Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Trương Huyền gặp sét đánh

- Trương Huyền?
Chiêm sư sững sờ.
Cái tên này, vừa mới nghe qua, chính là thiếu gia của vị béo quản gia này, học sinh Dương sư.
Mọi người đều sững sờ, đồng loạt nhìn về phía người béo cách đó không xa, lại thấy người này, chẳng những không có kinh ngạc, ngược lại mang theo một loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Đối với Tôn Cường mà nói, này mới hợp lý, hắn liền nói, trừ thiếu gia, ai còn dám chơi như vậy... Nếu quả thật không phải, hắn sẽ có chút nghi ngờ nhân sinh.
Aii, có đôi khi suy nghĩ một chút cũng cảm thấy bất đắc dĩ, hắn chỉ an phận làm quản gia, không tranh quyền thế, thế nào thiếu gia nhà mình, dễ ra danh tiếng như thế?
Lần này huyên náo lớn như thế, coi như muốn hắn giải quyết tốt hậu quả, cũng không tiện làm ah!
Con mắt chậm rãi đóng lại, Tôn Cường tràn đầy u oán.
Khiêm tốn, khiêm tốn, thiếu gia ngày ngày hô hào, nhưng lại chưa bao giờ làm qua một chuyện đàng hoàng, thân là quản gia của loại người này... Tâm thật mệt.
- Đồng thời chỉ điểm mười mấy người đồng thời đột phá? Thiếu gia nhà các ngươi, cái này là muốn làm gì...
Biết kẻ cầm đầu, Cát trưởng lão kìm nén không được, tức giận đến gào thét.
- Ta...
Tôn Cường vò đầu.
Hắn là thật không biết ý nghĩ của thiếu gia.
- Bây giờ không phải là lúc truy cứu, nắm chặt thời gian tìm mười mấy vị trưởng lão kia, nhìn xem có thể khuyên bọn họ áp chế tu vi, tách ra độ kiếp hay không...
Chiêm sư khoát tay áo.
Kiếp số tới, muốn để nó biến mất khả năng rất nhỏ, nhưng vẫn có khả năng, để nó biến nhỏ, để vượt qua trở nên có khả năng.
Ầm ầm!
Tiếng nói còn không có kết thúc, chỉ nghe được một tiếng khí minh kịch liệt, một đạo lực lượng cuồng bạo, thẳng tắp vọt tới lôi đình.
Rầm!
Gặp phải công kích, mây đen càng thêm tức giận, thời gian nháy mắt trở nên to lớn hơn.
- Cái này...
Run rụt lại, mọi người đồng loạt nhìn sang phương hướng công kích, vừa nhìn một cái, vẻ mặt tất cả đều xanh lét.
Chỉ thấy một con Địa Ngục Thanh Long thú, đang sảng khoái không ngừng công kích lôi đình, để nó tụ tập càng lớn lực lượng.
- Người này từ nơi nào xuất hiện, nhanh đi ngăn cản...
Cát trưởng lão hét lớn, vừa định tiến lên giáo huấn đối phương một hồi, chỉ thấy một lão giả chẳng biết lúc nào, cũng theo Thanh Long thú bay ra, dùng hết toàn lực, từng kiếm một bổ về phía lôi đình.
Tạch tạch! Tạch tạch!
Lôi đình từ năm ngàn mẫu, thời gian qua một lát tăng lên đến sáu ngàn mẫu.
- Bạch Vũ, ngươi nổi điên làm gì?
Nhìn rõ ràng bộ dáng của lão giả, Cát trưởng lão bóp nắm đấm sắp nát.
Không phải người khác, chính là Bạch Vũ Thánh y!
Người này lương y như từ mẫu, từ trước tới nay nhân từ, ngay cả sâu kiến cũng không nguyện ý giết, sao ngày hôm nay nhất định để lôi kiếp đánh chết mọi người mới chịu bỏ qua?
- Cát Hùng, ngươi tới vừa vặn, mau giúp ta công kích lôi kiếp... Chiêm điện chủ, ngươi cũng tới, cũng giúp ta công kích đi, động tác phải nhanh, nếu không một khi lôi kiếp đánh xuống, sẽ không còn kịp rồi!
Bạch Vũ Thánh y đang điên cuồng tấn công nhìn thấy đám người, con mắt kìm lòng không được sáng lên, vội vàng hô to.
- Tấn công?
Đồng thời nhoáng một cái, con mắt Cát trưởng lão, Chiêm sư trừng lớn nhìn nhau, mỗi người từ trong mắt đối phương nhìn ra mê man.
Người này sẽ không trị bệnh trị đến đầu óc mình hỏng mất chứ, nổi điên rồi sao?
Lôi kiếp càng công kích càng lớn, tiếp tục như vậy, tất cả mọi người sẽ bị đánh chết...
Hô hô hô!
Thời điểm mấy người không rõ ràng cho lắm, không biết trong hồ lô của Bạch Vũ Thánh y bán thuốc gì, lần nữa nghe được tiếng gió, vài bóng người bay tới, chính là trưởng lão phụ trách Lễ điện Hồ Thanh, chủ nhiệm lớp tân sinh Phí sư cùng mấy tân sinh.
- Thiếu gia...
Hồ Nhất Vi đi tới trước mặt một thanh niên.
- Hồ lão, ngươi không phải... Đi rồi sao?
Phùng Tử Dật sửng sốt một chút.
- Còn không có, ngươi có nghe lão gia thu qua một học sinh gọi Trương Huyền không?
Hồ Nhất Vi hỏi.
- Ngươi nói là Trương sư huynh ah!
Phùng Tử Dật nhẹ gật đầu:
- Nếu như đoán không sai, lôi kiếp này, là hắn làm ra...
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cũng biết, vị Trương Huyền này quả thực mạnh hơn hắn.
- Sư... Huynh?
Khóe miệng Hồ Nhất Vi giật một cái.
Nói như vậy, tên mập mạp kia nói là sự thật! Thiếu gia nhà mình, đã thất thủ, biến thành sư đệ!
- Người này cũng quá không có chừng có mực đi! Biết rõ mọi người sắp đột phá, còn để nhiều người tụ tập cùng một chỗ như vậy, lôi kiếp lớn như thế, nhìn hắn kết thúc như thế nào...
Càng nghĩ càng giận, Hồ Nhất Vi khẽ nói.
Đổi lại vừa rồi, thực lực của hắn có lẽ có năng lực đánh tan lôi kiếp, mà bây giờ, bị đám người Bạch Vũ Thánh y giày vò, cũng không có bất kỳ nắm chắc nào.
Coi như may mắn thành công, trên người cũng sẽ trọng thương, khó khôi phục.
Hắn không phải Danh Sư, càng không có tâm địa trách trời thương dân, mới sẽ không làm loại mua bán lỗ vốn này.
- Kết thúc? Sư huynh không cần kết thúc, cái lôi kiếp này là hắn cố ý làm lớn...
Ánh mắt của Phùng Tử Dật lộ ra tôn sùng.
Đổi lại trước đó thời điểm ở Lễ điện, đột nhiên nhìn thấy lôi kiếp lớn như thế, cũng sợ hãi muốn chết, nhưng trải qua chuyện lúc trước, đã triệt để nghĩ thoáng.
- Cố ý làm lớn?
Hồ Nhất Vi có chút ngẩn người nhìn qua, không biết thiếu gia nói lời này có ý gì.
- Đúng vậy, vị Trương sư huynh này, muốn thôn phệ lôi kiếp! Lôi kiếp lớn, mới đủ ăn...
Phùng Tử Dật giải thích.
- Thôn phệ... Lôi kiếp?
Mấy người Chiêm sư cũng nghe được, tất cả đều hoảng sợ run rẩy, cố gắng lắm mới không có từ không trung rơi xuống.
Lôi kiếp là Thiên Đạo ý niệm hạ xuống trừng phạt, tới đối kháng, là đối kháng Thiên Đạo... Cái đồ chơi này cũng có thể thôn phệ? Không có nói đùa chớ!
- Phùng Tử Dật không có nói đùa, vị Trương sư kia, quả thực có loại năng lực này...
Thấy mọi người không dám tin tưởng, Hồ Thanh cảm khái một tiếng.
- Ta cũng tận mắt thấy, trước đó lôi kiếp ở Lễ điện, mặc dù không lớn bằng cái này, nhưng cũng không yếu, đồng dạng tuỳ tiện bị hắn thôn phệ, mấu chốt nhất là, còn bị hắn hù chạy...
Phí sư theo sát ở sau lưng Phùng Tử Dật, cũng nói tiếp.
- Dọa chạy? Lôi kiếp cũng có thể chạy?
Đám người tiếp tục ngẩn ngơ.
Thế nào cảm giác càng nghe càng mộng ảo, giống như đang khoác lác thế nhỉ?
- Trương sư kia đâu? Có thể để chúng ta gặp một chút hay không?
Không biết qua bao lâu, cũng nhịn không được nữa, Chiêm sư vội vàng hỏi.
Nói nhiều như vậy, đến bây giờ còn chưa thấy nhân vật truyền kỳ kia, đến cùng hạng người gì, mới có thể được Dương sư ưu ái, tùy tiện chỉ điểm cũng làm người ta đột phá, hơn nữa làm ra lôi đình lớn như thế?
- Hắn cùng những trưởng lão đột phá kia chung một chỗ...
Phùng Tử Dật chỉ chỉ.
Mọi người vội vàng nhìn, ngay sau đó nhìn thấy một thanh niên, khoanh chân ngồi ở trước mặt mấy vị trưởng lão, miệng không ngừng nói, xem ra vẫn giảng giải cái gì.
Rất nhiều Chấp Sự trưởng lão của Y Sư công hội, nghe hắn giảng giải, từng cái như si như say, không ngừng phóng thích lực lượng, tựa hồ sợ lôi kiếp tới không đủ nhanh, không đủ mạnh.
- Hắn là Trương sư?
Thấy ở dưới lôi đình đầy trời, còn có thể mặt không đổi sắc giảng bài, đám người Chiêm sư tràn đầy bội phục.
Ngay cả Hồ Nhất Vi cũng không nhịn được gật đầu.
Tâm tính như vậy, những năm này, cũng chỉ nhìn qua lão gia! Khó trách có thể để cho thiếu gia bội phục, điểm ấy không phải người bình thường có thể làm được, chí ít, hắn cũng không làm được.
- Mau nhìn, Trương sư muốn ăn lôi kiếp...
Thời điểm mọi người ở đây đều tràn đầy kinh ngạc, thanh niên một mực giảng bài đột nhiên ngừng lại, đứng thẳng người, nhẹ nhàng đi tới dưới mây đen. Nơi này, dễ dàng xông vào lôi đình nhất, nhưng cũng dễ dàng thu hút lôi điện chú ý nhất, gặp phải công kích càng mạnh.
- Như vậy sẽ bị đánh chết...
Chiêm sư nhịn không được.
- Ha ha, các ngươi không cần lo lắng! Cảnh tượng như thế này, vừa rồi chúng ta thấy qua, ta có thể trước thời hạn giảng giải cho các ngươi một chút, một lát nữa, Trương sư sẽ lao vào trong mây đen, người sau sẽ kích động run rẩy, sau đó...
Nhìn thấy hắn có động tác, Trương Hủ giải thích cho mọi người, đang muốn thuật lại tình cảnh lúc trước một lần, chỉ thấy mọi người từng cái biểu lộ kỳ lạ, vội vàng ngẩng đầu nhìn, sững sờ tại nguyên chỗ:
- A lai...
Ngay sau đó, liền thấy Trương Huyền dừng ở trên không, giống như ngây dại, còn không có động tác, một đạo lôi điện thô to trực tiếp bổ lên đầu.
Tạch tạch!
Toàn thân khét lẹt, mùi thơm xông vào mũi, chỉ thiếu vài cây thì là nữa liền có thể ăn.
- Cái này là các ngươi nói... Ăn lôi kiếp?
Tất cả đều run rẩy, đám người Chiêm sư từng cái biểu lộ như tin chuyện ma quỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận