Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chúng kiếm nhận chủ

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

- Quả nhiên là ngươi!
Nhìn Trương Huyền từ bên trong đi ra, mắt Tôn Càn sáng lên.
Vừa rồi kiếm khí xông thẳng lên trời, lực lượng phá vỡ phong ấn, vừa nhìn liền biết dị bảo xuất thế, loại bảo vật này, bất kể ai đạt được, đều có thể lên như diều gặp gió, một bước lên trời!
Tuyệt không thể để tên này độc chiếm.
- Giao bảo vật ra, mọi người chia đều, có thể tha cho ngươi một lần, nếu không, ngày hôm nay đừng nghĩ đi...
Bao vây Trương Huyền vào giữa, Tôn Càn cười lạnh.
- Bảo vật? Bảo vật gì?
Trương Huyền nói.
- Không cần che giấu, nơi này là Kiếm Trì, vừa rồi kiếm khí ngút trời, tự nhiên là truyền thừa của Kiếm lão nhân xuất thế... Nhanh giao ra, mọi người còn có thể mở ra một con đường, nếu không... Ngươi không chỉ mất đi danh ngạch đơn giản như vậy!
Một vị Danh Sư trách mắng.
Chỉ cần không sử dụng vũ khí, kẻ trước mắt này liền không có gì đáng sợ!
Coi như sử dụng vũ khí, bọn họ nhiều người như vậy liên thủ, cũng có thể tiên hạ thủ vi cường, đả thương đối phương lại nói.
- Không sai, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, Trương sư, ngươi nên biết tình cảnh hiện tại!
- Thực lực của ngươi không tệ, vũ khí rất rất cường đại, nhưng chúng ta động thủ thật, ngươi cho rằng có khả năng chống đỡ được sao?
...
Danh Sư khác cũng lạnh lùng nhìn qua.
Hôm qua tên này một người ép mặt mũi bọn họ tối tăm, đã có chút khó chịu, hiện tại càng vượt lên trước một bước đến nơi này, từng cái đều nhịn không được nữa, mang theo địch ý.
- Làm sao? Các ngươi coi thường thân phận Danh Sư, muốn cứng rắn đoạt?
Trương Huyền cau mày.
Danh Sư, có thân phận cùng địa vị, bình thường sẽ không làm sự tình vạch mặt, một khi bảo vật bị đạt được, bình thường sẽ tiến hành tỷ thí, quyết định sở hữu...
Những người trước mắt này, rõ ràng không có ý định tỷ thí, mà là muốn ép mình giao ra.
- Cứng rắn đoạt? Thiên tài địa bảo, người có đức chiếm lấy! Ngươi muốn nuốt một mình, liền nhìn có loại thực lực này hay không...
Tôn Càn khoát tay áo, hét lớn một tiếng:
- Đừng nói nhảm, cùng một chỗ động thủ! Đừng để hắn kéo dài thời gian, kích hoạt khôi lỗi!
- Không sai!
Rầm!
Nương theo hắn nói, Danh Sư ở chung quanh đồng loạt lao về phía Trương Huyền.
Đám người biết hắn có vô số khôi lỗi, một khi phóng thích, tất nhiên vô cùng phiền phức, bởi vậy không chần chờ chút nào, hơn hai mươi người đồng loạt ra tay, toàn bộ Kiếm Trì lập tức bị lực lượng bao phủ, tựa như Trường Giang vỡ đê, bốn phía bị chân khí che kín.
Có thể bị Triệu Hưng Mặc tuyển chọn, không có chỗ nào mà không phải là thiên tài trong thiên tài, từng cái nắm giữ thiên phú và thực lực không kém gì Trương Cửu Tiêu, nhiều người như vậy dù chỉ là lần thứ nhất liên thủ, cũng phát huy ra uy lực vượt mức tưởng tượng.
Chân khí hùng hồn hội tụ vào một chỗ, tạo thành một dòng sông bao phủ đến, tựa hồ muốn nghiền ép tất cả.
Nhìn uy thế, coi như cường giả nửa bước Lĩnh Vực cảnh mạnh mẽ chống đỡ, cũng ngăn cản không nổi.
Nói cách khác, coi như cường giả như Nhạc đường chủ cũng rất khó chống lại công kích hung mãnh như vậy.
- Lợi hại!
Không nghĩ tới đám người này nói động thủ liền động thủ, hơn nữa uy lực mạnh như vậy, lông mày của Trương Huyền giương lên, Kiếm Đạo chân giải trong cơ thể vận chuyển.
Chỉ nháy mắt, cả người giống như biến hóa thành một chuôi trường kiếm sắc bén, Kiếm ý xông thẳng lên trời, như muốn đâm thủng thiên địa.
Ô ô ô ô!
Bị Kiếm ý triệu hoán, toàn bộ Kiếm Trì vang lên vô số tiếng gió, như không biết có bao nhiêu thanh kiếm phi hành tới bên này.
- Các ngươi đã động thủ trước, vậy thì đừng trách ta...
Hô!
Hừ lạnh một tiếng, thân thể Trương Huyền chợt lóe, thi triển ra Hành Giả Vô Cương, tốc độ nhanh như quỷ mị.
Hô!
Xông vào dòng sông lực lượng, giống như một thanh kiếm sắc, lập tức chém nước sông thành hai khúc, sau đó hơn hai mươi đạo kiếm khí từ trong cơ thể hắn bắn ra, phân biệt đâm về đám người.
Đổi lại trước đó, mọi người liên thủ hắn có khả năng chống lại không được, giờ phút này lĩnh ngộ Kiếm Đạo chân giải, tùy thời có thể hóa thân trường kiếm, dù thực lực đám người Tôn Càn không yếu, cũng đã không đáng chú ý.
Xì xì xì xì...!
Mười cái hô hấp qua đi, tất cả mọi người bị kiếm khí kích thương, không một may mắn thoát khỏi.
Bất quá không nghiêm trọng lắm, mục đích của Trương Huyền chỉ là trừng phạt nhỏ cảnh cáo lớn, không có hạ sát thủ.
Hắn không vận dụng toàn lực, đám người lại không cho rằng như vậy, thấy liên thủ bị phá vỡ dễ dàng như thế, còn bị kích thương, từng cái ánh mắt đỏ lên.
- Tên này một mực ngụy trang... loại thực lực này của hắn, e rằng cho dù là Nhạc đường chủ cũng khó có thể chống lại...
- Hắn không phải từ Thanh Nguyên đế quốc tới ư? Sao lại mạnh như vậy? Các ngươi phát hiện không? Hôm qua hắn chỉ là Nguyên Thần cảnh trung kỳ, hiện tại đã đạt đến đỉnh phong!
- Không chỉ như vậy, còn giống như lĩnh ngộ Kiếm Đạo chân giải...
- Nhất định là vừa rồi ở trong Kiếm Trì, đạt được Kiếm lão nhân truyền thừa, mới lợi hại như vậy...
...
Hôm qua bọn họ đều giao thủ, mặc dù không yếu, nhưng tuyệt đối không mạnh mẽ như vậy a!
Trong vòng một đêm, tăng lên hai tiểu cấp, nếu như nói không có quan hệ gì tới Kiếm Trì, đánh chết cũng không tin.
- Có thể để cho thực lực một người trong thời gian ngắn trở nên cường đại như thế, Kiếm Trì truyền thừa quả nhiên danh bất hư truyền... Nếu như chúng ta còn nương tay, không những không chiếm được bảo tàng cùng truyền thừa, làm không cẩn thận còn có thể toàn quân bị diệt!
Tôn Càn cắn răng hét.
- Rõ!
Đám người cũng kịp phản ứng.
Hôm qua còn cần đám người đè thấp tu vi mới có thể thắng, ngày hôm nay mạnh mẽ như vậy, càng nói rõ uy lực của Kiếm Trì.
- Ra tay!
Lần nữa gào thét, tất cả thiên tài đều vọt lên.
Trước đó mặc dù mọi người phối hợp không tệ, nhưng vẫn còn có rất nhiều bằng mặt không bằng lòng, hiện tại cùng chung mối thù, lực công kích càng thêm cường đại.
Từng đạo chân khí hội tụ thành một, bao phủ phạm vi vài trăm mét ở bên trong, không khí bốn phía giống như bùn nhão đặc dính, đừng nói tu luyện giả, xem như vũ khí tiến vào bên trong cũng nửa bước khó đi.
Răng rắc! Răng rắc!
Khí lực hùng hồn nghiền ép đến, thân ở trung tâm, giống như lâm vào hạch tâm gió lốc, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị xé thành mảnh nhỏ.
- A!
Ánh mắt Trương Huyền híp lại.
Mình hạ thủ lưu tình, bọn họ không những không biết rõ tình hình, còn càng thêm điên cuồng, để hắn không vui.
Người tham lam, quả nhiên là không có cách nào lý giải.
Xem ra coi như truyền thụ Linh Hư tam kiếm ra ngoài, đám người cũng khẳng định không tin, sẽ cảm thấy mình giấu nghề.
Đã như vậy, liền để bọn họ cảm thấy sợ hãi đi!
Trương Huyền không nói nhảm, tiến về phía trước một bước, bàn chân đạp mạnh, lần nữa phóng vào trong đám người.
Toàn lực vận chuyển lực lượng, không gian bốn phía như không có bất kỳ tác dụng gì với hắn, cả người như huyễn ảnh, bàn tay lăng không trảo một cái, một thiên tài liền rơi vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng vỗ, người này bay ngược ra, một viên ngọc phù rơi vào lòng bàn tay.
Đánh bại đối phương xong, lần nữa bay về phía người khác.
Đám người liên thủ, dù uy lực rất lớn, nhưng ở dưới Minh Lý Chi Nhãn chiếu rọi, đâu đâu cũng có thiếu hụt, không đáng nhìn nhiều!
Phanh phanh phanh phanh phanh!
Trương Huyền như lão hổ đi vào bầy dê, dù dê rất nhiều, nhưng đối với hắn mà nói, không có một con nào có khả năng kiên trì một cái hô hấp.
- Ngọc phù của ta...
- Của ta cũng bị cướp...
- Hắn không chỉ kích thương chúng ta, còn cướp ngọc phù, mọi người cẩn thận...
Thời gian không dài, đám người đều té ngã trên đất, từng cái rống to.
Trương Huyền có khả năng đoán ra, giấu ngọc phù đi cũng là một loại khảo nghiệm, những người khác tự nhiên cũng rõ ràng, toàn bộ mang ở trên người, kết quả...
Làm sao cũng không nghĩ đến, vừa thấy mặt liền bị cướp đi.
Toàn lực liên thủ, ở trước mặt đối phương, vậy mà một chiêu cũng không kiên trì nổi...
Tên này đến cùng tu luyện như thế nào? Biểu lộ của đám người Tôn Càn giống như gặp quỷ.
- Các ngươi muốn đào thải ta, ta đào thải các ngươi, không tính phá hư quy củ a...
Không để ý tới đám người khiếp sợ, bàn tay Trương Huyền giương lên, hơn hai mươi ngọc phù lơ lửng ở trước mặt.
- Ngươi dám...
Đám người cuống cuồng.
Ngọc phù đại biểu thân phận, một khi bị hủy, liền đại biểu không cách nào thông qua khảo hạch, bọn họ vốn liên thủ, muốn trong nháy mắt đào thải Trương Huyền ra khỏi cục, nằm mơ cũng không nghĩ đến, đối phương chẳng có chuyện gì, ngược lại bọn họ lâm vào nguy hiểm.
- Không có gì dám hay không cả...
Trương Huyền lười nói nhãm, bàn tay bỗng nhiên nắm chặt.
Răng rắc!
Răng rắc!
Răng rắc!
Thanh âm giòn vang liên tiếp, hơn hai mươi ngọc phù đồng thời vỡ thành bột phấn, rơi trên mặt đất.
- Ah...
Mọi người cứng ngắc tại chỗ, tất cả đều sững sờ.
Chạy tới đào thải đối phương, không nghĩ tới bị đối phương tuỳ tiện đào thải...
Cái tên này cũng quá biến thái đi!
- Nguy rồi... Chúng ta đều bị đào thải... Chẳng phải chứng minh, chỉ có một mình hắn thông qua được khảo hạch?
Tôn Càn nói không ra lời.
Tham dự thi vòng hai hết thảy có ba mươi ba người, chỉ cần đào thải mười ba người là được, cùng một chỗ tiến công đối phương, người ta đánh rắm không có, nhóm người mình đều bị đào thải...
Chẳng phải nói, trải qua thi vòng hai, chỉ có Trương Huyền thông qua? Thật muốn như vậy, cũng quá hố người đi!
Triệu Hưng Mặc Triệu sư có thể trực tiếp khóc chết hay không? Ô ô ô!
Đang cảm giác khó tin, không biết làm thế nào cho phải, liền nghe tiếng rít liên tiếp vang lên, ngay sau đó liền thấy hơn một trăm chuôi trường kiếm Thánh khí trung phẩm bay tới, bao bọc vây quanh Trương Huyền.
- Đây là... Kiếm ý trong Kiếm Trì bị thu hút mà lưu lại thần binh lợi khí!
Một vị Danh Sư hiểu rõ tình hình, con ngươi co rụt lại.
Kiếm Trì, hàng năm đều có thể thu hút vô số kiếm tu đến đây, những người này hầu như đều có vũ khí, đều có trường kiếm...
Nương theo tử vong, trường kiếm bình thường đều sẽ bị Kiếm ý nơi này thu hút, từ đó lưu lại.
Nguyên nhân chính là như vậy, tu luyện giả của Tiềm Xung đế quốc một phần là tới học tập kiếm pháp, cũng có một chút là muốn tìm vận may, nhặt một chút vũ khí lợi hại, tăng cường thực lực.
- Những trường kiếm này, có khả năng thôn phệ Kiếm ý, rất chán ghét người ngoại lai, nguyên nhân chính là như vậy, không ít người sẽ bị đánh lén... Ha ha, vây quanh Trương Huyền, hắn xui xẻo!
Hiểu được, vị Danh Sư này cất tiếng cười to.
Đào thải chúng ta lại như thế nào? Bây giờ bị nhiều trường kiếm Thánh vực trung phẩm vây quanh như vậy, coi như thực lực mạnh hơn, khẳng định cũng không chống lại được!
- Hắn cũng đào thải, cùng lắm thì mọi người rớt chung a...
Con mắt tỏa ánh sáng, Tôn Càn cũng cắn răng gào thét.
Bất quá, tiếng rống còn không có kết thúc, liền thấy trường kiếm đầy trời đột nhiên đồng loạt quỳ xuống đất, từng cái mang theo thành kính.
- Bái kiến chủ nhân!
Hơn một trăm thanh trường kiếm đồng thời hô lên, thanh âm vang tận mây xanh.
- Chủ nhân?
- Những binh khí này đều nhận chủ?
Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm, vẻ mặt phát điên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận