Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Yêu đao thần phục

Thống soái là thật đã sụp đổ .
Hát, hát em gái ngươi ah!
Ta đường đường thành viên của hoàng thất Dị Linh tộc, cường giả Bất Hủ cảnh, hát?
Đầu óc ngươi không có bị lừa đá?
Ngả Hà này là thân tín của hắn, một mực được trọng dụng, bình thường làm việc đáng tin cậy, từ trước tới nay cẩn thận, ngày hôm nay làm sao ầm ĩ như thế?
Ta nói không nên quấy rầy, ngươi đến nói nhảm hết bài này đến bài khác, là cố ý sao?
Nhìn kỹ một cái, dung mạo, khí tức linh hồn, sát khí trong cơ thể, âm điệu nói chuyện, tất cả đều giống nhau như đúc... chỉ có khôi giáp khác biệt... Khôi giáp khác biệt?
Chẳng lẽ tên này không phải Ngả Hà, mà là người khác ngụy trang?
Chưa nghe nói qua có người nào có thể ngụy trang giống như vậy, ngay cả hắn cũng nhìn không ra! Đang muốn một tay tát bay đối phương ra ngoài, chỉ thấy đối phương hít sâu một hơi, thanh âm vang lên:
- Vậy thì tốt, ta trước hát một bài... Hai con hổ, chạy nhanh, chạy nhanh...
- Phốc!
Thống lĩnh lần nữa phun ra máu tươi, hai mắt đỏ hồng:
- Ta trước đập chết ngươi!
Bỗng nhiên rút bàn tay về, lăng không đánh về phía con hàng trước mắt.
Vốn đã không kiên trì nổi, giờ phút này bị đối phương làm cho tâm phiền ý loạn, cưỡng ép rút ra, yêu đao công kích trong nháy mắt tràn vào trong đầu để hắn chóng mặt.
Biết lần này tổn thương nguyên thần, muốn khôi phục không có nửa năm thời gian là không làm được, nhưng hắn thực sự không chịu nổi.
Gặp qua lảm nhảm, còn không có gặp qua lảm nhảm như thế. Không giết con hàng này, đoán chừng ngày hôm nay sẽ bị tươi sống tức chết.
Ầm ầm!
Chưởng lực lăng không đập xuống, lực lượng hùng hồn, tựa như một cự long mãnh liệt kéo tới, thời gian nháy mắt liền nghiền ép tới Ngả Hà tướng quân trước mắt.
- Thống lĩnh, ta là Ngả Hà ah...
“Ngả Hà tướng quân” giật nảy mình, vội vàng trốn đến đằng sau một cột đá.
Trên trụ đá có kính, thống lĩnh không muốn thương tổn kính, tiết lộ hành tung của yêu đao, vội vàng thu tay lại. Bên này mới vừa ngừng, liền nghe thanh âm của đối phương tiếp tục vang lên:
- Thống lĩnh, cẩn thận, có người ở phía trên đánh lén ngươi...
Thống lĩnh vội vàng ngẩng đầu, phía trên sương mù trầm lắng, nào có nửa bóng người.
Hô!
Mới vừa cúi đầu, chỉ thấy một thanh trường thương đã xuất hiện ở trước ngực, hàn khí bức người.
Không nghĩ tới Ngả Hà nắm giữ tốc độ cùng thực lực nhanh như vậy, thống lĩnh biến sắc, vội vàng nghiêng người tránh thoát công kích.
Phốc!
Dù vậy làn da trước ngực cũng bị trường thương vạch ra một vết rách, máu tươi chảy ròng.
- Đại Thánh thần binh?
Đồng tử thống lĩnh co rụt lại.
Thân thể của hắn trải qua Kim Thân cảnh rèn luyện, vũ khí bình thường căn bản không đả thương được mảy may, trừ khi đạt tới Đại Thánh cấp...
Trong nháy mắt là hắn biết, người trước mắt này, tuyệt đối không phải Ngả Hà.
Loại vũ khí cấp bậc này, đừng nói đối phương không có, coi như nắm giữ, Thánh Vực bát trọng cũng không cách nào phát huy ra uy lực.
- Ngươi đến cùng là ai...
Thống lĩnh híp mắt lại.
Hưng Mộng kiếm thánh đều dùng kiếm, Trương gia cũng phần lớn dùng kiếm, còn không có nghe nói qua ai dùng thương!
Trong lòng tức giận, nhưng trên tay không có ngừng lại, tiếp tục đập xuống.
Lần này đã dùng hết toàn lực, không gian bốn phía xuất hiện vết rách, không khí phát ra tiếng oanh minh, dường như không chịu nổi.
- Nguy hiểm, có người công kích trên đầu...
Chưởng lực còn không có hạ xuống, liền nghe đối phương lần nữa rống lên. Lông mày nhảy một cái, thần thức vội vàng tản ra, phát hiện phía trên vẫn rỗng tuếch, thống lĩnh tức giận sắp nổ:
- Ngươi đi chết đi!
Chân khí tuôn ra, chưởng lực càng thêm hung mãnh.
Hô!
Gia hỏa đối diện lần nữa giấu đến đằng sau cột đá cùng kính.
- Ah ah ah ah...
Thống lĩnh vội vàng thu tay lại, tức sắp nổ:
- Có bản lĩnh, cùng ta quang minh chính đại chiến một trận...
Có thể một thương đâm thủng hắn, thực lực coi như không bằng hắn, khẳng định cũng có thể so với cường giả Bất Hủ cảnh, loại cường giả này, đều có tín niệm cùng tôn nghiêm của mình!
Con mẹ nó một chiêu cũng không tiếp, liền chui vào đằng sau kính, thật sự là cao thủ ư?
Có bỉ ổi như vậy cao thủ ư?
Hắn cũng giao thủ qua với Danh Sư của Danh Sư đường, mỗi một cái đều mang ngạo khí, bảo vệ tôn nghiêm, cái tên này thì tốt... Ngụy trang thành Ngả Hà, trước chọc hắn bị thương không nói, càng nói láo hết bài này đến bài khác, một mực tránh né, không dám chính diện chiến đấu...
Tại sao có thể có gia hỏa vô sỉ như vậy?
Hắn tức giận gào thét, đang muốn không quan tâm đánh chết đối phương, chỉ thấy đối phương lần nữa chỉ ngón tay:
- Phía trên có người đánh lén...
- Đánh lén em gái ngươi...
Hắn nhịn không được nữa, bỗng nhiên nghiền ép.
Chưởng lực còn không có hạ xuống, liền cảm thấy da đầu nổ tung, một cỗ lực lượng khổng lồ từ trên trời hạ xuống, thẳng tắp đập ở trên đầu.
Lạch cạch!
Bỗng chốc bị đập xuống đất, biến thành cái “Đại” chữ, cả người xương cốt bể nát không biết bao nhiêu khối, máu tươi dâng trào, tựa như suối phun.
- Ha ha, ta lừng lẫy tái xuất giang hồ, quả nhiên uy lực bất phàm...
Ngay sau đó, truyền đến một thanh âm hưng phấn, một gia hỏa trạng thái như viên gạch, cái mông to béo ở trên người không ngừng xoay loạn, đè xương cốt toàn thân hắn giòn vang, máu tươi phun mạnh.
- ...
Thống lĩnh thật khóc.
Cường giả Đại Thánh bình thường, có một Đại Thánh thần binh liền rất ngưu bức, cái tên này, trong tay một thanh trường thương, trên người đè lên cái này, cấp bậc cũng không thấp... Đến cùng là quái thai từ đâu tới?
- Đã nói cho ngươi biết, có người đánh lén, lại không nghe...
Trương Huyền lắc đầu, đi tới trước mặt, khẽ vươn tay, lấy xuống trữ vật giới chỉ trên ngón tay đối phương.
- ...
Thống lĩnh.
Ta còn chưa có chết a, người giết người xong lại đoạt bảo có được hay không...
- Cái tên này giao cho các ngươi...
Trương Huyền lấy nhẫn đi, không tiếp tục để ý thống lĩnh trọng thương, tùy ý khoát tay áo.
Long Cốt Thần Thương cùng Kim Nguyên đỉnh tràn đầy hưng phấn, một cái liều mạng dùng mông ngồi, một cái dùng mũi thương đâm... Lười đi quản hai con hàng kia thu dọn đối phương như thế nào, Trương Huyền đi tới trước mặt yêu đao.
Thanh đao này còn mạnh hơn Kim Nguyên đỉnh, đặc biệt là sát khí trong đó, đối với công kích linh hồn càng thêm cường đại, ngay cả Dị Linh tộc cũng không chống lại được, có thể luyện hóa mà nói, đối phó tên này, căn bản không cần phiền toái như vậy. Ba món binh khí đồng thời ném ra, coi như không cần bản thân điều khiển, cũng có thể đánh thành bánh thịt.
- Thử một chút!
Giống như đối phương, bàn tay nhẹ nhàng ấn qua.
Ầm ầm!
Một đạo sát lục chi khí bỗng nhiên tuôn ra, trực tiếp đâm tới linh hồn.
Ông!
Vu Hồn tản mát ra kim quang, ngăn khí tức ở bên ngoài.
- Công kích thật lợi hại...
Trương Huyền lui về sau một bước.
Nếu không phải Vu Hồn của hắn trải qua Chí Tôn Thiên Hỏa kiếp, chỉ sợ lần này liền bị thiệt lớn.
- Xem sát lục chi khí của ngươi, hay của ta lợi hại hơn...
Nếu tên này dùng sát lục chi khí nghiền ép mình, vậy hắn cũng không khách khí, Thiên Đạo chân khí vận chuyển, một cỗ sát lục chi khí tinh thuần tới cực điểm tuôn ra, thẳng tắp áp bức tới yêu đao.
Bất quá còn chưa tới trước mặt, yêu đao kiêu căng khó thuần giống như thấy được chủ nhân, phù phù bay xuống, nằm sấp trên mặt đất, run lẩy bẩy.
- ...
Thống lĩnh gắng sức mở ra con mắt sưng tấy, lệ rơi đầy mặt.
Ngươi không phải rất cao ngạo sao?
Nhanh như vậy liền thần phục, còn có thể có chút tiết tháo hay không...
Bạn cần đăng nhập để bình luận