Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ta có đệ đệ

Phàn Tiểu Húc kích động.
Vốn cho rằng vị Trương Huyền này chỉ là một Đại Thánh, xem như Cổ Thánh hẳn cũng không tính quá mạnh, bằng không thì sẽ không mượn bản thân đi vào nơi này, tận mắt thấy, mới biết được đáng sợ như thế!
Nhất cử nhất động, thiên địa đều không giam cầm được, như triệt để siêu thoát quy tắc, áp đảo ở bên ngoài Tam Giới.
Thình thịch thình thịch!
Hai người giao thủ, từng vết rách xuất hiện, Đại Nho đường không chịu nổi, bất cứ lúc nào cũng sẽ từ trong hư không tróc ra.
- Hắn, hắn là Trương Huyền? Trước đó ngươi cùng hắn tiến hành tỷ thí?
Trọng Khánh nuốt ngụm nước bọt, nhìn về phía Nam Cung Nguyên Phong.
- Lúc trước hắn giả mạo người Lạc gia, lấy tên Lạc Thiên Nhai, nhưng về sau xác nhận là hắn không thể nghi ngờ...
Nam Cung Nguyên Phong gật đầu, cũng sợ tới mức không ngừng run rẩy.
Mới mấy tháng không thấy?
Lúc nào trở nên cường đại như thế?
Nếu lúc trước tỷ thí lợi hại như vậy, đừng nói đánh, một ngón tay liền có thể bị nghiền chết tại chỗ... Loại thực lực này, xem như lão tổ của Chư Tử bách gia Nhan Thanh Cổ Thánh, cũng không bằng được!
Tê lạp!
Đang khiếp sợ, hai người giao chiến đã xé toang không gian của Đại Nho đường, biến mất tại nguyên chỗ.
Sau một khắc, xuất hiện ở trước mặt sơn phong.
Nơi này, rất nhiều thí sinh thật vất vả đi qua tuyển chọn, đang ra sức phá giải phong ấn, nghe được động tĩnh, đồng loạt ngẩng đầu, ngay sau đó thấy được một màn để bọn hắn cả đời khó quên.
Hai đại cao thủ, trên người ẩn chứa sấm sét, một đường chinh chiến, mỗi một kích, bầu trời đều không ngừng lay động, tựa như thế giới hủy diệt, thanh niên đi đầu, tay cầm trường thương hoạt động phiêu dật, cường giả sau lưng mặt đầy máu, tức giận sắp nổ tung.
- Bọn họ là... Cổ Thánh?
- Cũng chỉ có Cổ Thánh mới có sức chiến đấu mạnh như vậy!
- Tại sao Cổ Thánh lại chiến đấu, hơn nữa nhìn bộ dáng không chết không thôi?
- Vậy thì không biết...
Phía dưới xôn xao.
Tất cả mọi người đều kìm lòng không được xiết chặt nắm đấm, từng cái tràn đầy hâm mộ.
Tu luyện giả, nên như vậy!
Chỉ cần hút luồng linh khí thứ nhất vào trong cơ thể, từ khi chân khí bắt đầu thuế biến, ai không muốn càng ngày càng mạnh?
Trước mắt hai bên chiến đấu, đúng là bọn họ tha thiết ước mơ.
Đại biểu đỉnh phong nhất đương đại.
- Đừng có tổn thương thầy ta!
Lúc này, hai tiếng hét to vang lên, hai thân ảnh so với bọn hắn còn trẻ xông tới.
Tiếng sấm đầy trời trở nên càng thêm kịch liệt.
Gia hỏa mặt đầy máu tươi, đối mặt ba người vây công, mảy may không rơi vào thế hạ phong, mấy chiêu sau, thiếu nam thiếu nữ vừa mới xông lên, đồng thời từ không trung rơi xuống.
- Các ngươi không phải đối thủ, không nên tới, giao người này cho vi sư là tốt rồi...
Thanh niên tay cầm trường thương, nhẹ nhàng cười một tiếng, bàn tay vạch một cái.
Nhảy vào vết nứt không gian, biến mất không thấy gì nữa.
- Chạy đi đâu...
Gia hỏa sau lưng vội vàng đuổi theo.
Nếu không phải trên không trung lưu lại vô số vết rách, mọi người sẽ không dám tin tưởng là thật.
...
- Ngươi nói bọn họ có thể là cao thủ?
Thôn trưởng Thạch Nham thôn, nhìn về phía thôn hoa Tú Như, lắc đầu:
- Cái này sao có thể, nếu như là cao thủ, ngươi cảm thấy sẽ khách khí như vậy, hơn nữa lễ phép bồi thường tổn thất cho chúng ta?
Vị thôn hoa trước mắt này, giống như choáng váng, vừa đến liền nói, trước đó nhìn thấy mấy người có thể là cường giả Thánh Vực.
Người cả thôn nghe nói như thế, không có một cái tin tưởng.
Nào có cường giả Thánh Vực khách khí như vậy, làm hỏng lúa mạch bồi thường? Nào có cường giả Thánh Vực, ngồi ở trên lưng linh thú đi tới Phàn thành?
Loại người cấp bậc này, cái nào không phong độ hiển hách, vênh mặt hất hàm sai khiến, không gì sánh được, con mắt sinh trưởng ở trên đầu, cùng dân chúng bình thường bọn hắn nói chuyện ôn hoà như vậy, ngươi nói là cường giả Thánh Vực... Thật đúng là không tin!
- Là thật, ta tận mắt thấy bọn họ không mượn bất kỳ vật gì phi hành, hơn nữa tốc độ cực nhanh...
Tú Như lo lắng giải thích.
Vì cái gì không có người tin tưởng mình chứ?
Hình ảnh mấy người kia trong nháy mắt biến mất, liên tục ở trong óc hiện lên, xem như nàng cũng khó mà tin.
Sớm biết là cường giả Thánh Vực, liền không trang bức, mà cố gắng thỉnh giáo công pháp tu luyện.
- Ta biết ngươi mắt cao hơn đầu, nhưng Thánh Vực chỉ tồn tại ở trong thế gia, chúng ta những người này, là không có cơ hội nhìn thấy...
Thôn trưởng lắc đầu, vừa định tiếp tục an ủi vài câu, để nàng đừng vọng tưởng, liền nghe trên không tiếng sấm rền vang.
Mọi người ngẩng đầu, ngay sau đó thấy được hai bóng người, toàn thân mang theo sấm sét xuất hiện ở trên không.
Hai bên giao chiến, mỗi một chiêu một thức, đều xé rách bầu trời, lộ ra dấu vết đen kịt.
- Người thanh niên kia không phải là...
Mọi người yên lặng.
Bọn họ đều nhận ra được, trên không tay cầm trường thương chiến đấu, chính là vị trước đó tiếp đãi kia!
Vừa rồi thôn hoa nói, bọn họ có thể là cao thủ, cường giả Thánh Vực, còn cảm thấy không tin, hiện tại xem ra... Thế này sao lại là Thánh Vực, Đại Thánh cũng không làm được a!
- Là cường giả Cổ Thánh!
Yết hầu thôn trưởng phát khô.
Mặc dù chỉ là thôn dân phổ thông, không có tư cách tu luyện, nhưng đẳng cấp cường giả vẫn biết một ít.
Đại Thánh không có uy thế cường đại như thế, hai người chiến đấu trên không kia, tuyệt đối là Cổ Thánh, hơn nữa còn là Cổ Thánh cường đại nhất!
- Từng cùng một Cổ Thánh ngồi chung ở trên lưng linh thú, ta chẳng những không thỉnh giáo, còn... xem thường hắn?
Hốc mắt đỏ lên, thôn hoa khóc.
Nàng một lòng muốn tu luyện công pháp cao hơn, bí quyết tốt hơn, kết quả bảo sơn ở trước mặt nhưng có mắt không biết... Thậm chí còn cảm thấy đối phương có muốn lấy lòng bản thân phải hay...
Loại hình dáng như nàng, trong thôn coi như không tệ, nhưng Cổ Thánh ai để ý ah...
Trong nháy mắt, lòng tràn đầy hối hận.
...
Cùng một ngày, toàn bộ Chư Tử bách gia hầu như đều thấy được song phương giao chiến trên không, đều nhớ hai thân ảnh mạnh mẽ, tựa như lạc ấn, điêu khắc thật sâu ở trong óc.
Thậm chí vài vạn năm sau, còn lưu lại truyền thuyết bất hủ.
- Làm sao một địa phương không có người cũng không tìm thấy...
Toàn bộ Côn Hư cảnh rung động, Trương Huyền lại có chút mày ủ mặt ê.
Một đường chạy trốn, cũng không phải cố ý khoe khoang khắp nơi, mà là muốn tìm một chỗ không người, tất cả tuyệt chiêu đồng thời thi triển ra, nhưng thế giới Chư Tử bách gia, thực sự quá chật chội, hầu như không có chỗ như vậy!
Không ít thủ đoạn của hắn, là không có cách nào bị người ngoài nhìn thấy.
Đành phải một đường chiến đấu một đường lui về phía sau.
Không biết đi bao lâu, một sơn mạch mênh mông xuất hiện ở trước mắt.
- Rốt cuộc tìm được...
Ánh mắt Trương Huyền sáng lên.
Thời gian không phụ người hữu tâm, xem như tìm được một chỗ, thân thể chuyển một cái, ném xuống từng cây trận kỳ, phong tỏa không gian bốn phía, khí tức không thể tiết lộ.
- Không trốn sao? Vậy thì chịu chết đi...
Thấy tên này không lẩn trốn, mà sắp đặt trận pháp, Thần Linh sửng sốt một chút, ngay sau dữ tợn.
Một đường đuổi theo, hắn đã xác định thực lực của đối phương, căn bản không phải đối thủ, chỉ cần không trốn, hoàn toàn có thể tuỳ tiện chém giết.
- Nhận lấy cái chết? Chờ một chút, ta còn có đệ đệ, cũng muốn cùng ngươi chiến đấu...
Nói xong, thân thể thoáng một cái.
Hô!
Một bóng người giống nhau như đúc xuất hiện ở trước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận