bản không ở một cấp bậc. Thật muốn ra tay, chỉ sợ ngay cả một chiêu cũng không tiếp nổi!
- Như vậy đi, ta không bắt nạt các ngươi, tất cả cao thủ của Băng Nguyên cung, Thánh Tử điện cùng lên đi!
Ngụy Như Yên hất ống tay áo, lạnh lùng nhìn qua.
- Ngụy Điện chủ, ngươi đừng khinh người quá đáng!
U Nhược Tâm nhịn không được nữa, lên tiếng hét lớn.
- Khinh người quá đáng? Thời điểm các ngươi nhiều người như vậy vây công lão sư ta, có bao giờ nghĩ tới khinh người quá đáng chưa? Ngày hôm nay ngươi không đánh cũng phải đánh, đánh cũng phải đánh!
Ngụy Như Yên hừ lạnh một tiếng, bàn chân đạp mạnh mặt đất, thẳng tắp lao về phía U Nhược Tâm, người còn chưa tới trước mặt, khí độc liền tản ra bốn phía, như từng đoàn sương mù.
- Đừng tưởng rằng ta sợ ngươi, tuy độc công của ngươi lợi hại, nhưng muốn nhục nhã ta, cũng không dễ dàng như vậy...
Biết tránh cũng không thể tránh, U Nhược Tâm hét lớn một tiếng, ngón tay điểm về phía trước.
Trong chốc lát, nhiệt độ không khí bốn phía hạ xuống, trong phạm vi mấy chục cây số giống như muốn đóng băng.
Biết thực lực của đối phương mạnh mẽ, U Nhược Tâm vừa ra tay đã không có chút lưu tình nào, trực tiếp dùng lực lượng cường đại nhất.
- Như vậy mới đúng...
Ngụy Như Yên cười nhạt một tiếng, không thèm để ý đối phương thả ra khí tức băng hàn, ngược lại từng bước một tiến về phía trước, khoảng cách đối phương còn có hơn hai trăm mét, bàn tay bỗng nhiên đưa về phía trước.
Ầm ầm!
Một đạo sóng khí màu vàng nhạt xông lên, băng hàn chi khí của U Nhược Tâm tiếp xúc, đều nhao nhao lui về phía sau, giống như trúng độc, không ngừng từ không trung rơi xuống.
- Độc công thật lợi hại...
Da đầu người xung quanh đều run lên, ngay cả chân khí cũng có thể độc, Tiên Thiên độc thể, quả nhiên là một trong mấy thể chất kinh khủng nhất đương đại.
- Những hài tử này, đều đã lớn rồi...
Trương Huyền lộ ra vẻ hài lòng.
Lần trước, những học sinh này giúp hắn hả giận, là ở Thiên Huyền vương quốc, mấy người hợp kích mới đánh bại Lục Tầm, mà bây giờ, mỗi một cái đều thành đại năng, nắm giữ lực lượng đối thoại với Danh Sư đường! Biến hóa nhanh chóng, để cho người ta không nhịn được sụt sịt.
- Cũng không uổng phí ta một phen khổ tâm...
Trong lòng đang cảm xúc, làm lão sư thấy cảnh này, trả giá nhiều hơn nữa cũng đáng, lông mày đột nhiên động một cái, cổ tay khẽ đảo, một cái lệnh bài xuất hiện ở trong lòng bàn tay. Chính là Đường Chủ lệnh mà Lộ Xung đoạt được của Nhậm Thanh Viễn, lúc này lệnh bài hưng phấn không ngừng nhảy lên, nắm ở trong tay cực kỳ nóng hổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận