Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ta đến xem

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
-----------------
Lộ quản gia lui ra ngoài. Không lâu sau, hắn mang một lão nhân đi tới.
Thoạt nhìn còn muốn già hơn Trầm Hồng, da đầy nếp nhăn, gương mặt già nua, nghiêng người dựa trên ghế nằm, hít vào nhiều, thở ra ít, thoạt nhìn giống như sẽ chết bất cứ lúc nào.
Thảo nào phủ đệ giới nghiêm, ngoại trừ y sư cơ bản không cho vào. Loại tình huống này, không có gì bất ngờ xảy ra, chắc hẳn là không kiên trì được bao lâu.
- Các vị đều là y đạo tông sư nổi danh trong nghiệp đoàn y sư. Vẫn mong các vị ra tay cứu chữa cho lão gia nhà chúng ta!
Lộ quản gia nhìn về phía mọi người cung kính cúi đầu.
- Ngươi nói tường tận một chút về bệnh trạng của đại dược vương!
Vị y sư tam tinh vừa rồi, lại lên tiếng nói.
- Vâng!
Biết y sư xem bệnh, cần phải hỏi, Lộ quản gia cũng không do dự:
- Thân thể của lão gia nhà chúng ta vốn rất tốt. Đại khái nửa tháng trước, đột nhiên phát bệnh, cơm ăn không vào, thân thể ngày càng sa sút. Đến ngày hôm nay, thậm chí ngay cả nói cũng không nói ra được. Bệnh trạng cụ thể... ta cũng nói không nên lời. Chỉ biết là thân thể càng ngày càng kém, uông bất kỳ thuốc bổ nào cũng không có tác dụng.
- Đột nhiên phát bệnh? Có phải là trúng độc hay không?
Một y sư nói chen vào.
Đột nhiên phát bệnh, trước đó không có bất kỳ triệu chứng nào, trúng độc có khả năng cực lớn.
- Cái này chúng ta cũng hoài nghi tới, từng đặc biệt sử dụng đồ kiểm tra đo lường, nhưng vẫn chưa phát hiện có dấu hiệu trúng độc.
Đại dược vương rong ruổi ở Hồng Liên thành nhiều năm như vậy, lại cùng Độc Điện có liên hệ, muốn kiểm tra xem trong cơ thể có trúng độc hay không, chắc hẳn là vô cùng đơn giản.
Nếu nói không có, chắc hẳn là không phải.
- Ta đến xem!
Nói xong, y sư tam tinh đứng dậy đi tới trước mặt đại dược vương, cúi đầu nhìn sang. Một lát sau, chân mày hắn nhíu lại.
- Môi trắng bệch, hít thở lúc có lúc không, da trùng, có da đốm mồi rất sâu, ánh mắt vô thần...
Nhìn một hồi, hắn không nhịn được lắc đầu:
- Những thứ này đều là dấu hiệu tuổi thọ đã hết mới có!
Tuổi thọ do trời định. Thật muốn đến cuối, cho dù là y sư lợi hại hơn nữa, cũng không có khả năng nghịch thiên cải mệnh, giúp người kéo dài.
Trừ khi đột phá thực lực trước mặt.
- Danh tiếng của lão gia rất lớn, trên thực tế chỉ là dựa vào vị trí đại dược vương. Năm nay chỉ có... hơn bốn mươi tuổi, ngay cả năm mươi cũng chưa tới.
Lộ quản gia do dự một chút nói.
Đại dược vương Hồng Liên thành, không phải đặc chỉ là ai, mà là giống như vương tước, có thể kéo dài tiếp. Ai thành đại dược vương, người đó có địa vị bá chủ Hồng Liên thành.
- Không đến năm mươi?
Tất cả mọi người đều sửng sốt. Ngay cả Trương Huyền cũng thoáng kinh ngạc.
Lão già trước mắt này, nói hắn chín mươi, tuyệt đối cũng có người tin tưởng, lại còn chưa đến năm mươi...
Thực lực Tông Sư cảnh, tuổi không đến năm mươi, dựa theo tình huống bình thường, chắc hẳn là chính là thời khắc hoàng kim nhất. Bất kể lực lượng, hay tinh, khí, thần, đều đạt được một loại đỉnh phong, không có khả năng đi tới cuối tuổi thọ.
- Có thể từng ăn Sinh Lực Đan?
Do dự một chút, vị y sư tam tinh này không nhịn được hỏi lần nữa.
Sinh Lực Đan có thể khiến cho người thể lực suy giảm, lực lượng một lần nữa toả sáng. Cho dù là người già tuổi xế chiều, cũng có tác dụng nhất định.
- Đã ăn rồi. Chỉ có điều... tác dụng không lớn!
Lộ quản gia lại lắc đầu.
- Ngay cả Sinh Lực Đan cũng không có tác dụng?
Lần này không chỉ vị y sư tam tinh này, những người khác đều lộ ra vẻ mặt ngưng trọng. Mỗi người lại nhăn mày lại.
Sinh Lực Đan là đan dược nhị phẩm, có hiệu quả đối với cường giả Tông Sư cảnh.
Tác dụng không lớn, đủ để nói rõ thân thể vị đại dược vương này đã suy giảm đến một loại trình độ khiến người ta mức khó có thể tưởng tượng được.
- Ta có một bộ phương pháp châm cứu kích thích huyệt đạo, khôi phục thể lực, có thể thử một chút!
Vị Mộc Hoành y sư nói chuyện trước đó, đứng dậy.
- Phương pháp dùng ngân châm điểm huyệt của Mộc Hoành tông sư ngân, nổi danh khắp thiên hạ, hẳn là có hiệu quả.
Mọi người gật đầu.
Mộc Hoành y sư cũng không nói nhiều lời vô ích, lấy ra ngân châm, châm từng huyệt đạo đối với đại dược vương đang ở trên ghế nằm.
Một lát sau, hắn lắc đầu lui trở về.
Hắn ngân châm đâm huyệt pháp, tuy rằng danh tiếng rất lớn, cũng rất lợi hại, nhưng ở vị này đại dược vương trên người, dường như không bất cứ tác dụng gì.
- Chỗ của ta có bộ phương thuốc trân quý, có thể thử một chút...
Lại có người đứng dậy.
Rất nhiều y sư hoặc là thi triển thủ đoạn lợi hại, hoặc là thảo luận vị đại dược vương này rốt cuộc bị bệnh gì. Rất nhiều thủ pháp, lý luận y đạo nói ra, lộ ra sự đặc sắc, khiến Mạc Vũ tiểu thư đứng bên cạnh, nghe tới thần trí mỏi mệt, mắt hoa lên, khó có thể tự kìm chế.
Có thể tới nơi này, cơ bản đều là y đạo tông sư lợi hại nhất của các vương quốc lớn. Tệ nhất cũng lợi hại hơn so với Thanh Dương tông sư rất nhiều. Nàng chỉ là một y sư học đồ, làm nào có thể trải qua loại tình cảnh rầm rộ như vậy. Chỉ nghe một hồi, cảm thấy mới mẻ, hiểu biết đối với y đạo cũng sâu hơn không ít.
- Hắn...
Cố nén kích động trong lòng, nàng nhìn sang Trương Huyền đứng chếch ở một bên. Vừa nhìn xuống, nhất thời sắc mặt nàng tối sầm.
Vốn tưởng rằng người này sẽ giống như mình, nghe được lý luận cao thâm như vậy, trong lòng tràn đầy say mê. Nhưng chỉ thấy vẻ mặt hắn giống như đang nằm mộng, ngu si ngồi ở tại chỗ.
Loại vẻ mặt này, nàng trước đây đã thấy qua, là khi hoàn toàn không hiểu nổi một loại chức nghiệp, nghe không rõ mới có được.
Nghe không hiểu những điều này?
Làm sao có thể?
Trong lòng nàng thoáng động, không nhịn được truyền âm:
- Trương Huyền, phương pháp khám và chữa bệnh cực đoan Mộc Hoành y sư vừa nói, ta nghe không hiểu, rốt cuộc có ý gì?
Không nghĩ tới nàng lại đột nhiên hỏi thăm, Trương Huyền sửng sốt một chút.
Hắn chưa có xem qua về sách y đạo, tàng thư khố của vương quốc lại không có bao nhiêu sách loại này. Hắn làm sao biết được những lý luận này và danh từ này.
Suy nghĩ một chút, lúc này hắn lắc đầu:
- Ta cũng không biết, chưa từng nghe qua.
Trước mắt Mạc Vũ chợt tối sầm.
Phương pháp khám và chữa bệnh cực đoan là một loại thủ pháp khám chữa bệnh nhập môn của y sư, lợi dụng giả thiết cực đoan, tới xác định căn bệnh. Đừng nói y sư, ngay cả học đồ cũng đều đặc biệt đọc qua. Gia hỏa này lại còn nói chưa từng nghe qua...
- Vậy... phương pháp quan sát khám và chữa bệnh?
Nàng không nhịn được lại truyền âm.
- Cũng chưa từng nghe qua!
Trương Huyền lắc đầu.
Thiên Huyền vương quốc chỉ có một Nguyên Ngữ đại sư, hơn nữa chỉ có trình độ y sư nhất tinh. Hắn cùng với đối phương gặp gỡ lại không nhiều, lý luận chữa bệnh, có thể nói hoàn toàn trống rỗng.
Khóe miệng Mạc Vũ giật một cái.
Phương pháp quan sát khám và chữa bệnh, là thông qua quan sát bệnh nhân như thế nào, để tới xác nhận căn chứng. Trong sát hạch học đồ nhất định thi đề mục này. Chỉ cần là y sư, không thể không rõ. Hắn tự nhiên lại nói cũng chưa từng nghe qua...
Ngay cả cơ bản nhất của y đạo cũng không biết, lại giả mạo y sư qua giúp người trị liệu...
Đại ca, ngươi thật sự cảm thấy mạng dài, hay rảnh rỗi tới đau da?
Trong lòng nàng phiền muộn, đồng thời cũng có chút không hiểu.
Hắn ngay cả điều này cũng không biết, nói rõ đối với y đạo một chữ cũng không biết. Nhưng... hắn lại làm thế nào thấy được căn bệnh của Khiếu Thiên thú và Lộ quản gia, đồng thời trị liệu?
Mạc Vũ miên man suy nghĩ.
Lúc này vẻ mặt Trương Huyền cũng đầy bất đắc dĩ.
Thiên Đạo Đồ Thư Quán chỉ có đánh quyền người khác, hoặc hôn mê vô ý thức, mới có khả năng xuất hiện. Hiện tại vị đại dược vương này mặc dù không cách nào nói, cũng ý thức rất rõ ràng.
Nhìn dáng vẻ của hắn không tốt hơn so với Trầm Hồng lúc trước là bao nhiêu. Bảo đánh hắn quyền... Sợ rằng còn không có đánh ra được, người lại chết.
Mà nếu giống như Trầm Hồng, một cái tát đánh ngất... Chắc hẳn chưa kịp nhìn nội dung trên Đồ Thư Quán, hắn đã bị chém thành tám khối.
Tuy rằng đại điện này thoạt nhìn yên tĩnh, trên thực tế có không ít cao thủ ẩn nấp.
Hắn dám động thủ, những người này nhất định sẽ lao tới.
- Phải nghĩ biện pháp, quang minh chính đại đánh ngất xỉu vị đại dược vương này...
Hắn day day mi tâm, suy nghĩ tìm hiểu lý do.
- Thật sự ngại quá. Chúng ta lần đầu tiên nhìn thấy chứng bệnh của đại dược vương, thật sự bất lực!
- Đúng vậy, Lộ quản gia, chúng ta thật sự không có cách nào, xin lỗi.
- Là chúng ta học nghệ không tinh...
Lại ở thời điểm Mạc Vũ và Trương Huyền đều có suy nghĩ riêng của mình, đám người Mộc Hoành đều đứng dậy, lắc đầu. Mỗi một đều lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Trải qua nửa ngày khám và chữa bệnh, ngay cả đối phương tới cùng bị mắc bệnh gì, vẫn không rõ ràng, càng không nói tới trị liệu.
- Chuyện này...
Nhìn thấy được bộ dáng mọi người như, Lộ quản gia không nhịn được lộ ra sự thất vọng nồng đậm.
Từ khi lão gia nhiễm bệnh, lại mời y sư đến đây quan sát, đây cũng không phải là lần thứ nhất, cũng không phải là lần đầu tiên nhận được loại đáp án này.
- Tuy rằng không trị được bệnh của lão gia, vẫn hết sức cảm ơn. Dược vương phủ sẽ không bạc đãi các vị...
Lộ quản gia lắc đầu, đang muốn căn dặn một tiếng, lại thấy Thành Phong y sư đứng dậy, trên mặt cười mà như không cười nhìn về phía Trương Huyền cách đó không xa.
- Lộ quản gia, chúng ta vừa rồi đều tiến hành chẩn đoán bệnh đối với đại dược vương, hơn nữa đưa ra thảo luận. Nhưng dường như vị Bạch Thiềm y sư được Lộ quản gia đặc biệt mời tới, vẫn ngồi như vậy không nhúc nhích. Không biết là khinh thường chúng ta, cảm thấy chúng ta không xứng để thảo luận; hay trong lòng đã có chẩn đoán, coi trọng bản thân, không muốn cùng chúng ta giao lưu?
Nghe được Thành Phong y sư nói, mọi người đầu tiên là sửng sốt, cũng đồng thời nghĩ tới, người gọi là Bạch Thiềm này quả thực từ khi mới bắt đầu lại một câu nói không nói, giống như là câm điếc.
- Người này vẫn ngồi như vậy không nhúc nhích!
- Không chỉ không nhúc nhích, ngay cả lời cũng không nói một câu.
- Y sư nhất tinh vốn không tính là gì cả. Chúng ta thảo luận với nhau, hắn có thể nói chen vào mới là lạ.
- Biết trình độ của mình thấp, không nói lời nào, cũng để tránh bị người ghét bỏ.
Nhớ tới đối phương chỉ là một y sư nhất tinh, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ khinh miệt.
Y sư nhất tinh ở nơi khác xem như là không tệ, nhưng ở chỗ này lại không đủ nhìn.
Chứng bệnh ngay cả y sư tam tinh cũng xem không hiểu, hắn lại làm sao có thể nhìn ra được?
Hắn không nói lời nào cũng đúng.
- Không thể nói như vậy được. Có thể khiến cho Lộ quản gia đặc biệt mời đi theo, đồng thời tán thưởng lý giải y đạo không thấp, làm sao có thể ngay cả lời cũng không dám nói?
Thành Phong y sư cười khanh khách nhìn về phía Trương Huyền.
Bạch Thiềm y sư này, hắn đã sớm nhận ra, biết trình độ là thế nào.
Lộ quản gia lại còn nói mời, cũng ở trước mặt mọi người khen. Đây chính là đãi ngộ ngay cả hắn cũng không có. Bây giờ có thể khiến cho người này xấu mặt, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua.
- Chuyện này...
Lộ quản gia có chút do dự, nhìn lại:
- Bạch Thiềm y sư...
Vị Bạch y sư này có thể liếc mắt nhìn ra chứng bệnh của hắn, y thuật cao, hắn vẫn tương đối tin phục. Chỉ có điều, đến bây giờ người này chưa từng mở miệng, cũng khiến cho hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
Nghe được tiếng kêu của Lộ quản gia, Trương Huyền rồi mới từ trong sự trầm tư kịp phản ứng, vẻ mặt nghi ngờ:
- Thế nào?
- Là như vậy!
Thấy tất cả mọi người chẩn đoán bệnh, người này thất thần, Lộ quản gia ho khan một tiếng, vội vàng giải thích:
- Các vị y sư không có cách nào xác nhận được chứng bệnh của lão gia, muốn nghe một chút về ý kiến của ngài.
- Ngay cả bệnh cũng không có cách nào xác nhận?
Trương Huyền chậm rãi đứng dậy, nhìn mọi người một cái, không nhịn được lắc đầu.
- Nếu bọn họ đều không được, ta đến xem!
Bạn cần đăng nhập để bình luận