Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Một ngón tay

Rất nhanh đi tới chỗ trước đó tràn đầy xương trắng, mặc dù trên mặt đất tản mát rất nhiều khôi giáp, nhưng mà nhìn kỹ lại, trên những xương cốt này đều có chút hoa văn tinh tế, hẳn là ở Phong Sư điện nhận được tiên hiền công nhận lưu lại. Nói cách khác đây đều là Danh Sư.
Mỗi một Danh Sư, đều là tài phú của nhân loại, Danh Sư đường, tốn hao vô số tài nguyên bồi dưỡng thành, ở đây bị giết nhiều như vậy, huyết nhục tan rã, suy nghĩ một chút cũng cảm giác đáng sợ. Chỉ từ điểm đó, cũng có thể thấy được tội lỗi của Hùng Hổ thú, cho dù chết trên một trăm lần cũng không đủ.
- Vì nhân tộc mà hi sinh, vì đạo nghĩa mà không sợ, các ngươi là anh hùng của nhân loại, không thể để cho thi cốt một mực phơi bày ở đây!
Thần sắc của Trương Huyền ảm đạm, bàn tay nhẹ nhàng nhấn một cái, lập tức xuất hiện một cái hố cực lớn, chân khí tuôn ra, chậm rãi để hài cốt tụ trên mặt đất vào trong đó. Hài cốt đã vỡ vụn, không biết là ai, không bằng an táng chung một chỗ, sinh thời cùng một chỗ chiến đấu, sau khi chết chôn cùng một chỗ, cũng không có gì tiếc nuối. An táng xong những hài cốt này, kích hoạt Minh Lý Chi Nhãn, Trương Huyền tiếp tục nhìn lại.
Dấu vết của Hoàng lưu lại, biến mất ở dưới vị trí hài cốt lúc trước.
- Chẳng lẽ ở dưới?
Dưới đống hài cốt là một vùng bình địa, cũng không có bất kỳ cái gì, đưa tay sờ một cái, cũng không có cơ quan. Không có cái gì, vậy đi nơi nào? Minh Lý Chi Nhãn nhìn thấy dấu vết, chính là biến mất ở nơi này, tuyệt sẽ không sai.
- Chẳng lẽ...
Đột nhiên, một ý nghĩ từ trong đầu xông ra, cổ tay Trương Huyền khẽ đảo, một Linh thú rơi xuống đất.
- Thiên Nghĩ Phong Mẫu, tra nhìn một chút, phía dưới này có không gian chồng chất hay không!
Không gian chồng chất liên quan không gian pháp tắc, lấy thực lực của hắn bây giờ còn không cách nào dò xét. Thiên Nghĩ Phong Mẫu trời sinh mẫn cảm với không gian, có thể nhẹ nhõm phân biệt. Phong Mẫu nhẹ gật đầu, cái mũi kề trên mặt đất hít hà, dọc theo chung quanh dạo qua một vòng, sau đó đứng dậy.
- Chủ nhân, nơi này thật có một không gian chồng chất, có điều không phải rất lớn, có nên đi vào nhìn xem hay không?
- Quả nhiên!
Ánh mắt Trương Huyền sáng lên.
Vốn hắn chỉ là suy đoán, đã không có ở đây, lại không phát hiện loại hình kiến trúc như Địa Cung, vậy liền có thể là không gian chồng chất, không nghĩ tới lại thật.
- Đương nhiên phải vào!
Trương Huyền không chút do dự.
Mục đích tới nơi này, chính là muốn tìm kiếm “Hoàng” trong miệng Hổ Hùng thú, phát hiện không gian chồng chất sao có thể không vào? Nếu như đối phương ở bên trong, lấy thủ đoạn cùng năng lực của nó, khẳng định cực kỳ nguy hiểm, suy nghĩ một cái, Trương Huyền ngẩng đầu:
- Ngươi đừng vào, nói cho ta biết phương pháp đi vào là được.
Trong chồng chất không gian này, vô cùng có khả năng tồn tại một vị Thánh giả tứ, ngũ trọng, Thiên Nghĩ Phong Mẫu là Hóa Phàm cửu trọng, tùy tiện đi vào, vô cùng có khả năng gặp phải nguy hiểm.
Loại không gian này, đều có phương pháp tiến vào, không nắm giữ năng lực không gian, không phát hiện được không nói, coi như biết, cũng không thể nào đi vào. Thật giống như lúc trước thầy Khổng lưu lại không gian ở Phong Thánh đài, không tìm ra sai lầm của tâm đắc, là không thể nào mở ra. Cái trước mắt khẳng định cũng giống vậy, nhưng Thiên Nghĩ Phong Mẫu đã có thể phát hiện, tất nhiên có phương pháp tiến vào bên trong.
- Tốt, ta giúp chủ nhân mở ra cửa vào, trực tiếp đi vào là được!
Không biết trong không gian này tồn tại cái gì, nhưng thấy chủ nhân không cho nó vào, Thiên Nghĩ Phong Mẫu cũng không bắt buộc, gật đầu nói.
Phong Mẫu lại ở trên mặt đất ngửi một lát, hai tay vồ mạnh.
Xoẹt!
Tựa như đồ vật gì bị xé nứt, một lỗ thủng cao cỡ một người xuất hiện. Trương Huyền hít sâu một hơi, cổ tay khẽ đảo, một quyển sách xuất hiện ở trước ngực, để Ngoan Nhân bảo vệ bản thân, lúc này thân thể mới nhoáng một cái, đi vào.
Đi vào lỗ thủng, lập tức thấy rõ tình huống bên trong, quả thực là một không lớn không gian, đường kính chỉ có bảy, tám mét, so với thầy Khổng lưu lại nhỏ không biết gấp bao nhiêu lần.
Bên trong cũng không nhìn thấy Thanh Giác Long thú trước đó gặp, chỉ có một tế đàn không lớn, cao cỡ một người, đường kính khoảng nửa mét, không giống tế đàn bình thường bày đầy đồ vật, phía trên không có vật gì. Dạo qua một vòng, không hề phát hiện thứ gì, Trương Huyền nhíu mày.
Minh Lý Chi Nhãn quan sát tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm, Hoàng kia tuyệt đối đã đi vào nơi này, nhưng vì sao cái gì cũng không có?
Xem như là Vu Hồn, cũng không cách nào trốn tránh Minh Lý Chi Nhãn, huống chi bản thân hắn cũng là một Vu Hồn sư, thật muốn có thứ này, tuyệt đối không chỗ che thân. Đang định quan sát kỹ một vòng, đột nhiên, một thanh âm sắc nhọn đâm vào màng nhĩ, tựa như có đồ vật gì phá không đánh tới.
Còn không kịp phản ứng, liền cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ đột nhiên xung kích về phía sau lưng.
Ông!
Bên ngoài thân có một màng ánh sáng xuất hiện, là Kích Không phù lúc trước lấy được từ trong tay Dư Thừa. Kích Không phù này có thể ngăn cản một kích toàn lực của Thánh giả nhất trọng, vì an toàn, hắn vẫn luôn cất giữ trên người, chưa hề để vào không gian giới chỉ, giờ phút này gặp nguy hiểm, liền kích hoạt.
Răng rắc!
Kích Không phù có thể chống đỡ một kích toàn lực của Thánh giả nhất trọng, cùng thanh âm sắc nhọn sau lưng va chạm một cái, ngay cả nửa cái hô hấp cũng không chống đỡ, lập tức vỡ vụn ra, lực lượng cuồng bạo đánh vào trên lưng của hắn, cả người giống như bị xe lửa đụng, kìm lòng không được bay ra ngoài.
Bành!
Nặng nề đụng ở trên vách tường phía trước, đập ra một cái hố to.
Phốc!
Trương Huyền phun ra một ngụm máu tươi. Mặc dù có Kích Không phù thủ hộ, nhưng cũng bị trọng thương. Thiên Đạo chân khí vận chuyển, khôi phục thương thế, lúc này Trương Huyền mới xoay người lại. Trước mắt không có bóng người, cũng không có Vu Hồn Thanh Giác Long thú trước đó, chỉ lơ lửng một ngón tay khô quắt. Vừa rồi bị công kích, hẳn là ngón tay này thả ra lực lượng.
- Một ngón tay, đánh nát Kích Không phù, đả thương ta?
Con ngươi Trương Huyền co rụt lại, cảm thụ không ra trong ngón tay có lực lượng hay không, nhưng có thể tuỳ tiện kích thương mình, thật rất kinh khủng.
- Ngươi chính là “Hoàng” trong miệng Hoàng Kim Hùng Hổ thú?
Ổn định hô hấp, thấy đối phương không có tiếp tục công kích, Trương Huyền hỏi.
- Hắc hắc, có thể tìm tới nơi này, ngươi cũng rất có bản lĩnh!
Trong ngón tay có một đạo ý niệm truyền tới, nói là Thượng Cổ thú ngữ. Nghe thanh âm, chính là Vu Hồn Thanh Giác Long thú trước đó.
- Xem ra không sai rồi, không nghĩ tới đường đường Vu Hồn Thanh Giác Long thú, thế mà giấu ở trên một ngón tay!
Trương Huyền nhíu mày.
Vu Hồn không có khả năng đơn độc tồn tại, trước đó hắn liền nghi ngờ, đến cùng là chuyện gì xảy ra, nhìn thấy cái này mới biết được, đối phương tất nhiên là gửi ở trong đó, mới sống lâu như vậy.
Giống như Mặc Hồn Sinh gửi ở trên Cửu Thiên Liên Thai. Chỉ cần có vật dẫn, hoàn toàn có thể kiên trì thời gian rất lâu. Nhưng mà ngón tay không phải cơ thể sống, muốn gìn giữ sức sống, liền cần hấp thu lực lượng huyết nhục, có lẽ... Đây chính là nguyên nhân để Hùng Hổ thú dùng Danh Sư hiến tế. Danh Sư chân khí tinh thuần, lực lượng huyết nhục hơn xa tu luyện giả bình thường, đối với tử vật mà nói tuyệt đối là đại bổ.
- Nhãn lực không tệ, trẻ tuổi như vậy liền có loại hiểu biết này, xem ra ngươi không phải học viên bình thường, cũng không phải học sinh của vị trưởng lão bên ngoài kia!
Thấy hắn không nói ra lai lịch, ngón tay hừ nhẹ.
- Không sai, ta đích xác không phải học sinh của Mi trưởng lão...
Trương Huyền lắc đầu.
- Có thể thuần phục chín đại Vương giả của Vân Vụ lĩnh, quả nhiên có chỗ hơn người, ta thích nhất nuốt Danh Sư thiên tài như ngươi, chỉ cần nuốt, liền có thể bổ đầy huyết nhục, để ta lại kéo dài 50 năm tuổi thọ!
Ngón tay cười hắc hắc, tựa như nắm giữ một đôi mắt tham lam, muốn thôn phệ người.
- Kéo dài 50 năm tuổi thọ?
Trương Huyền nhìn qua:
- Ngươi thôn phệ huyết nhục Danh Sư tới kéo dài tuổi thọ? Ngón tay này là cái gì, lại có thể để ngươi tránh né thời gian suy?
Trong Vu Hồn hồn lực ngũ suy, có thời gian suy, nương theo thời gian trôi qua, cho dù có huyết nhục tiếp tế, hồn lực cũng sẽ dần dần suy yếu. Xem như Vu Hồn sư, cũng không có khả năng tồn tại lâu dài, vĩnh viễn sống sót. Mặc Hồn Sinh bị nhốt ở trong Cửu Thiên Liên Thai, hoàn toàn tách biệt thế gian, dù vậy, lực lượng cũng suy giảm lợi hại, lực lượng Hóa Phàm cửu trọng đỉnh phong, mười không còn một. Tên này nhờ vào một ngón tay liền sống sót, chẳng lẽ có gì đó cổ quái?
- Ngươi biết thời gian suy?
Ngón tay nghi ngờ.
Không ít người biết Vu Hồn sư, nhưng đối với hồn lực ngũ suy, biết lại không nhiều, dù sao cũng là bí mật nghề nghiệp, nhưng kẻ trước mắt này rõ ràng như thế, chẳng lẽ cũng là một vị Vu Hồn sư?
- Đương nhiên biết! Không chỉ biết cái này, còn biết, ngươi không nhận được Vu Hồn sư truyền thừa, mặc dù lấy hình thái Vu Hồn tồn tại, trên thực tế là bám vào cộng sinh, mà không phải đoạt xá!
Trương Huyền tiếp tục nói.
Đối phương không công kích, thư viện không cách nào kiểm tra, mới vừa rồi đối với công kích hắn, sử dụng lực lượng, trong đầu đã hình thành thư tịch, biến thành kiến thức của mình.
Vốn cho rằng tên này nắm giữ Vu Hồn sư truyền thừa, mới sống lâu như vậy, hiện tại xem ra, căn bản không có chuyện như vậy. Chỉ là dùng phương pháp đặc thù, cột hồn phách của mình vào trên ngón tay kia, sau đó dựa vào thôn phệ huyết khí của Danh Sư, duy trì sinh mệnh, trên thực tế không có bất cứ quan hệ nào với Vu Hồn truyền thừa.
Có thể để cho hồn phách sống lâu như thế, ngón tay này tất nhiên không đơn giản. Chỉ tiếc, hồn phách của Thanh Giác Long thú cùng ngón tay này có quan hệ cộng sinh, cũng không phải đoạt xá, vừa rồi đánh lén là hồn phách, thư viện không biểu hiện ra lai lịch của ngón tay. Nếu không cũng sẽ không cần dây dưa với đối phương, trực tiếp một sách đập chết rồi.
- Có thể nói ra lai lịch của ta, tuổi không lớn lắm, kiến thức thật không ít, nhưng càng như vậy, càng không giữ được ngươi! Không đến không gian chồng chất của ta, ngược lại cũng thôi, đã đi vào, hôm nay liền đừng đi nữa...
Ngón tay kinh ngạc một chút, nhưng lập tức cười lạnh.
Ông!
Ngay sau đó một cổ lực lượng cường đại lan tràn ra, trước đó Trương Huyền ở trong sơn động nhìn thấy huyễn ảnh Thanh Giác Long thú lần nữa nổi lên, mang theo sát cơ nồng đậm, tựa hồ muốn thôn phệ hắn.
- Đàng hoàng nói chuyện với ngươi, vì cái gì nhất định phải ăn ta? Ngươi xác định có thể thành công?
Thấy đối phương bất cứ lúc nào cũng sẽ động thủ, Trương Huyền đang định ném Thiên Đạo chi thư ra, liền nghe bên tai vang lên thanh âm hung ác.
- Giao tên này cho ta đi...
- Giao cho ngươi?
Bản thân không có ra lệnh, Ngoan Nhân từ trước tới nay không chủ động làm việc, làm sao đột nhiên muốn xuất thủ? Còn không có nghi ngờ bao lâu, liền nghe thanh âm của tên này tiếp tục vang lên.
- Đúng... kia là xương ngón tay của ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận