Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Bạch Nguyễn Khanh khiêu chiến hạch tâm (1)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Vừa bước một bước, Tào Thành Lập quay đầu nhìn nữ hài:
- Mong vị sư tỷ này thứ lỗi, thời điểm bước qua khung cửa, xin dùng chân phải!
- ???
Bạch Nguyễn Khanh.
- Đây là thiếu gia quyết định quy củ, mong được tha thứ
Tào Thành Lập tràn đầy chân thành.
Bạch Nguyễn Khanh nhíu mày, suy nghĩ một chút, vẫn không dám làm trái, chân phải vượt qua ngưỡng cửa đi vào.
Vừa tiến vào tiểu viện, lập tức nhìn thấy một thiếu niên đang luyện kiếm, trên đầu tràn đầy mồ hôi, hẳn là luyện quá lâu.
- Cái kiếm pháp này...
Đứng tại chỗ nhìn một hồi, thân thể Bạch Nguyễn Khanh cứng nhắc, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.
Vị trước mắt này, chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, hơn nữa tu vi chỉ là Cổ Thánh nhị trọng, hết sức bình thường, nhưng kiếm pháp liên miên không ngớt, chiêu số đơn giản, lại ẩn chứa đại đạo, tang thương cổ điển, thật giống như đắm chìm trong kiếm thuật, ít nhất lâu đến mấy chục năm.
Thậm chí một ít chiêu số, so với Phong lão thi triển càng thêm lão luyện, huyền diệu hơn!
Thiếu niên mười mấy tuổi, thi triển ra kiếm chiêu, kiếm ý có thể so với gia gia, nàng tu luyện kiếm pháp nhiều năm như vậy, cảm giác ở trước mặt đối phương, giống như em bé ngây thơ buồn cười!
- Hắn... Chính là Thiện Hiểu Thiên?
Bờ môi trắng bệch hỏi.
- Ừm, hắn chính là Hiểu Thiên tiểu thiếu gia...
Tào Thành Lập gật đầu.
- Hắn cùng Trương sư... đệ, học tập kiếm thuật bao lâu?
Nhịn không được nhìn qua.
Kiếm thuật cao minh như vậy, chẳng lẽ tên này vừa ra đời liền cùng Trương sư thúc học tập!
- Bao lâu?
Bẻ ngón tay, Tào Thành Lập nghĩ nửa ngày, duỗi ra năm ngón tay, dừng lại một chút, lại rụt về hai ngón:
- Đại khái thời gian dài như vậy a!
- Ba năm? Mới ba năm đã lợi hại như vậy?
Đồng tử co rút lại, Bạch Nguyễn Khanh giật nảy mình.
Nàng từ ba tuổi liền bắt đầu luyện kiếm, đến bây giờ đã tu luyện tiếp cận hai mươi năm!
Trong khoảng thời gian này, gia gia cùng Phong lão tay nắm tay dạy dỗ, dùng vô số dược vật trân quý, mới có thành tựu như thế, đối phương mới tiếp nhận chỉ điểm ba năm, thoạt nhìn càng thêm cường đại hơn mình?
Làm sao làm được?
- Ba năm?
Tào Thành Lập sửng sốt một chút:
- Không phải ah, ba canh giờ!
Thiếu gia mỗi ngày đều rất bận, mặc dù tiểu thiếu gia là học sinh của hắn, nhưng thời gian chỉ điểm tu luyện không lâu, bình thường đều là nói vấn đề trong tu luyện, sau đó cho cái ngọc bài tự mình học tập... Bởi vậy bái sư hơn mười ngày, chân chính chỉ điểm, tính toán đâu ra đấy, không cao hơn ba canh giờ!
- ... Giờ?
Bạch Nguyễn Khanh lắc lư một cái, thiếu chút nữa ngất đi.
Học ba canh giờ, kiếm thuật cao minh như vậy?
Miệng há mở, sắp điên cuồng!
Bên này khiếp sợ nói không ra lời, cách đó không xa Thiện Hiểu Thiên nhìn thấy khách tới, mỉm cười, ngừng lại giải thích nói:
- Thật ra thì thời gian lão sư chân chính chỉ đạo ta, cũng chỉ hơn một canh giờ... Ba canh giờ, Tào quản gia nói nhiều!
Đối phương có thể tìm tới nơi này, hơn nữa biết mình, chứng minh đã hiểu thân phận của hắn, không có gì có thể giấu diếm.
- Một giờ...
Khiếp sợ đến có chút mất cảm giác, Bạch Nguyễn Khanh qua một hồi thật lâu, mới mở miệng lần nữa:
- Ta có thể cùng ngươi tỷ thí kiếm pháp hay không?
- Đương nhiên có thể!
Thiện Hiểu Thiên vội vàng gật đầu.
Hắn vẫn luôn tự mình tu luyện, có người có thể tỷ thí, không thể tốt hơn!
- Bắt đầu đi!
Áp chế tu vi đến Cổ Thánh nhị trọng sơ kỳ, cùng đối phương tương đồng, Bạch Nguyễn Khanh lấy ra trường kiếm.
Hô!
Thân thể mềm mại khẽ động, đâm về phía trước.
Vừa rồi gặp qua đối phương luyện kiếm, biết ảo diệu vô tận, không dám khinh thường, vừa ra tay liền thi triển ra chiêu số mạnh nhất, tốc độ nhanh như thiểm điện.
Ông!
Ngay thời điểm nàng cho rằng hẳn có thể chiến thắng đối phương, Thiện Hiểu Thiên đột nhiên xuất thủ, ánh mắt hoa lên, sau đó...
Sau đó... trên đầu chẳng biết lúc nào, nhiều ra một thanh kiếm!
Vẻ mặt trắng bệch, không dám tiếp tục áp chế tu vi, tu vi thời gian nháy mắt liền khôi phục lại Chân Tiên cảnh, hộ thể chân khí trùng kích, trường kiếm bị kích ra ngoài!
Nếu không phải phá giải tu vi tốc độ nhanh, khả năng đầu đã bị xuyên thủng.
Tất cả đều là mồ hôi lạnh, thân thể Bạch Nguyễn Khanh cứng ngắc.
Kiếm trong tay đối phương bắn ra thế nào, lại làm sao đi tới đỉnh đầu của nàng... Vậy mà mảy may không thấy!
Nói cách khác, nếu quả thật cùng cấp bậc, người... Đã sớm chết!
Đáng sợ!
Tràn đầy hoảng sợ nhìn sang.
Còn tưởng rằng vừa rồi đối phương tu luyện kiếm pháp rất lợi hại, nằm mộng cũng nghĩ không ra, chiêu phi kiếm này, càng thêm cường đại!
Cùng cấp bậc, một chiêu thuấn sát!
- Ta luyện lâu như vậy, chưa hề cùng người khác chiến đấu qua, không biết lực lượng mạnh yếu, lại thêm không thể tự do khống chế, thực xin lỗi...
Thiện Hiểu Thiên vò đầu.
Hắn vốn nghĩ, trường kiếm đâm qua liền dừng tay, không nghĩ tới lý giải đối với kiếm pháp vẫn quá yếu, căn bản không dừng được.
May mắn nàng kia phản ứng nhanh, chân khí hộ thể ngăn lại, nếu không khách nhân mới đi đến, trên đầu cắm thanh kiếm đi gặp lão sư... Chắc là phải bị mắng chết!
- Học được một canh giờ, ta cùng cấp bậc không đỡ được...
Bạch Nguyễn Khanh nuốt ngụm nước bọt, nhớ tới một việc:
- Ta cũng cùng Trương sư thúc học một hồi, hắn cũng truyền thụ ta phương pháp sử dụng kiếm... Tuy ta luyện qua loa, không được tinh túy, nhưng chiêu này uy lực lớn bao nhiêu?
Mặc dù biết, chiêu giơ kiếm này rất lợi hại, nhưng chưa hề thí nghiệm, cũng không cùng người khác giao thủ, có muốn thử một chút hay không?
Nghĩ đến cái này, liếc mắt nhìn Thiện Hiểu Thiên, cuối cùng lắc đầu.
Nàng cũng không muốn lại bị kiếm của đối phương cắm vào đầu, vừa rồi phản ứng nhanh, xem như không có việc gì, ngộ nhỡ thất thần, khả năng giờ phút này đã biến thành thi thể.
- Nơi này có gian phòng yên tĩnh không, an bài cho ta một gian?
Ngẩng đầu hỏi.
- Cái kia không người ở, ngươi trước ở lại, lão sư đang bế quan, chờ hắn xuất quan, ta sẽ gọi ngươi!
Thiện Hiểu Thiên chỉ.
Đệ tử nội môn, bởi vì cần hạ nhân chăm sóc, tiểu viện cư trú bình thường đều có mười gian phòng, cực kỳ rộng rãi.
Không nói thêm lời, Bạch Nguyễn Khanh đi vào gian phòng, chuẩn bị ổn thoả, cổ tay khẽ đảo, lấy ra một cái Thông Thần ngọc phù.
Thông Thần ngọc phù của đệ tử hạch tâm!
Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, tiến vào bên trong.
- Đệ tử hạch tâm thi đấu khiêu chiến khác biệt nội môn, có thể công khai, cũng có thể tự mình tỷ thí... lần trước ta ở giải thi đấu hạch tâm, chỉ xếp thứ mười bảy, mười sáu Vương Hạo, ta không phải đối thủ... Giờ phút này có thể thử một chút!
Đứng ở trong Thông Thần Điện, mắt Bạch Nguyễn Khanh sáng lên.
Nàng ở trong đệ tử hạch tâm, danh khí rất lớn, người người kính sợ, là bởi vì gia gia Bạch Diệp trưởng lão, trên thực tế thực lực chân thật ngay cả mười vị trí đầu cũng không xếp hạng tới.
Đặc biệt là trong hạch tâm, mấy biến thái ở top đầu, rất nhiều trưởng lão cũng không nhất định là đối thủ!
Lần trước đệ tử hạch tâm đại bỉ, nàng thua ở trong tay người thứ mười sáu Vương Hạo, cuối cùng chỉ là mười bảy, vừa vặn có thể mượn tay hắn, đi thử kiếm thuật mà Trương sư thúc truyền thụ cho đến cùng thế nào!
Tinh thần khẽ động, đi tới trước đài:
- Giúp ta phát ra lời mời, ta muốn khiêu chiến người thứ mười sáu Vương Hạo!
Thời gian không dài, Vương Hạo đi tới nơi này, khóe miệng nâng lên:
- Làm sao đột nhiên muốn cùng ta tỷ thí? Chẳng lẽ mới học kiếm chiêu gì, cho rằng có thể thắng được ta? Không cần thử, nửa tháng trước mới so qua, ngươi không phải đối thủ...
- Ta là học được kiếm chiêu mới, muốn thử xem...
Bạch Nguyễn Khanh cũng không có chối:
- Thua cùng lắm thì lần sau lại đến!
Chiêu số của Trương sư thúc rốt cục mạnh đến mức nào, nàng chỉ là đơn độc tu luyện, không cùng người khác thử qua, tìm Vương Hạo, cũng chỉ là thí nghiệm một chút, còn có thể thắng hay không, trong lòng không rõ ràng.
- Nếu ngươi không quan tâm, vậy thì bắt đầu đi!
Thấy bộ dáng của nàng, Vương Hạo nhẹ nhàng cười một tiếng, hai người tìm tỷ thí tràng tư mật, tiến vào bên trong.
Đệ tử hạch tâm, mỗi một vị đều là tồn tại chói mắt nhất của tông môn, nắm giữ địa vị cực cao cùng vô số bí pháp, bởi vậy đệ tử nội môn sử dụng công khai thi đấu, đối với bọn hắn cũng không áp dụng.
Dù sao một khi thất bại, sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn.
Cho nên không ít người, sẽ ở Thông Thần Điện mở tranh tài riêng tư, còn kết quả... Chỉ có song phương giao chiến biết.
Vương Hạo nhìn qua:
- Bắt đầu đi!
Phần phật!
Trong khi nói chuyện, trường kiếm lay động, một đạo kiếm mang bổ xuống.
Vị trước mắt này, mặc dù một mực thua hắn, nhưng dù sao cũng là cháu gái ruột của Bạch trưởng lão, thực lực cực mạnh, hắn không dám khinh thường, vừa ra tay liền thi triển ra chiêu số mạnh nhất.
- Kiếm mang bổ tới?
Nhìn thấy đối phương thi triển ra chiêu này, Bạch Nguyễn Khanh sững sờ.
Nàng học tập giơ kiếm, chính là nhằm vào loại chiêu số này, giờ phút này thi triển, thật đúng là ngủ gật đưa gối...
Không có ngừng nghi, trước đó tu luyện mấy chục lần giơ kiếm, vạch ra.
- Ngươi cẩn thận, chiêu này của ta, tuy còn không có rèn luyện, nhưng uy lực hẳn rất khá...
Nhẹ nhàng cười một tiếng, trường kiếm bay tứ tung, đang muốn nhắc nhở đối phương, lời còn chưa nói hết, liền cảm thấy phía trước bóng người run rẩy, lực lượng trên tay buông lỏng...
Răng rắc!
Một cái đầu rơi ở dưới chân cách đó không xa, thi thể Vương Hạo nằm ở trên mặt đất.
- A?
Bạch Nguyễn Khanh giật nảy mình.
Chiêu này của nàng còn không có rèn luyện, mấu chốt nhất là, còn không có thi triển xong... Trước đó Vương Hạo vẫn luôn chiến thắng, đầu liền mất...
- Ngươi... Chuyện gì xảy ra?
Đang khó tin, Vương Hạo bị chém giết dùng một cái Thông Thần ngọc phù khác đi tới trước mặt.
Nói thật, hắn cũng bối rối.
Đối phương từ trước tới nay không phải đối thủ, lần này mới một chiêu liền bị chém đầu... Tự mình trải qua, cũng có chút phát điên.
- Ta cũng không biết...
Bạch Nguyễn Khanh đờ đẫn.
Nàng là thật không biết, chỉ là dần dần từng bước thi triển kiếm chiêu Trương sư thúc truyền thụ cho, nằm mơ cũng nghĩ không ra, chiêu số không dùng hết, đầu đối phương liền mất.
- Lại đến... Lần này ta sẽ không thả lỏng, vừa ra tay liền dùng ra công kích mạnh nhất...
Thấy bộ dáng này của nàng, còn tưởng rằng đang cố ý nhục nhã, Vương Hạo cao giọng gào thét, lần nữa rút trường kiếm lao đến.
Hô hô hô!
Kiếm khí như gió, kiếm mang như nước.
Có thể trở thành đệ tử hạch tâm, xếp hạng thứ mười sáu, lý giải kiếm thuật cực mạnh, vừa ra tay liền làm người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Biết đối phương thi triển ra toàn lực, dùng chiêu số trước khẳng định không cách nào chiến thắng, Bạch Nguyễn Khanh cắn răng một cái, lần nữa phát huy giơ kiếm của Trương sư thúc truyền thụ.
Lạch cạch!
Chiêu số còn không dùng hết, đầu Vương Hạo lại rớt xuống, lần này giống như bóng da, lăn càng xa.
- Cái này...
Bạch Nguyễn Khanh sững sờ.
Dường như học chiêu này, đầu của đối phương cũng không quá kiên cố, tuỳ ý chém một cái, liền rơi mất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận