Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thi thể Khổng sư

Không để ý tới Vân Tường sắp mệt lả, lông mày Trịnh Dương càng nhăn càng chặt, dọc theo bia đá dạo qua một vòng, nhìn về phía Ngụy Như Yên cách đó không xa.
Nữ hài gật đầu, trong mắt mang theo khẳng định.
Không do dự nữa, Trịnh Dương hít sâu một hơi, lui về phía sau mấy bước, thương bỗng nhiên điểm một cái.
Phần phật!
Không khí xuất hiện từng cơn sóng gợn, thương cắm vào một hoa văn trong tấm bia đá.
Răng rắc!
Thanh âm trận pháp xé rách vang lên, ngay sau đó bia đá đung đưa, mặt đất xuất hiện vết rách to lớn, một thông đạo hẹp dài lan tràn xuống dưới xuất hiện.
Trong thông đạo cũng không có khí tức mục nát, ngược lại cho người ta một loại cảm giác cổ xưa âm trầm, giống như thông hướng Địa Ngục.
- Đi xuống xem một chút!
Trịnh Dương kẻ tài cao gan cũng lớn, nhấc chân đi xuống.
Ngụy Như Yên theo sát.
Trong thông đạo âm u ẩm ướt, trước đó cảm thụ qua lực lượng Cổ Thánh lan ra, trên vách tường điêu khắc phù văn đặc thù, những khí tức này một mực khóa ở trong đó, tu vi không đạt tới Cổ Thánh, đứng trên mặt đất căn bản không cảm thấy được.
- Cái này hẳn là thời đại Khổng sư xây dựng...
Vừa quan sát, Ngụy Như Yên vừa nói.
Tuy thoạt nhìn hoàn hảo không chút tổn hại, nhưng thủ pháp kiến trúc cùng phù văn trên vách tường, rõ ràng mang theo dấu vết Thượng Cổ.
Hẳn là thời đại kia xây dựng thành.
Vừa nhìn vừa đi, tốc độ cực nhanh, đi tiếp cận nửa canh giờ, đi xuống mấy chục cây số, một thạch thất to lớn xuất hiện ở phía trước.
Trịnh Dương để trường thương ở trước ngực, phòng bị biến cố lúc nào cũng có thể sẽ xuất hiện, đồng thời cong ngón tay búng một cái, mấy viên dạ minh châu khảm nạm lên vách tường, chiếu bốn phía sáng trưng.
Là một cung điện dưới đất đường kính hơn bốn mươi mét, chính giữa là một thạch quan bằng đá xanh, tản mát ra khí tức xa xăm.
- Là một cái thạch quan?
Ngụy Như Yên tràn đầy nghi ngờ.
Xây dựng một địa đạo sâu mấy chục cây số, bia đá phong cấm tất cả khí tức, chỉ là khóa lại một cái thạch quan?
Cái này có chút kỳ quái!
Cũng không nhiều lời, Trịnh Dương chậm rãi tới gần, vừa định dùng trường thương trong tay phá vỡ quan tài, đột nhiên bàn tay chấn động, một cỗ hấp lực to lớn từ trong quan tài sinh ra.
Ông!
Trường thương đi tới trước mặt thạch quan, nhẹ nhàng thoáng một cái, bái xuống dưới.
- Làm sao vậy?
Ngụy Như Yên vội vàng đi tới trước mặt, khí độc toàn thân lan ra, dường như nhìn thấy không đúng sẽ ra tay.
- Trường thương của ta nhận lấy thương ý quấy nhiễu, hình như trong quan tài có thương đạo chân giải cao thâm hơn!
Trịnh Dương nói.
Tuy trường thương của hắn không phải Cổ Thánh chí bảo, nhưng nhận thương ý của mình hun đúc, đối mặt Cổ Thánh chí bảo chân chính, cũng sẽ không yếu quá nhiều, dù vậy vẫn bị quan tài hút đi qua, rõ ràng trong đó nắm giữ chân giải càng cường đại hơn, để trường thương trong tay kìm lòng không được thuyết phục, thậm chí ngay cả năng lực phản kháng cũng không có.
- Thương pháp lợi hại hơn ngươi?
Ngụy Như Yên khó tin.
Vị sư huynh này của nàng, được lão sư truyền thừa, lý giải thương pháp đã sớm đạt đến tình trạng chân giải, có thể xưng người thứ hai đương thời, dù vậy cũng không chống lại được, trong quan tài đến cùng là cái gì, nắm giữ uy lực cường đại như thế?
- Mặc kệ là cái gì, cũng phải mở ra nhìn một chút mới có thể biết... Sư muội, một lát nữa ngươi ta đồng loạt ra tay, cưỡng ép vén lên!
Trịnh Dương nói.
Ngụy Như Yên gật đầu đồng ý, hai người phân trái phải ở hai bên thạch quan.
Liếc mắt nhìn nhau, riêng phần mình cho đối phương một ánh mắt, Trịnh Dương cùng Ngụy Như Yên đồng thời nhướng mày, riêng phần mình bắt tới.
Hai người đều là cường giả Cổ Thánh, lại trải qua Trương Huyền hơn một tháng đơn độc chỉ điểm, lực lượng sớm đã đạt đến tình trạng làm người kính sợ, Cổ Thánh tích huyết trùng sinh gặp cũng khó mà chống lại, huống chi một cái quan tài.
Kẹt kẹt!
Một tiếng chói tai vang lên, quan tài xuất hiện một vết nứt, một đạo khí tức mạnh mẽ phóng lên không, giống như muốn đánh nát Địa quật.
Bàn tay Trịnh Dương vồ một cái, phong ấn cỗ khí tức này lại, không cho tiết lộ mảy may, lúc này mới chậm rãi đi về phía trước.
Khí tức Cổ Thánh, hủy thiên diệt địa, dù tiết lộ một tia, cũng sẽ hủy diệt vô số, cỗ khí tức này đối với bọn hắn mà nói, tiện tay có thể diệt, nhưng tiết lộ đến Thiên Huyền vương thành, toàn bộ thành thị sẽ bị hủy diệt.
Đi tới trước mặt, đồng thời nhìn vào thạch quan, chỉ thấy nằm một cỗ thi thể, không nhúc nhích, tựa như ngủ thiếp đi.
- Là thi thể Cổ Thánh...
Lông mày hai người đồng thời nhảy dựng.
Cũng chỉ có Cổ Thánh sau khi chết, thi thể mới có uy lực như thế, mới có thể làm được vạn năm bất hủ, dung mạo không thay đổi.
- Đây là...
Trịnh Dương nhìn kỹ thi thể, sau một lúc lâu nhớ tới cái gì, khuôn mặt trắng bệch, nhịn không được lui về phía sau mấy bước.
- Làm sao vậy?
Ngụy Như Yên nghi ngờ.
Sư huynh muội ở chung lâu, đối với tên này cũng biết rất rõ ràng, từ trước tới nay không sợ trời không sợ đất, tùy ý làm bậy, làm sao thấy được một thi thể, lại thành bộ dáng này?
- Hắn là... Hắn là Nhiễm Cầu Cổ Thánh!
Nắm đấm xiết chặt, thân thể Trịnh Dương cứng ngắc.
- Nhiễm Cầu Cổ Thánh? Đệ tử Khổng sư chiến lực đệ nhất nhân, khai phái tổ sư của Chiến Sư đường?
Ngụy Như Yên sững sờ.
- Đúng!
Trịnh Dương thở ra một hơi, ổn định tâm cảnh hỗn loạn.
Nhiễm Cầu Cổ Thánh là môn hạ Khổng sư, một trong thập hiền, trừ Khổng sư chính là Cổ Thánh cường đại nhất, khai phái tổ sư của Chiến Sư đường...
Lúc trước thời điểm kế thừa đường chủ vị và chiến tử vị, từng đặc biệt quỳ lạy qua tượng thánh, cùng thi thể trước mắt giống nhau như đúc, bởi vậy chỉ nhìn thoáng qua liền nhận ra được.
Môn đồ đắc ý nhất của Khổng sư, thiên hạ đệ nhị Cổ Thánh, vậy mà chết ở chỗ này...
Đây là bất kỳ thư tịch nào cũng không có ghi lại.
Khó trách trường thương của hắn gặp quan tài, trực tiếp quỳ mọp xuống đất, Nhiễm Cầu Cổ Thánh dùng vũ khí chính là trường thương, Long Cốt thần thương đúng là hắn luyện chế thành.
Có thể luyện chế ra vũ khí cường đại như thế, lý giải thương pháp có thể tưởng tượng được, tuyệt đối cao hơn hắn không biết bao nhiêu.
- Sư muội, ta ở đây bảo vệ, ngươi nhanh đi báo lão sư!
Trịnh Dương xiết chặt nắm đấm, khôi phục lại, xoay người dặn dò.
Nơi này xuất hiện thi thể Cổ Thánh cường đại như thế, lấy kiến thức cùng lý giải của bọn họ, đã không có biện pháp gì, chỉ có tìm lão sư, để hắn làm chủ.
- Ừm!
Ngụy Như Yên cũng rõ ràng đạo lý này, thân thể mềm mại thoáng một cái, thẳng tắp bay ra ngoài.
Thấy nàng rời đi, Trịnh Dương dọc theo quan tài chậm rãi đi vòng, muốn cẩn thận chiêm ngưỡng tiền bối khai sáng Chiến Sư đường, đột nhiên thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt truyền đến, ngay sau đó lại một lối đi chậm rãi hiện lên ở dưới quan tài.
Chần chờ một chút, Trịnh Dương vội vàng đi vào, vừa mới đi vào, lần nữa nghe được thanh âm kẹt kẹt, trên đầu mất đi quang minh.
Thông đạo vậy mà ở trong nháy mắt đóng lại.
Trịnh Dương nhíu mày, lấy ra một dạ minh châu, chiếu sáng bốn phía, đi đến phía dưới, mấy bước sau, lại một đại sảnh rộng lớn xuất hiện ở phía trước, trước mắt vẫn nằm một cái quan tài, bố cục giống nhau như đúc.
Cắn răng một cái, lần nữa mở nắp quan tài, một thân ảnh xuất hiện ở trước mắt.
Nhìn rõ ràng hình dáng thi thể, da đầu Trịnh Dương nổ tung, kìm lòng không được liên tục lui về sau vài chục bước, sống lưng đâm vào trên tường cũng không có nhận ra.
Không biết qua bao lâu, thanh âm lẩm bẩm mới từ trong cổ họng chậm chạp phun ra:
- Khổng, Khổng sư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận