Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Lưu Ngọc Liên

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
-----------------------
Khóe miệng Bạch Phong run rẩy, hận không thể có khe đất chui vào.
Lão gia, một trong Lăng Vân Kiếm Các tam đại trưởng lão, khống chế quyền thế mạnh mẽ, toàn bộ đại lục cũng tên tuổi lẫy lừng, ngươi là thiếu ăn, hay thiếu tiền dùng?
Nhất định phải cùng người khác đánh bạc?
Quan trọng là loại giao đấu ăn cướp này...
- Vừa rồi thắng không nổi Mặc Hương Vân, lần này ra ngoài, không đến hai phút đồng hồ, hẳn cũng thắng không nổi!
- Biết rõ thắng không nổi, vẫn còn đánh cược như vậy, chẳng lẽ Bạch Nguyễn Khanh điên rồi!
- Điên thì không đến mức, hẳn là cố ý nhục nhã Mặc Hương Vân, để nàng tức giận...
- Có khả năng, hai bên chiến đấu, tâm lý cũng rất quan trọng, chỉ là... Tu vi đi đến loại tình trạng như Mặc Hương Vân sư tỷ, tâm tính cũng rất cường đại, cá cược như vậy, căn bản không có cách chọc giận!
...
Ý nghĩ khác biệt hai người Bạch Diệp trưởng lão, những người khác hai mặt nhìn nhau.
Cùng cấp bậc luận võ, tâm lý cũng rất quan trọng, chỉ bất quá, có thể trở thành năm vị trí đầu của hạch tâm, cái nào không thân kinh bách chiến? Chút khiêu khích ấy, nếu như hoảng loạn, sớm không biết thua bao nhiêu lần, không có khả năng một mực hùng cứ vị trí này, được người khâm phục.
Quả nhiên, giống như mọi người đoán, Mặc Hương Vân không những không tức giận, ngược lại lộ ra vui vẻ nghiền ngẫm.
- Ngươi muốn cướp tiền ta, vậy thì tốt, ta đáp ứng, ta cũng cướp tiền ngươi, hai bên công bằng đấu!
- Được...
Vẻ mặt Bạch Nguyễn Khanh đỏ lên, xấu hổ muốn chết.
Mặc dù nàng tùy tiện, tính tình ngay thẳng, cũng chịu không được loại hành vi mất mặt này.
Vốn chỉ là muốn thí nghiệm kiếm pháp, nhìn xem có uy lực bao lớn, kết quả... Sư thúc tới liền biến chất!
Trở nên giống như đánh lôi đài kiếm tiền!
May mắn ở Thông Thần điện tỷ thí, gia gia không biết, nếu không trở về khẳng định sẽ bị đánh đòn.
Bất quá việc đã đến nước này, đã không cách nào vãn hồi, chỉ có thể kiên trì lên.
- Vậy bắt đầu đi...
Mặc Hương Vân hừ lạnh một tiếng, trường kiếm đại khai đại hợp, lần nữa bổ tới.
Giống như chiêu số vừa rồi, uy lực đồng dạng.
Bạch Nguyễn Khanh cắn răng, vừa muốn thi triển giơ kiếm ngăn cản, liền cảm thấy lỗ tai khẽ động, một truyền âm vang lên.
- Vứt kiếm!
Nói chuyện chính là sư thúc!
- Cái này...
Lông mày nhảy dựng, thân thể Bạch Nguyễn Khanh cứng đờ.
Đại kiếm của Mặc Hương Vân xen lẫn tiếng sấm bổ tới, lập tức liền rơi vào đỉnh đầu, lúc này không ngăn cản, mà đi vứt kiếm... Một khi không đánh trúng, bản thân hẳn phải chết ah!
Dù sao một khi trường kiếm rời tay, chẳng khác nào không còn bất kỳ phòng ngự, trần trụi hiện ra ở trước mặt đối thủ.
- Nhanh lên một chút!
Đang rầu rĩ, âm thanh của sư thúc tiếp tục vang lên.
- Mặc kệ...
Nghĩ tới vị này ở nội môn sáng lập kỳ tích, Phong lão cũng bị một chiêu chém giết, Bạch Nguyễn Khanh cắn chặt răng ngà, không đi quản đại kiếm sắp rơi vào trên mặt, cổ tay rung lên.
Hô!
Trường kiếm rời khỏi tay.
- Ừm?
Mặc Hương Vân cũng không nghĩ tới, đối phương không đi ngăn cản, vốn cho rằng nhất định có thể đánh chết tại chỗ, đầu tê rần, ngay sau đó nhìn thấy trên đầu cắm một thanh trường kiếm.
Vèo!
Trường kiếm trong tay nàng, vừa tới địa phương cách Bạch Nguyễn Khanh chưa tới một chỉ, thân thể liền hóa thành quang ảnh, biến mất tại nguyên chỗ.
Chỉ kém một tia!
- Nguy hiểm thật...
Bạch Nguyễn Khanh ngây người.
Còn tưởng rằng lần này hẳn phải chết, không nghĩ tới, sư thúc tính toán tinh xác như vậy!
Trước đó đồng dạng hai chiêu, không cách nào chiến thắng, chỉ điểm chút, một chiêu liền thành công... Nắm giữ kiếm thuật tuyệt thế, nắm giữ thời cơ chiến đấu tinh diệu!
Giống như sư thúc cùng nàng giao chiến, kiếm chiêu bình thường nhất, cũng có thể nhẹ nhõm chiến thắng.
- Thắng?
- Mặc Hương Vân thua như thế?
- Lực khống chế thật chính xác, thoạt nhìn lưỡng bại câu thương, trên thực tế kém một tia...
- Một tia này, chính là mấu chốt chiến thắng, lúc nào Bạch Nguyễn Khanh trở nên lợi hại như vậy?
...
Dưới đài lần nữa huyên náo.
Tất cả mọi người là cao thủ, đối với kiếm thuật đều có lực khống chế cực mạnh, có thể ở dưới tình huống tu vi hai bên không kém nhiều, một đòn chém giết, phần tâm trí này, phần khống chế lực lượng chính xác kia, để cho người ta khó có thể tin.
- Công kích của nàng đại khai đại hợp, thời điểm tấn công hung mãnh nhất, cũng là lúc phòng ngự yếu nhất, lúc này là cơ hội tốt nhất! Tốt, tiếp tục khiêu chiến hạng tư, đừng quên đánh cược!
Tiêu hóa thành quả vừa rồi, trong tai vang lên sư thúc truyền âm.
- Ừm!
Trong lòng lên tiếng, Bạch Nguyễn Khanh nhìn quanh một vòng, nhìn về phía một thanh niên đang xem náo nhiệt:
- Hồ sư huynh, đến phiên ngươi!
Hạch tâm thứ tư, Hồ Thần!
Biết một khi nữ nhân này chiến thắng, khẳng định sẽ tiếp tục khiêu chiến, mấy người xếp hạng trước đều không có sử dụng ngoại hiệu, mà dùng tên thật.
Hồ Thần tung người nhảy lên đài tỷ thí.
Nắm đấm đánh tới trên mặt, không có khả năng từ chối.
- Giống như vừa rồi, ta nguyện ý dùng tất cả Kiếm Các Tệ trên người làm tiền đặt cược, không biết Hồ sư huynh có nguyện ý hay không?
Bạch Nguyễn Khanh nói.
- Như ngươi mong muốn!
Hồ Thần gật đầu.
- Bắt đầu!
Hừ nhẹ một tiếng, hai bên đứng vào vị trí, từng người lấy ra trường kiếm.
Bạch Nguyễn Khanh vừa định thi triển công kích, bên tai vang lên thanh âm của sư thúc.
- Lui về phía sau bảy bước, vứt kiếm về phía bên trái!
- Lui về phía sau? Vứt kiếm?
Bạch Nguyễn Khanh không hiểu ra sao.
Trước mắt Hồ Thần còn không có động đậy, tựa hồ ấp ủ chiêu số gì, không có chiêu số, liền để ta lui về phía sau, vứt kiếm?
Đây không phải tìm thua ư?
Tràn đầy không hiểu cùng nghi hoặc, nhưng sư thúc có lệnh, nàng không dám làm trái, bỗng nhiên lui về phía sau.
Hô!
Ngay trong nháy mắt nàng lui, Hồ Thần không biết dùng chiêu số gì, thật giống trực tiếp biến mất.
- Là... Quỷ Kiếm bộ!
Dưới đài vẻ mặt Bạch Diệp trưởng lão nghiêm túc.
- Quỷ Kiếm bộ? Tám trăm năm trước vị kỳ tài Quỷ Kiếm kia, sáng lập ra phương pháp Quỷ Kiếm?
Lão giả cách đó không xa giật mình:
- Chiêu này, lúc trước danh chấn thiên hạ, nhưng mấy trăm năm qua, không người có thể luyện thành, chẳng lẽ Hồ Thần thành công?
- Hẳn là luyện thành, nếu không không có khả năng có tốc độ nhanh như vậy, ngay cả ta cũng nhìn không ra hắn từ chỗ nào biến mất, lại từ đâu xuất hiện!
Bạch Diệp trưởng lão nói.
- Quỷ Kiếm, giống như quỷ mị, dùng đánh lén ám sát làm chủ, mặc dù bị không ít cường giả khinh thường, nhưng thực sự rất mạnh mẽ!
Lão giả cảm xúc một tiếng:
- Tôn nữ của ngươi, đoán chừng phải thua...
- Ừm!
Bạch Diệp trưởng lão gật đầu.
Mặc dù Bạch Nguyễn Khanh nhìn ra chiêu này của đối phương mạnh mẽ, sớm lui về phía sau, nhưng... Quỷ Kiếm bộ cường đại nhất ở chỗ “tựa như quỷ mị”, thân hình cũng không thể phát hiện, còn chiến đấu thế nào?
Chờ ngươi thật phát hiện đối phương, khả năng đã chết!
Chiêu này, trong cùng cấp bậc có thể nói hầu như khó giải!
Lúc trước ba hạng đầu có thể chiến thắng, là sớm thi triển ra kiếm chiêu áp chế hắn.
Mà cháu gái hắn vừa học hai chiêu kiếm pháp, một cái quét ngang, một cái vứt kiếm... Tựa hồ không có tác dụng quá lớn.
Trong tiếng nghị luận, Bạch Nguyễn Khanh lui về sau bảy bước, vẫn không thấy nhân ảnh của đối phương, có điều lúc này không quản được nhiều như vậy, cắn răng một cái, dựa theo sư thúc nói, bỗng nhiên cầm trường kiếm trong tay ném qua bên trái.
Hô!
Kiếm như sao băng.
- ...
Lông mày Bạch Diệp trưởng lão nhảy dựng.
Tuy biết tỷ lệ cháu gái chiến thắng rất nhỏ, nhưng không có nhìn thấy người liền ném kiếm đi... Quá trò đùa a!
Ngay thời điểm hắn cho rằng lần này nhất định thua không thể nghi ngờ, không khí trước mắt vặn vẹo, một bóng người bất ngờ xuất hiện ở trên con đường trường kiếm phi hành.
- Chết!
Hồ Thần quát to một tiếng, trường kiếm đâm ra, lời còn chưa dứt, mắt tối sầm lại, một thanh trường kiếm xuất hiện ở trên đầu.
- Bà mẹ nó...
Kêu thảm một tiếng, thi thể ngã trên mặt đất, hóa thành điểm sáng đầy trời.
- ...
Bốn phía lặng ngắt như tờ.
Lại một chiêu chết luôn!
Đây chính là Hồ Thần xếp hạng thứ tư, Quỷ Kiếm bộ, vô cùng đáng sợ, trước ba gặp được cũng đau đầu...
Một chiêu miểu sát, có cần ác như vậy hay không?
- Ta thắng?
Hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Bạch Nguyễn Khanh giật nảy mình.
Vốn cho rằng hẳn phải chết, không nghĩ tới nghiêm ngặt dựa theo sư thúc nói, nhẹ nhõm chiến thắng!
Vị sư thúc tuổi tác còn nhỏ hơn mình kia, giống như có thể sớm dự báo chiêu số của đối phương, sớm chuẩn bị, từ đó nhất kích tất sát!
- Lưu sư tỷ! Tới phiên ngươi!
Liên tục hai lần đều nhẹ nhõm thành công, Bạch Nguyễn Khanh lòng tin đại tăng, nhìn về phía một cô gái nói.
Đệ tử hạch tâm xếp hạng thứ ba Lưu Ngọc Liên!
Dung mạo của Lưu Ngọc Liên cực kỳ mỹ lệ, so với Bạch Nguyễn Khanh cũng không kém chút nào, hơn nữa mang theo vẻ đẹp cổ điển, cho người ta một loại cảm giác mềm yếu thẹn thùng!
Dung mạo như vậy, nhưng người tới giao thủ qua đều biết, kiếm pháp của nàng cường đại cỡ nào!
Trường kiếm thi triển ra, kín không kẽ hở, có thể xưng phòng ngự vô địch, lúc trước Quỷ Kiếm bộ Hồ Thần liên tục mấy lần cũng không phá nổi phòng ngự, cuối cùng bị tìm được cơ hội đánh bại.
Lưu Ngọc Liên nhảy lên đài tỷ thí.
- Liên Diệp kiếm pháp của sư tỷ, nước nhỏ không ướt, ta đã sớm muốn lĩnh giáo...
Bạch Nguyễn Khanh nhẹ nhàng cười một tiếng.
Lá sen, nổi trên mặt nước, mà không dính nước, kèm theo khí khái, tuyệt chiêu của Lưu Ngọc Liên Liên Diệp kiếm pháp, chính là dùng ý cảnh này tu luyện thành.
- Khách khí, nếu sư muội có thể phá vỡ chiêu kiếm pháp này của ta, ta chủ động nhận thua, Kiếm Các Tệ trên người đều cho ngươi!
Lưu Ngọc Liên gật đầu.
Biết đối phương khẳng định sẽ đánh cược, chờ bị động, còn không bằng sớm nói ra.
- Đa tạ sư tỷ!
Bạch Nguyễn Khanh hơi đỏ mặt, gật đầu.
Ai, sau lần tỷ thí này, đoán chừng danh dự của nàng cũng triệt để xấu...
Nàng vốn rất đơn thuần, chỉ là khiêu chiến hạch tâm, tranh thủ xếp hạng cao hơn, hiện tại ở trong mắt người khác, đã biến thành đánh cược, ăn cướp!
Quả nhiên danh dự khó có thể duy trì...
Muốn phá hoại, một phút đồng hồ cũng không cần.
- Bắt đầu đi!
Lưu Ngọc Liên cũng không nhiều lời, bàn tay lắc một cái, chung quanh thân thể lập tức xuất hiện vô số kiếm hoa, từng đoá từng đoá chậm chạp nở rộ, tựa như hoa sen ở trong bùn mà không nhiễm.
Liên Diệp kiếm pháp!
Tu luyện tới đại thành, kiếm khí diễn sinh ra hoa sen, ảo diệu vô tận.
Nhìn thấy kiếm pháp trước mắt, Bạch Nguyễn Khanh chỉ cảm thấy da đầu run lên, không biết chiến đấu thế nào.
Kiếm khí của đối phương tầng tầng lớp lớp, không biết mạnh mẽ ra sao, cũng không biết sâu dày, căn bản không nhìn thấy phần cuối, một khi chiêu số phạm sai lầm, rất dễ dàng rơi vào trong đó, lại không cách nào rời khỏi.
- Vứt kiếm!
Ngay thời điểm nàng không biết nên chiến đấu thế nào, làm sao phá giải kiếm chiêu này, bên tai vang lên âm thanh của sư thúc.
Lần này không chần chờ chút nào, trường kiếm trong tay thẳng tắp bắn ra ngoài.
Phốc!
Hoa sen cùng lá sen đồng thời biến mất, trên đầu Lưu Ngọc Liên ghim một thanh trường kiếm, đôi mi thanh tú trừng tròn xoe, mặt khó tin, thi thể nặng nề té ngã trên đất.
Hạch tâm thứ ba, thua!
Bạn cần đăng nhập để bình luận