Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Trương Huyền đi ra

- Đổi điều kiện đi!
Thấy tên này lại dám để ý tới các nàng, Lạc Thất Thất nhướng mày, khoát tay áo.
Nếu đối phương không phải là Thiếu đường chủ Thú đường mà dám nói như vậy, nhất định nàng đã sớm đánh cho đối phương choáng váng rồi.
Hai vị Danh sư ngũ tinh, lại còn có công chúa Hồng Viễn Đế Quốc, cũng là người mà một Thuần Thú sư tứ tinh nho nhỏ như ngươi có thể mơ ước hay sao?
Chỉ là, các nàng cũng không hiểu thuần thú, đắc tội với loại người vừa nhìn cũng đã biết không phải là người tốt lành gì này cũng không tốt. Một khi đối phương cố ý làm khó sẽ có không ít phiền phức.
- Đổi lại?
Không nghĩ tới đối phương ngay cả ăn một bữa cơm cũng cự tuyệt, Tần Chung nhíu mày một cái.
Hắn tự phụ anh tuấn, thân phận cũng không thấp, chỉ cần mời thì hầu như có rất ít người cự tuyệt. Hai vị này có chuyện nhờ hắn, không chỉ không đồng ý mà vẻ mặt còn không vui, có ý gì cơ chứ?
Quá không biết điều!
- Cùng nhau ăn cơm mà thôi, không phải như vậy mà các ngươi cũng không đồng ý đó chứ? Nếu như các ngươi cự tuyệt người ngàn dặm như vậy, ta sợ khi đến Thú đường, muốn lựa chọn ra linh thú phi hành tốt. . . Cũng không quá dễ dàng!
Hừ lạnh một tiếng, Tần Chung nói.
- Có ý gì? Uy hiếp ta? Ngươi có biết hậu quả khi uy hiếp một vị Danh sư hay không?
Tròng mắt Lạc Thất Thất hơi híp lại.
- Uy hiếp? Ta nào dám! Chỉ là có ý tốt nhắc nhở mà thôi! Lại nói, không phải hai vị xin ta ngồi nhờ hay sao? Có việc cầu người, còn có loại thái độ này hay sao?
Cười một tiếng âm dương quái khí, mí mắt Tần Chung khẽ đảo, khoát tay áo:
- Ta đã nói giá cả rồi, có nguyện ý hay không là chuyện của các ngươi. Dù sao ta cũng không vội, chỉ cần ta ở đây, toàn bộ Thú đường hẳn sẽ không có người nào cho các ngươi ngồi nhờ!
Không nghĩ tới tên này lại vô sỉ như thế, Ngọc Phi Nhi tính tình táo bạo nào có thể nhịn được nữa. Nàng cười lạnh, đang muốn xông qua giáo huấn đối phương một lần, cho hắn biết trời cao đất rộng, đang nói chuyện với ai thì đã nghe thấy trong hố trời phía dưới có tiếng bùn đất cuồn cuộn vang lên.
Cô cô cô ục ục!
Bùn đất không ngừng cuồn cuộn ra phía ngoài, giống như là một bọt khí cực lớn, muốn từ bên trong cái hố chui ra ngoài.
- Chẳng lẽ...
Thân thể Ngọc Phi Nhi và Lạc Thất Thất đồng thời cứng đờ, cũng không để ý tới gia hỏa tự cho là đúng này mà hai mắt nhìn trừng trừng qua, sợ bỏ qua bất kỳ một ộng tĩnh nào.
Không phải là. . . Trương sư muốn đi ra ngoài đó chứ?
Chẳng lẽ hắn thật sự không chết?
Hốc mắt hai người đồng thời đỏ lên, bọn họ đã chờ tròn năm ngày, đã trải qua đủ loại tuyệt vọng, chẳng lẽ. . . Ngay khi trong lòng không ôm bất cứ hy vọng nào thì lại lần nữa xuất hiện kỳ vọng hay sao?
Rầm rầm!
Trong lúc đang khẩn trương, chỉ thấy bùn đất phanh một chút rồi bị phá vỡ, một cái đầu cực lớn lộ ra.
- Là. . . Khôi lỗi!
Toàn thân nhị nữ xiết chặt, vẻ mặt đồng thời trắng bệch.
Quả nhiên. . . Vẫn là thất vọng!
Vốn bọn họ cho rằng là Trương sư, không nghĩ tới lại là thứ này!
Sưuu!
Khôi lỗi từ cửa động leo ra, nhìn chung quanh một chút, ngay sau đó đã đứng ở bên ngoài, vẻ mặt cảnh giác nhìn quanh bốn phía, dường như đang chờ người nào đó.
Nhìn thấy trên người khôi lỗi này không có một chút thương thế nào, tim Lạc Thất Thất, Ngọc Phi Nhi như bị đao cắt.
Trương sư không tiếc tính mạng, muốn giữ lại đối phương, xem ra cuối cùng vẫn thất bại, nếu không làm sao Trương sư không đi ra mà đầu khôi lỗi này lại đi ra cơ chứ?
Đang chờ hai vị mỹ nữ khuất phục, không nghĩ tới đối phương chẳng những không để ý tới mà ngược lại còn nhìn về phía hố to trước mắt, Tần Chung nhướng mày, không nhịn được nhìn sang. Vừa nhìn, hai hàng lông mày nhướng lên.
Cái tên này là cái gì? Làm sao lại từ dưới đất chui lên cơ chứ?
Mặc dù hắn là Thuần Thú sư tứ tinh, thế nhưng Dị Linh tộc liên quan đến bí mật lớn nhất của đại lục, ngoại trừ Danh sư ra, những nghề nghiệp khác, rất ít người có thể nhìn thấy. Đồng thời cũng không rõ ràng thứ đồ chơi này là dùng thi thể Dị Linh tộc để luyện chế ra khôi lỗi. Hắn còn tưởng rằng là một nhân loại bình thường.
Bình thường Dị Linh tộc thân chỉ cao có hơn hai mét, trước đó Dị Linh tộc mà Trương Huyền nhìn thấy ở trong Vạn Quốc thành cao ba mét là bởi vì hắn là do Dị Linh tộc và linh thú giao phối sinh ra, cho nên hình thể càng lớn!
Người cao hơn hai mét, mặc dù hiếm thấy, thế nhưng cũng không phải là không có, không có gì ngạc nhiên cả.
- Chẳng phải thân thể lớn một chút hay sao? Thoạt nhìn cũng không có nhiều thực lực, chẳng lẽ các nàng ưa thích người cao lớn?
Thấy hai vị mỹ nữ đối với hắn hờ hững lạnh lẽo, sau khi nhìn thấy tên to co này lại tràn ngập kích động, vẻ mặt ửng hồng, hai mắt Tần Chung sáng lên.
Thân thể lớn chút mà thôi, rất nhanh ta sẽ để cho các ngươi hiểu rõ. Cho dù thân thể lớn hơn nữa, ở trước mặt ta cũng không có tác dụng!
Nghĩ tới điểm này, hắn tiến về phía trước một bước, ánh mắt nhướng lên, mang theo vẻ tự tin nồng đậm:
-Tại hạ Tần Chung, chính là Thuần Thú sư tứ tinh Thú đường, vị bằng hữu này, không biết ta nên xưng hô như thế nào? Có thể đi lên nói chuyện một lần hay không?
- Ừm?
Lạc Thất Thất, Ngọc Phi Nhi đang đau lòng, sau khi nghe thấy hắn nói vậy, hai người cũng không nhịn được có chút sững sờ.
Đầu óc có bị bệnh không?
Muốn nói chuyện một lần với khôi lỗi Dị Nhân tộc? Người ta nghe hiểu được lời nói của ngươi hay không?
Thấy hai người kinh ngạc, ánh mắt Tần Chung sáng lên, biết đã tìm đúng phương hướng, hắn lại lần nữa nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy đại gia hỏa kia không thèm để ý tới hắn, lưng eo ưỡn lên, mang theo khí chất và phong độ đặc hữu:
- Sao vậy? Xem thường tại hạ? Vậy thì tốt, vừa vặn ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc các hạ có thủ đoạn gì!
Nói xong hắn quát lạnh một tiếng, Thanh Diệp Long Dực thú đứng ở bên cạnh rít lên một tiếng, lập tức bay lên.
Thân thể nhoáng một cái, rơi vào trên lưng thú, trực tiếp vọt xuống phía dưới.
Không phải các ngươi chướng mắt ta, vừa ý tên to con này sao? Hiện tại ta sẽ đánh hắn một trận, để cho các ngươi biết, ánh mắt của các ngươi kém thế nào!
Long Dực thú còn chưa tới đến gần thì Tần Chung đã mượn quán tính nhảy dựng lên, lăng không đạp mạnh, tay áo bồng bềnh, trực tiếp vọt tới tên to con ở phía dưới.
Lần lăng không nhún nhảy này hắn đã dùng tới võ kỹ khinh thân mạnh nhất của hắn hiện tại. Mượn nhờ quán tính, thân thể giống như là lướt đi, tự nhiên không nói nên lời, bằng vào thân pháp này hắn đã không biết hấp dẫn bao nhiêu mỹ nữ thét lên, hận không thể lấy thân báo đáp.
Người còn ở trên không trung, hắn không nhịn được ngẩng đầu nhìn lại, vốn cho hai mỹ nữ vừa mới gặp này cũng sẽ kích động tới mức hai mắt tỏa sáng, khâm phục có thừa với hắn, không còn cự tuyệt ngàn dặm nữa. Thế nhưng lúc này lại thấy hai người giống như là đồng tình, đồng thời nhắm mắt lại.
Nhắm mắt?
Chẳng lẽ biểu hiện của ta còn chưa đủ kinh diễm?
Trong lúc hắn đang kỳ quái thì người đã đi tới gần khôi lỗi, còn chưa kịp ra tay thì đã thấy một nắm đấm cực lớn xuất hiện ở trước mắt, càng lúc càng lớn, càng ngày càng đen.
Phanh!
Một luồng lực lượng khổng lồ đánh thẳng tới, hắn còn chưa có kịp phản ứng thì đã cảm thấy ngực buồn bực một hồi, một ngụm máu tươi điên cuồng phun ra, cả người dùng tốc nhanh hơn bay lên trên không trung.
- Lực lượng siêu việt Hóa Phàm bát trọng...
Mắt tối sầm lại, Tần Chung sắp phát điên rồi.
Khôi lỗi từ cơ lò xo vận chuyển, trước khi không sử dụng lực lượng cho nên không biết đẳng cấp và thực lực. Bởi vậy, hắn cũng không biết bản lĩnh của đối phương ra sao. Hắn còn tưởng rằng bằng vào thực lực của hắn, muốn ra oai phủ đầu với đối phương sẽ dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, lực lượng của đối phương liên tục không ngừng, vô cùng vô tận, so với lúc đối mặt với phụ thân của hắn, đường chủ Thú đường Hóa Phàm bát trọng đỉnh phong cũng còn đáng sợ hơn nhiều!
Như vậy không phải đã cho thấy, thực lực của đối phương đã vượt qua Hóa Phàm bát trọng hay sao?
Chuyện này sao có thể!
Huyễn Vũ đế quốc, cường giả Hóa Phàm bát trọng hắn hầu như đều gặp, cũng đều biết. Thế nhưng cũng chưa từng nghe qua, có một người to con như vậy a. . .
Điên cuồng phun ra mấy ngụm máu tươi, lúc này hắn mới cảm thấy tốt hơn một chút, thân thể hung hăng va chạm vào vách tường hố trời, xương cốt cả người giống như là tan ra thành từng mảnh.
Một quyền đã khiến cho hắn bị trọng thương, nếu không phải thân là Thiếu đường chủ Thú đường, thủ đoạn bảo mệnh nhiều, mà đối phương không có đuổi tận giết tuyệt thì chỉ sợ chỉ riêng lần này hắn đã mất mạng rồi!
Dù vậy, thương thế cũng cực kỳ nghiêm trọng, không có một hai tháng cũng rất khó khôi phục lại như lúc ban đầu.
Giãy dụa mở to mắt, đang muốn triệu hoán Long Dực thú tiếp bản thân thì đã thấy có thêm một tên to con đi ra, hai gia hỏa to con dùng vẻ mặt cung kính có thừa đứng ở bên ngoài.
- Chẳng lẽ. . . Đang nghênh đón ai đó sao?
Nhìn thấy bộ dáng của hai người, Tần Chung sững sờ.
Chỉ là, loại kỳ quái này còn không có kết thúc thì đã thấy lại có càng nhiều tên to con từ bên trong đi tới, đứng song song ở hai bên, cái đầu hạ thấp, giống như là đang đợi đại nhân vật nào đó.
Liên tiếp có mười bảy mười tám tên đi tới, lúc này mới nhìn thấy một cái ghế dựa mềm được mấy người đỡ lên, sau đó chậm rãi đi ra.
Trên ghế dựa mềm, một thanh niên ngồi ở phía trên, nhìn ánh nắng phía ngoài rồi duỗi cái lưng mỏi, dường như đã vài ngày không có nhìn thấy mặt trời vậy, vẻ mặt rất là cao hứng.
Bốn vị to con siêu việt Hóa Phàm bát trọng phải khiêng kiệu, mười bảy mười tám người khác dùng vẻ mặt cung kính nghênh đón thiếu niên. . . Tên này rốt cuộc là ai?
Sao lại từ dưới đất bò ra ngoài?
Hai mắt Tần Chung trợn tròn, trong lúc nhất thời đã quên đi đau đớn trên người mình.
- Trương sư...
Trong lúc đang kỳ quái thì đã nghe thấy một tiếng la hưng phấn ở phía trên vang vọng, hai thân thể đã mềm mại nhảy xuống phía dưới .
Lạc Thất Thất, Ngọc Phi Nhi vốn cho rằng đời này sẽ không còn được gặp lại người thanh niên này nữa. Thế nhưng hai nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, hắn lại dùng một loại phương thức mà hai người nằm mơ cũng khoogn dám nghĩ tới để xuất hiện tại đương trường!
Kích động tới mức khó có thể tự kiềm chế, trực tiếp nhảy xuống bên dưới.
Hố trời sâu chừng ba, bốn mươi mét, nhưng đối với cường giả Kiều Thiên cảnh lại không tính là gì.
- Tiểu Thất, Phi nhi công chúa? Làm sao các ngươi lại ở đây?
Người ngồi ở bên trên ghế dựa mềm đương nhiên chính là Trương Huyền.
Hắn tu luyện năm ngày ở dưới đất, rốt cục đám khôi lỗi này đã đào ra một thông đạo.
Dù sao hắn đã nắm giữ trái tim, không lo đám gia hỏa này không nghe lời, vì vậy mới bảo bọn chúng chuẩn bị ghế dựa mềm rồi mang tới.
Vốn hắn cho rằng các nàng đã sớm rời đi, không nghĩ tới lâu như vậy mà còn có thể gặp lại.
- Người không có việc gì...
Nhìn thấy trước mắt quả thực là Trương sư, hai người Lạc Thất Thất kích động qua đi, tất cả đều rất là nghi hoặc.
Không phải ngươi bị khôi lỗi truy sát hay sao?
Làm sao hiện tại khôi lỗi lại kiệu ngươi lên chứ?
Quan trọng nhất chính là, Địa Cung sụp đổ, bên trong không có một chút khí tức nào, làm sao còn sống được cơ chứ?
- Ta không sao! Chuyện này nói rất dài dòng, chỉ là một chút kỳ ngộ mà thôi!
Trương Huyền khoát tay áo:
- Vốn ta cũng cho rằng mình sẽ phải chết không nghi ngờ, kết quả sau khi kích hoạt lên vật phẩm bảo mệnh mà lão sư để lại cho ta. Chẳng những không có việc gì, ngược lại còn khiến cho những khôi lỗi này nghe theo lời ta, không thể không nói, rất là may mắn!
Chuyện trái tim nhất định không thể nói, một khi nói ra, Thiên Đạo chi thư sẽ không giải thích thông được.
Cho nên, trước khi lên hắn đã suy nghĩ kỹ đối sách, vẫn đẩy lên trên người lão sư như cũ.
Dù sao lão sư đã biểu diễn rất là rung động, lần đó các nàng cũng nhìn thấy. Nếu nói nhiều chỉ làm cho các nàng rung động, càng thêm kính sợ, sẽ không suy nghĩ lung tung.
- Dương sư?
Lạc Thất Thất, Ngọc Phi Nhi nhìn nhau, đồng thời nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Dương sư đạp trời mà đến, phong thái một giày định Hóa Thanh Trì. Chuyện này vẫn còn rõ mồn một trước mắt các nàng, ngay cả Mạc sư cũng không làm được, thực lực như thế, muốn làm cho những khôi lỗi này không chiến đấu, thậm chí còn ngoan ngoãn hàng phục cũng không phải là không thể được.
- Không có việc gì là tốt rồi...
Biết chuyện liên quan tới Danh sư cấp bậc này, thân là Danh sư cấp bậc thấp, không thể hỏi thăm nhiều hơn, cho nên hai người cũng không nói thêm lời.
- Ừm!
Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại không nhịn được nhìn về phía Tần Chung bị một quyền đánh cho mặt mũi đỏ tươi đang ở cách đó không xa, vẻ mặt rất là kỳ quái.
- Cái tên này. . . Là ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận