Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Trương Huyền cứu thú

Cứu đầu linh thú kia xong, đoàn người vội vã chạy tới nhà tranh.
Rất nhanh, mọi người đã lần nữa nhìn thấy tấm bia đá và phần mộ giống như dốc núi kia.
- Mở ra!
Biết chuyện này khẩn cấp, Trương Huyền cũng không nhiều lời mà bàn tay lớn vẫy một cái.
Tiền trưởng lão khẽ gật đầu, nhướng mày, bỗng nhiên đánh về phía trước.
Ầm ầm!
Chân khí hùng hậu xao động, lực lượng cuồng bạo lan tràn khắp nơi, dốc núi dưới sự thôi động của hắn, cây cối dần dần bị thanh trừ, lộ ra một cái mộ thất cực lớn.
- Ngươi xây dựng mộ thất? Xem ra còn có hi vọng...
Nhìn thấy Tiền trưởng lão cũng không cứng rắn chôn thú sủng xuống, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Mặc kệ mộ thất nhìn qua rất nhỏ, xem như cũng có không gian nhất định. Lại cộng thêm bản thân bùn đất cũng có khe hở với nhau, cho nên không khí có thể đi vào được. Còn không đến mức không chết mà lại bị chôn sống tới chết.
Cũng coi như là bất hạnh trong vạn hạnh.
Đẩy cửa lớn mộ thất ra, mọi người nối đuôi nhau đi vào, lập tức nhìn thấy trong phòng có thi thể của một đầu Long Nham thú to lớn đang nằm ở dưới đất.
Đầu đại gia hỏa này toàn thân như là tảng đá, mặc dù đã trải qua năm mươi năm, thế nhưng cũng chưa từng xuất hiện hiện tượng hư thối.
- Không hổ là Long Nham thú...
Nhìn thoáng qua, Trương Huyền gật gật đầu.
Đổi lại là linh thú bình thường, nếu như bị chôn năm mươi năm, không có người quan tâm tới thì có lẽ không chết cũng gần như thối rữa hết.
Long Nham thú, trong cơ thể nắm giữ huyết mạch Long tộc, bên ngoài thân càng giống như là nham thạch vậy, rất là cứng rắn. Cho dù cách nhau mấy chục năm, thế nhưng cũng không có vấn đề gì quá lớn.
- Nhanh đi mời y sư...
Thấy “Thi thể” không có biến hóa, Tiền trưởng lão rất là kích động, xoay người nhìn về phía Hàn Xung.
- Lão sư, Trương sư chính là. . . Y sư rất lợi hại a!
Hàn Xung vội nói.
- A, đúng rồi. Trương sư, cầu ngươi mau mau cứu Long Nham thú...
Tiền trưởng lão không nhịn được nói, đầu gối mềm nhũn, đang muốn quỳ xuống.
Long Nham thú là đồng bọn của hắn, những năm này, mỗi một ngày hắn đều sống trong tự trách. Vốn hắn cho rằng kiếp này sẽ không có cơ hội gặp lại nhau. Thế nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, nó còn chưa có chết!
Nếu quả thật có thể cứu sống được nó, đừng nói là quỳ xuống, coi như bảo hắn lập tức chết đi thì hắn cũng tuyệt đối sẽ không do dự.
Đương nhiên, còn nhiều hơn nữa là sự hổ thẹn.
Đối phương vì cứu hắn mà đã suýt chút nữa chết, kết quả bản thân lại bởi vì nghe không hiểu lời nói của đối phương cho nên lại chôn nó dưới đất hơn năm mươi năm. . .
Nếu như không cứu sống được nó thì có khả năng hắn sẽ không sống nổi, áy náy mà phải tự sát.
- Tiền trưởng lão không cần phải khách khí, nếu như có thể cứu, ta sẽ ra tay!
Biết tâm tình của đối phương, Trương Huyền cũng không nhiều lời mà đi mấy bước tới gần thi thể Long Nham thú to lớn ở trước mắt. Sau đó ngón tay nhẹ nhàng đụng vào thân thể nó.
Ngay sau đó hắn ra vẻ dạo qua một vòng, cúi đầu trầm tư.
Một lát sau mới quay về, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, Tiền trưởng lão khẩn trương tới mức toàn thân cứng ngắc, không nhịn được hỏi:
-Nó. . . Còn có thể cứu sống được không?
- Nó thật sự không chết, chỉ là...
Trương Huyền chần chờ một chút:
- Bị chôn dưới đất năm mươi năm, sinh cơ trong cơ thể đã bị cắt đứt, muốn cứu sống cần đan dược kích hoạt sinh cơ, còn có linh thạch nữa!
- Đan dược kích hoạt sinh cơ? Chỗ ta có ba viên Đạp Hư Tạo Hóa đan, coi như là cường giả Hóa Phàm bát trọng Đạp Hư cảnh cũng có hiệu quả cực mạnh!
Tần đường chủ tiến về phía trước một bước, đưa ra một cái bình ngọc.
- Chỗ của ta cũng có hai viên Sinh Linh đan, xem như là đan dược tuyệt cao để kích hoạt sinh cơ!
Lại có một vị trưởng lão đi tới.
- Ta không có đan dược, nhưng linh thạch ta lại có không ít, đây là năm trăm viên linh thạch trung phẩm...
Bọn hắn đều là hảo hữu mấy chục năm với Tiền trưởng lão, nếu như quả thật có thể cứu sống đầu Long Nham thú này. Như vậy không chỉ đối với Tiền trưởng lão là một an ủi cực lớn mà đối với thực lực của toàn bộ Thú đường cũng là một lần tăng trưởng rất lớn.
- Không sai!
Nhìn thấy đồ vật chất đống càng ngày càng nhiều, Trương Huyền hài lòng gật đầu.
- Ta còn cần trận kỳ Ngũ Hành, Tử Trúc mực, ba thùng lớn thú huyết, không cần những cái khác. Chỉ cần đầu Tử Dực Thiên Hùng thú bên ngoài kia là đủ. . . Còn có Đạm Thanh hương, Tử Lăng yên...
Thấy đan dược khôi phục sinh cơ và linh thạch, Tần đường chủ và mấy vị trưởng lão đã gom góp đủ. Trong lòng âm thầm cảm khái một tiếng Thú đường giàu có, Trương Huyền lại tiếp tục nói ra mấy chục loại đồ vật.
- Những thứ này...
Nghe thấy tên những vật phẩm này, tất cả mọi người đều cau mày, mỗi một người đều rất là nghi hoặc.
Trước đó đan dược sinh cơ, linh thạch thì bọn hắn còn có thể lý giải được. Dù sao chuyện này có quan hệ với sinh mệnh, Đạm Thanh hương, Tử Lăng yên. . . Những vật này thì có tác dụng gì chứ?
- Đạm Thanh hương ta đã nghe nói qua, có tác dụng định hồn, nghe nói là đồ vật mà Vu Hồn sư thường dùng...
Một trưởng lão đột nhiên nhớ tới cái gì đó, không nhịn được nói.
- Vu Hồn sư?
Mọi người sững sờ.
Loại nghề nghiệp này đã biến mất ở trong dòng sông lịch sử vài vạn năm rồi, chẳng lẽ. . . người thanh niên trước mắt này biết?
- Chỉ là một chút thủ đoạn đặc thù mà thôi, không có liên quan quá nhiều tới Vu Hồn sư!
Trương Huyền khoát tay áo:
-Đúng rồi, lại chuẩn bị cho ta thêm ngân châm dài ba thước, tổng cộng là 108 cây, xà tiên của Lục Vĩ xà, một chén!
Vu Hồn sư là do Danh sư lúc trước diệt đi. Cho nên coi như hắn biết thì cũng không thể thừa nhận, dù sao đối phương cũng không rõ ràng tình huống cụ thể của hắn.
- Xà tiên của Lục Vĩ xà? Đây chính là kịch độc a...
Tần đường chủ không nhịn được nói.
Đạm Thanh hương, Tử Lăng yên hắn không biết dùng để làm cái gì, thế nhưng xà tiên Lục Vĩ xà hắn lại biết rất rõ.
Chỉ cần một giọt, ngay cả cường giả Hóa Phàm bát trọng cũng có thể bị hạ độc chết tại chỗ, thanh niên này muốn thứ này làm gì?
- Độc, không chỉ có thể giết người mà có đôi khi cũng có thể cứu người!
Trương Huyền khoát tay áo.
- Dùng độc cứu người? Đây là. . . thủ đoạn mà Độc sư mới có...
Mọi người lần nữa co rụt lại.
Mặc dù thanh niên trước mắt không nói, thế nhưng độc không phải có thể dùng linh tinh được. Muốn dùng cái này cứu người, nếu như không phải là Độc sư thì căn bản sẽ không làm được.
Hắn không phải y sư hay sao? Làm sao lại biết thủ đoạn Vu hồn? Lại biết thủ pháp của Độc sư?
Còn có Thuần Thú sư, Danh sư, thú ngữ Thượng Cổ. . .
Ngươi còn có cái gì không biết nữa hay không?
- Được rồi, chỉ có những vật này thôi, nhanh đi chuẩn bị đi!
Nói ra tên toàn bộ đồ vật xong, Trương Huyền khoát tay áo.
- Được, ta sẽ sai người đi chuẩn bị!
Tiền trưởng lão gật gật đầu, vội vàng lui ra ngoài.
Không thể không nói, tài lực của Thú đường quả thực kinh người, các đồ vật mà Trương Huyền nói tới, chẳng những thưa thớt, lại còn liên quan tới mấy chức nghiệp, lộn xộn không chịu nổi. Đổi lại là công hội chức nghiệp bình thường, căn bản không có khả năng tìm ra được toàn bộ. Thế nhưng Thú đường chỉ dùng không đến ba canh giờ thì đã tìm đủ được toàn bộ.
Thậm chí còn có một ít thứ lại chuẩn bị thêm mấy phần, sợ trong lúc thời khắc mấu chốt không đủ đồ dùng.
- Tốt rồi, đồ vật đã chuẩn bị đầy đủ, chư vị đi ra ngoài đi. Khi ta trị liệu cần yên tĩnh tuyệt đối, không có ta lên tiếng, mong rằng chư vị có thể thay ta bảo vệ bên ngoài, không cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy!
Vốn hắn cho rằng những vật phẩm này, ít nhất phải ba, bốn ngày thì mới có thể tìm đủ. Thế nhưng không nghĩ tới trong thời gian ngắn như vậy đã hoàn thành, Trương Huyền cũng âm thầm cảm khái, nhìn quanh một vòng rồi khoát tay áo.
Lát nữa hắn trị liệu có liên quan tới quá nhiều thứ, hơn nữa còn phải không ngừng mượn Thiên Đạo thư viện, nếu như để người ngoài quan sát sẽ khó tránh khỏi xuất hiện không ít phiền phức.
- Được!
Tiền trưởng lão khẽ gật đầu, sau đó cùng với đám người Tần đường chủ lui ra ngoài, Lạc Thất Thất và Ngọc Phi Nhi liếc mắt nhìn nhau, cũng đi ra ngoài. Rất nhanh, bên trong mộ thất chỉ còn lại có một mình hắn.
Nhìn đồ vật đã chuẩn bị xong ở trước mắt, cổ tay Trương Huyền khẽ đảo, thu vào trong giới chỉ trữ vật.
Ngay sau đó hắn nhíu mày, cổ tay rung lên, trận bàn Tụ Linh trận ngũ tinh được ném ra ngoài.
Hắn muốn những vật này cũng không phải giữ lại để cho bản thân dùng, mà là thực sự muốn dùng vào trên người đầu Long Nham thú này.
Lúc trước đầu linh thú này vì cứu Tiền trưởng lão mà hao hết tinh huyết, dựa theo tình huống bình thường. Chỉ cần bổ sung huyết dịch cho đối phương, hoặc là dùng một chút vật phẩm đại bổ, hoặc là dùng linh khí để tẩm bổ. Chỉ cần mấy năm là có thể phục sinh được.
Thế nhưng Tiền trưởng lão cái gì cũng không có làm. . .
Linh khí trong Địa Cung cực kì thưa thớt, đầu linh thú này ngay cả duy trì sinh cơ cũng không làm được. Trải qua năm mươi năm, coi như không chết thì sinh mệnh cũng sẽ trở thành rất là nguy hiểm. Giống như là ngọn nến trong gió, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị gió dập tắt.
Đổi lại là y sư khác, cho dù là thất tinh, bát tinh, thậm chí là cửu tinh, chỉ sợ cũng sẽ hết cách xoay chuyển. Thế nhưng Trương Huyền lại khác.
Hắn nắm giữ Thiên Đạo chân khí, tinh thuần như nước, chỉ cần còn có sinh cơ thì hắn có thể duy trì cho đối phương không chết.
Bất quá, nếu chỉ riêng Thiên Đạo chân khí còn chưa đủ, nó tổn thất tinh huyết, lại bị chôn dưới đất mấy chục năm. Cho nên vẫn còn cần dược vật gia tăng sinh cơ và linh khí hùng hậu để chống đỡ.
Mà còn một thứ quan trọng hơn là. . . thủ đoạn Vu hồn!
Đúng như vị trưởng lão kia nói, Đạm Thanh hương, Tử Lăng yên quả thực là đồ vật mà chỉ có Vu Hồn sư mới dùng. Mặc dù linh hồn của nó không giống như Lộ Xung lúc trước, rơi vào trạng thái ngủ say. Thế nhưng năm mươi năm không có tỉnh lại thì cũng không kém nhiều.
Cần phải dùng những vật phẩm này để triệu hoán Vu hồn, giúp nó khôi phục thì mới có thể cứu sống được nó.
Còn xà tiên Lục Vĩ xà, Tần đường chủ nói không sai, quả thực là kịch độc. Chỉ có điều, không phải dùng để độc chết nó mà là dùng để kích thích huyệt đạo, lấy gai độc kích hoạt thân thể, khiến cho nó thức tỉnh.
Có thể nói, lần trị liệu này Thuần Thú sư, Vu Hồn sư, Y sư, Độc sư, Danh sư. . . Rất nhiều thủ đoạn đều được hắn dùng tới.
Đổi lại là người khác thì quả thực là khó mà hoàn thành được, cũng chỉ có quái thai như Trương Huyền mới có thể làm được.
Trận bàn rơi xuống đất, ném linh thạch mà vị trưởng lão vừa rồi đưa cho hắn, linh khí lập tức vây quanh, bao phủ “Thi thể”của Long Nham thú vào bên trong.
Ngón tay búng một cái, ngân châm đã chuẩn bị xong xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn. Sau khi chấm vào xà tiên Lục Vĩ xà, bóng người hắn hóa thành thiểm điện, đồng thời năm ngón tay khẽ gảy nhẹ. Trong nháy mắt, 108 cây ngân châm đã bay ra ngoài, phong bế một trăm linh tám chỗ huyệt vị của Long Nham thú.
Long Nham thú thuộc về loại linh thú cực kỳ hiếm có, vài vạn năm qua, số lượng thuần phục Thuần Thú sư đều không cao hơn bản lĩnh của bản thân. Do đó, chuyện nó chết giả không người nào có thể biết, cũng không có lưu truyền tới nay.
Ngay cả những chuyện này cũng không biết, huyệt vị của nó càng không có người nào biết được. Mà Trương Huyền cũng bởi vì nhìn qua thư tịch hình thành trong thư viện mới hiểu được vị trí phân bố huyệt vị.
Phong bế huyệt đạo, bóng người của Trương Huyền càng lúc càng nhanh. Dựa theo đặc thù phương vị nhen lửa Đạm Thanh hương, Tử Lăng yên, lúc này hắn mới khoanh chân ngồi xuống, tinh thần khẽ động.
Ầm ầm!
Vu hồn ly thể.
Hồn phách ở trên không trung, Minh Lý Chi Nhãn vận chuyển, nhìn qua một vòng, đột nhiên bàn tay nhẹ nhàng chộp về một phía.
Động tác nhẹ nhàng, giống như tình nhân đang triệu hoán nhau vậy.
Ông!
Dường như cảm nhận được hắn triệu hoán, ngân châm ở trong huyệt mộ lập tức phát ra tiếng thanh minh, giống như tiếng chuông gió vậy.
Thủ pháp đặc biệt của Vu hồn sư, Chiêu Hồn thủ!
Lúc trước từ chỗ của Mặc Hồn Sinh hắn đã nhận được Vu hồn truyền thừa hoàn chỉnh, mà Chiêu Hồn thủ chính là một trong số đó. Một khi thi triển ra, coi như hồn phách rơi vào trầm luân cũng có thể bị lôi kéo ra.
Thậm chí ngay cả người sống cũng có thể bị nhẹ nhõm tước đoạt hồn phách.
Linh hồn đối phương đã ngủ say năm mươi năm, dùng thủ đoạn bình thường muốn làm cho nó tỉnh lại quá khó khăn, chỉ có thể sử dụng loại thủ pháp cực đoan này mà thôi.
Không thành công thì cũng thành nhân!
Cô cô cô cục cục!
Ngân châm không ngừng chấn động, Long Nham thú vốn đang nằm đột nhiên lắc lư một cái, thân thể run rẩy, bắt đầu đứng lên, tựa như sắp sống lạ ivajay.
- Không đúng...
Nhìn thấy vậy, Trương Huyền không những không có cao hứng, mà ngược lại còn tối sầm mặt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận