Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Phong Ma khúc

Ngô trưởng lão danh sư tứ tinh đỉnh phong, còn là ma âm sư tứ tinh. Người như thế khống chế đối với lực lượng đã đạt được dày công tu luyện. Nếu là tỷ thí công bằng, làm sao có thể phía trước công kích mãnh liệt, phía sau công kích giảm bớt?
Lời Nhược Hoan công tử vừa nói với Trương sư, rất rõ ràng là đả kích lòng tin của đối phương. Điểm ấy đối với một người từ nơi xa xôi tới còn có tác dụng. Đối với Phó Tiếu Trần hắn mà nói, một chút tác dụng cũng không có được!
- Ngươi nếu biết, lại chắc hẳn hiểu rõ, chuyện ta quyết định, không ai có thể tranh!
Nhược Hoan công tử thản nhiên nhìn qua.
- Ta cũng vậy!
Phó Tiếu Trần cũng gật đầu.
Sát hạch tâm cảnh còn chưa bắt đầu, hai bên đã gây mâu thuẫn.
- A? Đã như vậy, ta thấy chúng ta không bằng so đấu trước một hồi, người nào thắng người đó tới trước!
Nhược Hoan công tử nói.
- Tốt! So đấu cái gì?
Phó Tiếu Trần gật đầu.
Hai người thực lực tương đương nhau, cũng đều là đoạt giải quán quân đứng đầu, không ai nhường ai.
Đều muốn ngay từ lúc đầu ngăn chặn đối phương lại. Phía sau cho dù đối phương còn muốn xoay người, chỉ sợ cũng khó khăn.
- Chúng ta lại so về...
Nhược Hoan công tử suy tư một chút, đang muốn nói ra nội dung so tài, đột nhiên nghe được bên tai vang lên một âm thanh.
Leng keng!
Quay đầu nhìn lại, Phùng Mạc Sinh ở trong đám người, chẳng biết lúc nào, đã lấy đi một trận bàn, ngồi khoanh chân chuẩn bị sắp xếp. Ngón tay của Ngô trưởng lão cũng rơi vào trên đàn cổ, nhẹ nhàng gẩy, âm thanh sôi nổi vang ra.
- Mẹ nó!
Không nghĩ tới bọn họ tranh đoạt, lại để cho người khác cướp tiên cơ, sắc mặt hai người Phó Tiếu Trần, Quân Nhược Hoan xám lại, có phần muốn nôn ra máu.
Cái này gọi là chuyện gì?
Đều muốn ép đối phương một đầu, khiến cho hắn bị hại, nhưng không nghĩ tới, khiến cho người này chiếm tiên cơ.
- Hừ!
Biết hiện tại lại rầu rĩ nữa cũng vô ích, hai người vung cánh tay, trở lại chỗ vừa rồi.
Ong ong oong!
Vừa ngồi xong, chỉ thấy Ngô sư cầm đàn không ngừng gẩy. Một âm nhạc xông thẳng tâm linh, giống như nước thủy triều đánh thẳng tới.
- Cái âm nhạc này... Không có gì không đúng chứ?
Âm nhạc kích động, mang theo cảm giác phấn chấn lòng người. Chỉ có điều, Trương Huyền nghe vào trong tai, hết sức bình thường, cũng không có cảm giác khó có thể khống chế, hình như đối với tâm cảnh cũng không có trùng kích.
Chỉ có điều, liếc mắt thoáng nhìn Phùng Mạc Sinh, hắn lập tức biết không đơn giản như vậy.
Làm danh sư tam tinh đỉnh phong, mức độ tâm cảnh, từ lâu đã vượt qua 11.0. Dù vậy, nghe được tiếng đàn, đầu lại đầy mồ hôi, hình như có chút không kiên trì nổi.
- Xem ra tiếng đàn công kích, là có phạm vi. Vượt quá phạm vi này, cho dù nghe được, cũng không cảm thấy cái gì...
Ánh mắt hắn lóe lên.
Vừa rồi Ngô trưởng lão đã nói, mỗi lần chỉ có thể tiến hành sát hạch đối với một người. Hiện tại xem ra, tiếng đàn công kích là có phạm vi, vượt qua phạm vi âm thanh sẽ giống như bình thường, không phát sinh tổn thương đối với người.
Vù!
Bên này không cảm thấy cái gì, Phùng Mạc Sinh đứng mũi chịu sào, sắc mặt dĩ nhiên trở nên trắng bệch. Cổ tay run lên, một thanh đao khắc xuất hiện.
- Két!
Hắn ở trên trận bàn khắc họa.
Ma âm sư khảy đàn Phong Ma khúc, vang vọng trong đầu, khiến cho hắn có chút hỗn loạn, tinh lực không có cách nào tập trung, đao khắc rơi vào trên trận bàn cũng có chút lắc lư.
- Quả nhiên không đơn giản như vậy...
Nhìn thấy được vị thiên chi kiêu tử khắc này cũng khó khăn như vậy, thần sắc Trương Huyền nghiêm trọng.
Không hổ danh là tuyển chọn của Vạn Quốc Thành, vừa ra tay lại khó khăn như vậy, khiến cho vô số người chùn bước.
- Cái Phong Ma khúc này có chỗ thiếu hụt không?
Đột nhiên một ý nghĩ dâng lên.
Võ giả thi triển võ kỹ, trận pháp sư bố trí trận pháp, đều có thể dẫn ra sách. Hiện tại vị ma âm sư này thi triển ma âm, chắc hẳn cũng là như vậy!
Trong đầu hắn than khẽ "chỗ thiếu hụt!". Quả nhiên thức hải lắc lư một hồi, một quyển sách xuất hiện ở trước mắt.
- Ngô Hư, trưởng lão Danh Sư Đường của Vạn Quốc Thành, danh sư tứ tinh, ma âm sư tứ tinh, trận pháp sư, thi họa sư, trà đạo sư. Am hiểu ma âm công kích. Trong đó Phong Ma khúc...
- Khuyết điểm:...
Trong sách viết đầy nội dung. Liên tục lật vài tờ, rất nhanh tìm được nội dung liên quan tới Phong Ma khúc.
- Thì ra là thế!
Nhìn một hồi, Trương Huyền khẽ cười, ánh mắt lóe lên.
Cái Phong Ma khúc này thoạt nhìn đặc biệt đáng sợ, lại cũng có không ít khuyết điểm. Chỉ cần tiến hành lợi dụng, muốn phá giải, cũng không khó khăn.
Chỉ chốc lát, xem sách xong, trong đầu Trương Huyền cũng có một ý nghĩ.
- Một lát nữa thử xem!
Biết bây giờ không phải là thời gian thử nghiệm, hắn áp chế ý nghĩ này, lại nhìn về phía trước. Lúc này, một bài Phong Ma khúc đã gần kết thúc. Toàn thân Phùng Mạc Sinh cũng giống như uống say, thân thể lắc lư, ngồi cũng ngồi không vững.
Mà trận bàn trong tay hắn, cũng khắc không ít. Chỉ có điều khoảng cách rất xa, vẫn chưa thấy rõ vẽ những gì.
Oong!
Nhẹ nhàng vạch một cái, tiếng đàn kết thúc, dư âm lượn lờ, quanh quẩn không dứt.
- Cảm ơn Ngô sư hạ thủ lưu tình!
Phùng Mạc Sinh lắc đầu đứng dậy, ôm quyền khom người, đẩy trận bàn tới.
Vừa rồi chỉ là trải qua một bài từ khúc, nhưng hắn biết, đối phương vẫn chưa thi triển toàn lực. Bằng không, dựa vào vạch tâm cảnh của hắn, khẳng định kiên trì không nổi.
- Ừ!
Ngô sư gật đầu, cũng không nhiều lời, tiện tay đưa trận bàn cho một danh cách đó không xa sư.
Vị danh sư này tiếp nhận trận bàn, cẩn thận đếm một chút, mở miệng báo ra thành tích:
- Tổng cộng khắc bốn trăm ba mươi hai nét, mỗi một đao nặng nhẹ bằng nhau!
- Hơn bốn trăm nét?
- Lợi hại. Vừa rồi ta thấy hắn cũng sắp không kiên trì nổi, không nghĩ tới không những không có ngã xuống, còn khắc ra nhiều vết tích như vậy, đồng thời nặng nhẹ bằng nhau. Không hổ danh là thiên tài tham gia tuyển chọn!
- Đổi lại thành ta, sợ rằng một nét cũng khắc không ra...
- Yên tâm đi, chỉ dựa vào tư chất này của ngươi, Ngô trưởng lão cũng lười ra tay với ngươi!
- Ngươi...
...
Nghe được thành tích, mọi người ồ lên.
Phong Ma khúc chỉ có không đến ba phút, cho dù không có quy định khắc cái gì, có thể tưởng tượng phải ở thời gian ngắn ngủi như vậy khắc hơn bốn trăm nét, cũng vô cùng khó khăn. Càng chưa nói, còn phải phân tâm chống lại tiếng đàn.
- Hơn bốn trăm bức tranh?
- Xem ra coi thường người này. Không nghĩ tới một tiếng cất lên khiến ai nấy đều kinh ngạc!
Ngay cả Hoa Nhược công tử, Phó Tiếu Trần cũng đều nhướng mày.
Số lượng vị Phùng Mạc Sinh này khắc ra, cho dù là bọn họ cũng cảm nhận được áp lực.
- Được rồi, người thứ hai!
Báo ra thành tích của Phùng Mạc Sinh, Ngô sư điều tức mấy hơi thở, trạng thái hoàn toàn khôi phục, lại nhìn về phía mọi người.
Dựa vào thực lực của hắn, sử dụng Phong Ma khúc đối phó với cường giả Hóa Phàm tứ trọng, khả năng còn có chút tốn sức. Đối phó với những người này, lại không cần chiến đấu, không tính là quá mức khó khăn.
- Ta tới!
Phó Tiếu Trần đi tới.
Lần này Nhược Hoan công tử lại không tranh đoạt. Không phải hắn không muốn đi, mà là thành tích của Phùng Mạc Sinh gây áp lực cho hắn. Hắn dự định điều chỉnh tốt sẽ đi qua khiêu chiến.
Leng keng!
Tiếng đàn vang lên, đồng thời âm thanh đao khắc cắt xuống trận bàn trộn lẫn trong đó.
Rất nhanh, Phó Tiếu Trần sát hạch xong, đi xuống.
- Bốn trăm hai mươi bảy nét, hoa văn rõ ràng, không lặp lại!
Danh sư báo ra thành tích.
- Đáng tiếc...
Phó Tiếu Trần lắc đầu, sắc mặt khó coi.
Vốn tưởng rằng, dựa vào thực lực của hắn, chỉ cần trùng kích số người, là ván đã đóng thuyền. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, cửa thứ nhất xuống, tự nhiên không bằng vị Phùng Mạc Sinh này.
Kém đủ năm nét!
Chỉ có điều, chỉ có tự mình từng trải, mới biết được Phong Ma khúc đáng sợ. Vừa rồi nếu không phải loại tâm lý cầu thắng này càng lúc càng mạnh, khẳng định kiên trì không nổi.
- Thành tích tuy rằng không bằng Phùng sư, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu. Lại nhìn Nhược Hoan công tử. Thành tích của hắn không bằng ta, tuyển chọn hai người, cơ hội phía sau vẫn rất lớn!
Rất nhanh hắn bình tĩnh trở lại.
Tuyển chọn thi đấu, phải chọn ra hai người, đây chỉ là cửa thứ nhất mà thôi. Chỉ cần phía sau không sai lầm, nhận được một vị trí trong đó, cũng sẽ không quá khó khăn.
- Ta tới!
Người thứ ba lên cũng không phải là Nhược Hoan công tử, mà là vị danh sư mỹ nữ kia, Lạc Khê!
Nói riêng về diện mạo, vị nữ tử này chỉ có thể nói là thanh lệ, so với Mạc Vũ công chúa, Triệu Phi Vũ kém hơn rất nhiều, càng chưa nói tới Triệu Nhã.
Chỉ có điều, thân là danh sư tam tinh đỉnh phong, cường giả Hóa Phàm tam trọng, mang theo khí chất đặc biệt, cho người ta một loại thẩm mỹ khác thường.
Vị mỹ nữ này thoạt nhìn mảnh mai, mức độ tâm cảnh lại cũng vô cùng cường đại. Phong Ma khúc của Ngô trưởng lão, nàng cũng kiên trì được.
Lạc Khê qua đi, là Đỗ Hổ cũng từ vương quốc khác đề cử lên.
Thành tích của hai người, đều vượt qua bốn trăm nét. Chỉ có điều, cách Phó Tiếu Trần còn có một khoảng nhất định, càng chưa nói Phùng Mạc Sinh.
- Hắc mã!
- Đúng vậy. Không nghĩ tới vị Phùng sư này, lợi hại như vậy!
- Ngay cả Phó Tiếu Trần phó sư cũng áp chế... Đây là điều trước đó không nghĩ tới!
- Ta trước đây đã nói, Phùng sư cũng không yếu, các ngươi còn không tin.
...
Thấy liên tục thi xong bốn người, Phùng Mạc Sinh vẫn xếp vị trí đứng đầu, phía sau tất cả danh sư đều đầy kinh ngạc.
Ban đầu, theo bọn họ, có thể có được vị trí, tất nhiên là Nhược Hoan công tử và vị Phó sư này. Không nghĩ tới, Phùng Mạc Sinh cũng cường đại như vậy.
Xem ra vị Phùng sư này luôn luôn giấu mình, khiến cho không ít người đều bỏ quên.
- Mau nhìn, Nhược Hoan công tử ra sân!
Đang xúc động, không biết ai hô lên một câu, mọi người đồng loạt nhìn qua.
Quả nhiên thấy Nhược Hoan công tử, ngồi khoanh chân xong, đồng thời lấy đao khắc ra ngoài.
Leng keng! Leng keng!
Tiếng đàn vang lên.
Nhược Hoan công tử nhướng mày, đao khắc xẹt qua ở trên trận bàn, năm ngón tay tung bay.
- Thật nhanh!
- Không hổ danh là Nhược Hoan công tử. Hình như tiếng đàn đối với hắn không có tác dụng lớn!
- Xem ra sát hạch quán quân cửa này, Nhược Hoan công tử lấy chắc!
...
Nhìn thấy được động tác của hắn, tất cả mọi người đều xiết chặt nắm đấm.
Có thể ở dưới Phong Ma khúc, vẫn duy trì tốc độ khắc nhanh như vậy, không hổ danh là Quân Nhược Hoan được hô lớn nhất, đứng đầu bốn công tử lớn của Vạn Quốc Thành!
Vù!
Rất nhanh, một khúc kết thúc.
Nhược Hoan công tử ngừng lại, thu đao khắc vào trong nhẫn, đẩy trận bàn tới.
- Tổng cộng bốn trăm ba mươi mốt nét!
Danh sư chịu trách nhiệm kiểm nghiệm, cẩn thận đếm nhiều lần, có chút không dám tin tưởng kêu lên.
- So với Phùng sư ít hơn một nét một.
- Làm sao có thể?
- Không đúng sao? Ta thấy hắn khắc rất nhanh?
...
Nghe được kết quả, mọi người ồ lên một mảnh.
Vừa rồi tình hình Nhược Hoan công tử khắc, tất cả mọi người đều thấy được, tốc độ cực nhanh. Thế nào... thành tích cuối cùng, ngược lại chẳng bằng Phùng sư?
Chỉ có điều, danh sư chịu trách nhiệm kiểm nghiệm, trong toàn bộ Danh Sư Đường cũng rất nổi danh, thiết diện vô tư, không có khả năng có sai lầm.
- Biểu tình của Nhược Hoan công tử hình như vẫn chưa thất vọng...
Thời điểm mọi người ở đây cảm thấy kỳ quái, một người thì thào tự nói, giọng điệu có chút không dám tin tưởng vang lên. Mọi người đồng loạt nhìn lại, quả nhiên thấy được điểm không thích hợp.
Vừa rồi thành tích Phó sư không bằng Phùng sư, vẻ mặt chán nản. Vị Nhược Hoan công tử này, không những không có cảm giác bị thất bại, trái lại mang theo nụ cười thản nhiên!
Cười?
Chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ hắn không quan tâm tới thất bại?
Bạn cần đăng nhập để bình luận