Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Huyền Huyền Hội các ngươi còn thiếu người không? (1)

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

Khóe miệng Tiêu Tần co lại.
Đây là muốn mình đơn đấu một đám, hay một đám đơn đấu mình?
Tuy thực lực bọn hắn không tính quá mạnh mẽ, nhưng từng cái đều nhìn chằm
chằm, khí tức như rồng... Không phải từ địa phương nhỏ bé mà đến, không phải
là tàu xe mệt nhọc sao?
Thấy thế nào cũng không có một chút mệt mỏi, ngược lại nghe nói muốn tỷ thí,
từng cái tràn đầy hưng phấn, giống như gặp gà yếu?
- Ta là Thánh Vực nhất trọng đỉnh phong, các ngươi có thực lực giống ta hay
không?
Tiêu Tần nói.
Nếu như muốn thử thực lực của đối phương, tìm thực lực tương tự mới có thể
phát huy sức chiến đấu mạnh nhất, mới xem như công bằng, nếu không đè thấp tu
vi, ánh mắt kiến thức vượt qua một mảng lớn, rõ ràng là hố người, đương nhiên,
yêu cầu công bằng, đối phương cũng không có khả năng không biết xấu hổ quần
ẩu.
- Thánh Vực nhất trọng?
Nhược Hoan công tử nhíu mày.
Người Huyền Huyền Hội bọn hắn, cơ bản đều là tân sinh, từ khai giảng đến bây
giờ, bất quá tu luyện mấy tháng mà thôi, coi như tiến bộ nhanh, nhiều nhất
cũng chỉ là Quy Nhất cảnh, đạt tới Thánh Vực... a, còn giống như có một vị a!
- Đi mời Thất Thất học tỷ tới!
Quay đầu phân phó một tiếng.
Một thanh niên chạy ra ngoài, không lâu sau, Lạc Thất Thất đi tới trước mặt.
Huyền Huyền Hội cho đến trước mắt, ngoại trừ Trương Huyền thực lực mạnh nhất,
cũng chỉ có vị này rồi.
- Thật sự ngại ngùng, Huyền Huyền Hội chúng ta đạt tới Thánh Vực nhất trọng
đỉnh phong, chỉ có Thất Thất học tỷ, nếu không ngươi... cùng nàng tỷ thí một
trận?
Nhược Hoan công tử có chút ngại ngùng.
Dù Lạc Thất Thất cũng là thành viên Huyền Huyền Hội, nhưng dù sao đạt được qua
Viện trưởng một mình chỉ điểm, vô luận tu vi hay kiến thức, đều cao minh hơn
bọn hắn nhiều, để nàng đi ra đối chiến, thật sự có chút hố người.
- Đối chiến với nữ hài?
Tiêu Tần nhíu mày.
Hắn là thiên tài của Chiến Sư Đường, vô luận chân khí, nhục thân, tốc độ, phản
ứng... Đều vượt qua cùng thế hệ quá nhiều, tùy tiện kéo một nữ hài tới đây tỷ
thí, không khỏi quá xem thường người đi!
- Nữ hài thì làm sao?
Tú mi hơi giương, Lạc Thất Thất hừ một tiếng, bàn tay như ngọc trắng vẫy tới:
- Ra tay đi!
- Đã như vậy, cung kính liền không bằng tòng mệnh! Bất quá, ngươi yên tâm,
nếu như ngươi tiếp không được, ta sẽ điểm đến là dừng...
Thấy đối phương kiên trì, Tiêu Tần thở dài một tiếng, cực kỳ thân sĩ cúi chào,
lúc này mới khẽ đảo bàn tay, chân khí quán thâu toàn thân, một cỗ khí tức cuồn
cuộn dâng lên.
Vù vù!
Thân thể nhoáng một cái, bước về phía trước.
Hắn là Thiên phu trưởng của Võ Kỹ điện, am hiểu nhất chính là Võ Kỹ, mặc dù
chỉ nhẹ nhàng một bước, lại ẩn chứa bảy, tám loại biến hóa, thân hình phiêu
hốt, tựa như trong nháy mắt nhiều ra vô số bóng dáng, khiến người ta phân biệt
không ra cụ thể phải công kích phương hướng nào.
Võ Kỹ, Thiên Tung Huyễn Ảnh!
Thiên Tung Huyễn Ảnh là hai nghìn năm trước, một vị tiền bối Nguyên Thần Cảnh
của Chiến Sư Đường sáng chế, một khi thi triển, huyễn ảnh liên tục, khiến
người ta phân biệt không rõ hư thật, dễ dàng trúng chiêu.
Mặc dù đối phương là một nữ hài, nhưng hắn vừa ra tay vẫn thi triển ra toàn
lực, không có chút giữ lại nào.
Chân lý của Chiến Sư Đường... là không coi nhẹ bất kỳ đối thủ nào!
Rầm ào ào!
Thi triển Thiên Tung Huyễn Ảnh, cùng thời khắc đó lấy chỉ làm kiếm, hai ngón
tay như độc xà xuất động, điểm về phía trước.
Đây cũng là Võ Kỹ, gọi Tiềm Long Xuất Hải, tốc độ vừa nhanh vừa chuẩn, long xà
nhảy lên, khó lòng phòng bị.
Hai chiêu liên hợp, coi như là ở Chiến Sư Đường, đồng cấp bậc cũng không có
người thắng được.
- Cũng không tệ lắm!
Nhẹ nhàng cười cười, nữ hài đối diện triển khai, không thấy có bất kỳ vũ kỹ
nào, cũng không có động tác quá lớn, chỉ là năm ngón tay mở ra, đánh tới phía
dưới.
Huy chưởng đơn giản nhất!
Bất quá, chẳng biết tại sao, thoạt nhìn đơn giản, Tiêu Tần lại cảm giác thân
pháp, hết thảy chiêu số của mình bị đối phương áp chế, giống như vô luận chạy
trốn tới địa phương nào, cũng trốn tránh không được.
- Đây là chiêu số gì?
Đồng tử co rụt lại, trên thân ứa ra mồ hôi lạnh.
Chiêu số của đối phương thoạt nhìn đơn giản, trên thực tế lại hiểu rõ hết thảy
biến hóa của hắn, vô luận cải biến như thế nào, cuối cùng chỉ có một kết
quả... Bị một cái tát đánh lật.
- Chỉ có thể cứng đối cứng rồi...
Không hổ là thiên tài Chiến Sư Đường, biết rõ trốn tránh không được, tiếp tục
dùng hết chiêu số, thua thiệt nhất định là mình, đành phải cắn chặt hàm răng,
hai tay khẽ đảo, tiến lên đón.
Không thể tránh né, vậy cứng rắn va chạm!
Tuy hắn không biến thái bằng đám Phòng Ngự điện kia, nhưng chân khí, nhục thân
cũng đạt tới một cái cân bằng, cứng rắn va chạm mà nói, đồng cấp bậc không kém
gì người, huống chi đối thủ là nữ hài, trên lực lượng khẳng định không quá am
hiểu.
Vù vù!
Hai tay vũ động, đang muốn tiếp xúc cùng bàn tay của đối phương, lại đột nhiên
phát hiện, thân ảnh nữ hài nhoáng một cái, đã biến mất.
- Nguy rồi...
Tóc gáy xù lên, Tiêu Tần hồn bất phụ thể, một thân mồ hôi lạnh.
Vừa rồi đối phương dồn ép hắn dùng chiêu số ngạnh kháng, vậy mà... Là một hư
chiêu!
- A...
Hí dài một tiếng, vội vàng thu hồi lực lượng, lui về phía sau.
Tuy động tác rất nhanh, nhưng đối phương nhanh hơn, chỉ cảm thấy phía sau
lưng, một cỗ lực lượng khổng lồ nghiền ép đến, còn không có hạ xuống, đã như
muốn xé nát lục phủ ngũ tạng của hắn.
- Không còn kịp rồi...
Biết rõ đối phương chiếm cứ tiên cơ, đợi bàn tay của hắn đi tới, khẳng định đã
trọng thương, Tiêu Tần cắn chặt hàm răng, vội vàng nội tức toàn thân, vận
chuyển tới sau lưng. Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể cứng rắn ăn đòn, sau đó
lại nghĩ biện pháp phản kích.
Xì xào!
Cắn chặt răng, cho rằng chưởng của đối phương tất nhiên gió táp mưa rào, lại
cảm thấy khí tức sau lưng đột nhiên biết mất, hết thảy áp bách cùng công kích
tan thành mây khói.
Vội vàng quay đầu, liền chứng kiến nữ hài chẳng biết lúc nào đã thối lui ra
khỏi bảy, tám bước, yên tĩnh đứng ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, giống như
vừa rồi không có công kích.
- Ngươi thua!
Lạc Thất Thất nhàn nhạt mở miệng.
- Phốc!
Tiếng nói kết thúc, sắc mặt của Tiêu Tần trở nên trắng bệch, phun ra một búng
máu, lúc này mới cảm thấy lực lượng toàn thân như bị rút khô, rút cuộc đứng
không được nữa.
Tuy đối phương cùng hắn không có đụng chạm, lại thành công điều động chân khí
trong cơ thể hắn vận chuyển, liên tục hai lần mãnh liệt thu hồi chân khí, xung
kích kịch liệt để cho hắn không chịu nổi.
Vẫn không có chạm, chỉ bằng vào ánh mắt cùng kiến thức, khiến cho hắn bị trọng
thương, thiếu chút nữa chết ở ngay tại chỗ, nữ hài này lý giải Võ Kỹ cùng
chiến đấu, có thể nói khủng bố!
Căn bản không có ở cùng một cấp bậc!
- Ta thua rồi!
Hít sâu một hơi, điều tức một lát, cố nén đau đớn trên người, Tiêu Tần đứng
dậy, vẻ mặt uể oải.
Vốn đối với Danh Sư Học Viện đến đây trao đổi, cũng không thèm để ý, cảm thấy
có chút nói ngoa, chính thức giao thủ mới biết được đáng sợ.
Tùy tiện một nữ hài cũng ngăn cản không nổi, thật không biết những người khác,
sẽ mạnh mẽ đến cái dạng gì!
- Kỳ thật chân khí, nhục thân, tốc độ, phản ứng của ngươi đều không tệ, chủ
yếu là Võ Kỹ quá kém!
Chứng kiến hắn tràn đầy thất lạc, Lạc Thất Thất an ủi.
- Võ Kỹ quá kém?
Không an ủi còn tốt, nghe nói như thế, khóe miệng Tiêu Tần co lại, cảm thấy bị
đả kích càng lớn.
Hắn là thiên tài nổi danh nhất của Chiến Sư Đường Võ Kỹ điện, mới Thánh Vực
nhất trọng, liền nắm giữ bốn bộ Thánh Vực Võ Kỹ, coi như là toàn bộ Chiến Sư
Đường cũng không thể thấy nhiều.
Có thể nói, Võ Kỹ điện ngoại trừ Thiên phu trưởng tu vi cao hơn hắn, trong
đồng cấp bậc, hầu như không có người lý giải Võ Kỹ vượt qua hắn...
Loại tình huống này, đối phương lại còn nói... Vũ kỹ của hắn quá kém, tương
đương trần trụi làm mất mặt a.
- Không tin?
Lạc Thất Thất nhẹ nhàng cười cười:
- Ngươi có thể tùy tiện hỏi bất kỳ một đệ tử nào ở đây, để cho bọn họ bình
luận một chút, mới vừa rồi ngươi chiến đấu rốt cuộc xảy ra vấn đề gì!
- Bình luận? Bọn hắn bình luận ta?
Lắc đầu, Tiêu Tần nhìn lại bốn phía.
Tu luyện giả ở chung quanh hầu như đều là Quy Nhất cảnh trở xuống, còn có một
chút chỉ là Hợp Linh Cảnh, loại cấp bậc này, đổi lại trước kia hắn ngay cả
nhìn nhiều cũng không có, để cho bọn họ bình luận...
Có thể lý giải chiêu số ảo diệu của mình sao?
Có thể biết Võ Kỹ của mình cao minh sao?
Bình luận!
Nói đùa gì vậy!
- Như thế nào, cảm thấy thực lực của bọn hắn chưa đủ, còn không cách nào xem
thấu Võ Kỹ của ngươi?
Lạc Thất Thất lắc đầu:
- Không phải là ta đả kích ngươi, lấy thực lực cùng lý giải Võ Kỹ của ngươi
bây giờ, coi như là giảm thấp xuống tu vi, cùng bất kỳ ai trong bọn họ tỷ thí,
cũng sẽ không qua được hai chiêu!
- Tùy tiện một người? Xin không nên nói quá vẹn toàn!
Sắc mặt Tiêu Tần khó coi.
Bất kể nói thế nào, hắn cũng là cao thủ của Chiến Sư Đường, tùy tiện một người
Quy Nhất cảnh cũng không đạt tới, mình hai chiêu cũng tiếp không được... Quả
thực là miệt thị trần trụi.
- Lạc Thất Thất học tỷ không có nói sai, thực lực của ngươi hoàn toàn chính
xác rất kém cỏi.
- Đè thấp tu vi tới đây cùng chúng ta chiến đấu, ngươi không phải là đối thủ!
- Chúng ta không lừa ngươi, ngươi lý giải Võ Kỹ quá yếu...
Thấy hắn không phục, mọi người bảy mồm tám lưỡi thảo luận an ủi.
Vốn tưởng rằng có thể tới cao thủ gì, để cho bọn họ qua đã ghiền, không nghĩ
tới kém như vậy, trên thực tế mọi người cũng rất thất vọng.
Nếu như khiêu chiến, sao không đến mấy cái ra hồn, thực lực cao một chút?
Gia hỏa trước mắt này, lý giải đối với Võ Kỹ thấp kém như thế, chạy tới không
phải là tìm đánh sao?
Ai, quá yếu!
Tất cả mọi người cảm thấy phiền muộn.
- Các ngươi... Tốt, vốn ta còn cảm thấy đè thấp tu vi cùng các ngươi chiến
đấu là hố người, nếu như thế, vậy đến đi!
Chứng kiến mọi người than thở, một bộ “ngươi rất yếu”, Tiêu Tần sắp tức điên,
cũng nhịn không được nữa, dùng một viên đan dược chữa thương, khôi phục thương
thế, gào thét một tiếng, khí tức trên thân liên tục đè thấp, thời gian nháy
con mắt, áp chế đến Kiều Thiên cảnh đỉnh phong.
- Ta đã đè thấp tu vi, có ai cùng ta chiến đấu hay không?
Nhìn quanh một vòng, mang theo lạnh lùng.
- Kiều Thiên cảnh đỉnh phong? Chúng ta nơi đây hầu như đều là loại tu vi này,
ngươi tùy tiện chọn đi...
Thấy hắn không phục, còn muốn chiến đấu, Nhược Hoan công tử lắc đầu, nhìn
quanh một vòng.
- Tốt!
Thấy người quản sự của Huyền Huyền Hội không có sợ hãi như thế, lại để cho hắn
tùy tiện tìm, Tiêu Tần lần nữa cảm thấy trên mặt bị đánh, tức giận cắn chặt
hàm răng, nhìn quanh một vòng, tùy tiện chỉ một cái dung mạo xấu xí, người này
khoảng hai mươi, sắc mặt tái nhợt, hơi có vẻ văn nhược, còn có chút thẹn
thùng.
- Ngươi muốn cùng ta thi đấu?
Bị điểm tên, người này đi ra, tựa hồ bị may mắn đại lễ bao đánh trúng, có chút
không dám tin tưởng.
- Đúng!
Tiêu Tần vung tay.
- Ta có thể cùng ngươi chiến đấu, bất quá, bây giờ ngươi bị thương, ta động
thủ như vậy có chút hố người...
Chần chừ một chút, nghĩ tới một biện pháp tốt, trong mắt thanh niên hiện lên
hưng phấn, vẻ mặt thành thật:
- Ta cột hai tay, không dùng tay chiến đấu... như vậy liền công bình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận