Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Người giết ta, là ngựa vậy!

- Không được bắn, xông vào...
Ném cung tên trong tay xuống đất, thủ lĩnh hét lớn.
Tiếp tục bắn xuống, khẳng định tất cả đều tử vong, còn không bằng xông tới giết người.
Rầm!
Bốn phía còn thừa lại người, nghe được mệnh lệnh, tất cả đều cầm lấy vũ khí, không tiếp tục ẩn giấu nhảy ra ngoài.
Nhìn rõ ràng bóng người nhảy ra, thủ lĩnh tim như bị đao cắt.
Vì mai phục vị tam thiếu gia kia, hắn mang ra hơn ba mươi người, vốn cho rằng giết một phế vật giống như chơi, nhẹ nhõm vui vẻ, không nghĩ tới... Một lớp mưa tên xuống, bên hắn chỉ còn lại không tới tám cái, quan trọng là còn có hai cái trên đầu cắm tên, đi bộ lắc lư, xem ra bất cứ lúc nào cũng sẽ chết.
Con mẹ nó, biết sớm khó giết như vậy, liền không tiếp đơn, không làm cái buôn bán này.
Bọn họ là sơn tặc ngoài thành, xế chiều hôm nay có người mang đến Thông Thần Tệ, yêu cầu bọn họ giết người, vốn cho rằng là việc nhỏ, bắn tên liền có thể giải quyết, làm sao cũng không nghĩ đến, một tiễn cũng không có bắn trúng!
Cái này gọi là chuyện gì!
- Chặt người trong ngoài xe thành thịt vụn cho ta!
Càng nghĩ càng giận, nghiến răng hét lớn.
Phần phật!
Còn lại bảy người, đồng loạt vọt tới xe ngựa.
- Muốn giết thiếu gia ta, từ trên thi thể ta bước qua đi...
Dịch lão gào thét, vừa định nhảy xuống xe ngựa, có điều hắn nhanh, tuấn mã trước mặt nhanh hơn.
Dường như nó cũng bị những người này phóng thích mưa tên chọc giận, thân thể nhảy lên, liền từ trong càng xe nhảy ra ngoài, thân thể thần tuấn lăng không nhảy ra hơn mười thước, đi tới trước bảy người trừ thủ lĩnh.
Bành!
Móng vừa vặn đập lên hai gia hỏa mũi trúng tên, mũi tên thẳng tắp xuyên thấu qua đầu... Kêu thảm cũng không kịp phát ra, trực tiếp tử vong.
- Ta thao...
Năm người còn lại đều sắp điên rồi.
Đường đường sơn tặc, lại bị một con ngựa giẫm chết hai cái, nói ra cũng mất mặt ah!
Một trung niên nhân mập lùn, tay cầm trường đao thân thể nhảy dựng, nhắm ngay ngựa bổ tới, còn chưa tới trước mặt, tuấn mã vẩy móng lên.
Đùng!
Âm thanh trứng gà vỡ vụn, hai tay tên sơn tặc này lập tức che dưới hông, quỳ rạp xuống đất, khuôn mặt vặn vẹo có thể chèn chết con ruồi.
Hô hô hô hô!
Một người quỳ xuống, bốn người còn lại cũng tới trước mặt, tuấn mã giống như biết bọn họ muốn tiến công, lui về sau hai bước, lần nữa vểnh móng lên.
Bành bành!
Lại có hai người che háng quỳ trên mặt đất.
- Mẹ nó!
Hai người cuối cùng điên rồi.
Mũi tên bắn không đến, con mẹ nó ngựa cũng thành tinh!
Hai cái chân run lên, cũng không dám đối kháng, xoay người muốn chạy trốn, còn không có rời đi, tuấn mã gào lên một tiếng, lao đến.
Lạch cạch! Lạch cạch!
Sau một khắc, hai người cũng quỳ trên mặt đất.
Sau đó một móng một cái, không đến hai cái hô hấp, còn thừa lại tám sơn tặc trừ thủ lĩnh, tất cả đều chết trên mặt đất, cực kỳ thảm liệt.
Lạch cạch!
Roi ngựa trong tay Dịch lão rơi trên mặt đất, cả người choáng váng.
Vừa rồi ta dùng roi ngựa đánh ghg này?
Dưới háng xiết chặt, không dám tiếp tục nhặt roi ngựa lên.
Ngộ nhỡ đánh nó nổi giận, cho mình một cước, tuy già rồi, không còn dùng được thứ kia, không cần nối dõi tông đường... nhưng giữ lại làm kỹ niệm, lú rãnh rỗi sờ chơi, cũng tốt hơn bể nát a!
Lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía thi thể đầy đất, cùng tuấn mã cách đó không xa hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, Dịch lão run rẩy.
Những sơn tặc này, công phu hắn nhìn rõ ràng, có Thánh Vực cửu trọng, có Đại Thánh nhất trọng... cứ như thế bị một con ngựa tươi sống đá chết...
Còn có thiên lý không?
Còn có vương pháp ư?
Lúc nào ngựa cũng trở nên lợi hại như vậy?
- Ngươi...
Nhìn thi thể đầy đất, thủ lĩnh càng sụp đổ... Vừa rồi trong lòng còn chửi chó nhật, nhìn thấy con ngựa này như vậy, mới biết được ngộ nhỡ chó cũng lợi hại như vậy, con mẹ nó không phải thảm sao...
- Ta đường đường sơn tặc, ngang dọc Huyền Giang thành hơn mười năm, không tin thua một con ngựa...
Tức đến run rẩy, trường đao giơ lên, hét lớn một tiếng vọt tới.
Tuấn mã cũng tiến lên đón.
Hô!
Còn chưa tới trước mặt,
Thân thể thủ lĩnh run rẩy, thân thể hóa thành một hư ảnh vọt tới, sau một khắc đã đi tới lân cận toa xe.
Không hổ là Đại Thánh nhị trọng, phản ứng hơn người, vừa rồi tấn công chỉ là hư chiêu, mục đích chủ yếu là nghĩ biện pháp đi tới trước mặt toa xe, giết chết Thiện Hiểu Thiên!
Chỉ cần tên này chết, nhiệm vụ lần này không coi thất bại, tổn thất còn có thể vãn hồi...
Nếu không, nhiều người như vậy, thật sự đều chết vô ích!
- Nguy rồi!
Dịch lão cùng tuấn mã đều không có nghĩ đến tên này hèn hạ như vậy, lúc này còn nghĩ giết người, tất cả đều phản ứng không kịp, muốn hỗ trợ đã không kịp.
Vèo!
Trường đao thẳng tắp đâm vào cửa sổ toa xe, một khi cắm vào trong đó, thiếu gia không có đề phòng mà nói, rất có thể bị giết chết tại chỗ.
Ầm ầm!
Ngay thời khắc nguy cơ, xe ngựa giống như đang lại, bỗng nhiên nhảy lên, một bánh xe đặt ở trên mặt thủ lĩnh, không ngừng xoay tròn.
Bành!
Gặp phải trọng kích, thủ lĩnh phun ra máu tươi, lui về phía sau, chỉ thấy thân xe nằm ngang, càng xe quất vào trên mặt.
Răng rắc!
Hàm răng rơi mất bảy tám cái, trường đao rời tay bay xa.
Liên tiếp lui về phía sau, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy càng xe giống như hai cánh tay, bày xong tư thế chờ hắn tới, liền động thủ đánh người.
- Mẹ nó...
Thủ lĩnh triệt để điên rồi.
Tiễn bắn không đến trên người, có chút cao thủ linh hồn cường đại, có thể thay đổi phương hướng, ta nhận! Ngựa đột nhiên chiến lực tăng mạnh, có thể là bởi vì huyết mạch tiến hóa, hoặc biến thành thú sủng, nghe theo chủ nhân mệnh lệnh, ta cũng nhận!
Nhưng cái xe ngựa này, đột nhiên nhảy dựng lên, một bộ ta biết công phu, hình dáng ta rất điểu, làm cái gì...
Ngươi để cho ta làm sao nhận?
Muốn nhận cũng nuốt không trôi ah!
- Đi!
Biết tiếp tục nữa, còn không biết muốn gặp được tình huống quỷ dị gì, cũng kìm nén không được trong lòng bi thương, cổ tay thủ lĩnh rung lên, bóp nát một cái ngọc phù.
Bành!
Một tia sáng lóe lên, vô số khói bụi bay ra, tạo thành một khí tường chắc chắn.
Làm sơn tặc, không chỉ phải biết ăn cướp, giết người, càng quan trọng hơn là chạy trốn, có đôi khi còn không có động thủ, đường lui liền chuẩn bị tốt, cái ngọc phù này là hắn tiêu phí không biết giá lớn bao nhiêu mua sắm, Cổ Thánh cũng có thể bị ngăn cản một chút, không đến mức đuổi tới.
Vèo!
Làm xong những cái này, đầu cũng không có chuyển, thẳng tắp nhảy qua tường cao, nhanh chóng xông ra ngoài.
Là thật không dám quay đầu, sợ quay đầu lại nhìn thấy cái gì ngựa, lừa, đuổi tới, bị cao thủ giết không có gì, nhưng nếu bị một con ngựa, một con lừa giết, mặt mũi gánh không nổi ah!
Cũng không biết là vừa rồi ngọc phù có tác dụng, hay đối phương căn bản không có đuổi, nhanh chóng chạy nửa ngày cũng không có người đuổi theo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
- Đáng ghét, đều là tên kia hại...
Thời điểm nhận nhiệm vụ, đối phương nói là chuyện nhỏ, tiện tay có thể giết, bản thân cũng hỏi thăm một chút, Thiện Hiểu Thiên quả thực không ra sao, làm sao cũng không có nghĩ đến sẽ xuất hiện kết quả này!
Thiện Hiểu Thiên là không lợi hại, nhưng ngựa, xe nhà hắn ngưu bức ah!
Cái này còn giết thế nào?
Rất nhanh, chạy trốn tới ngoài thành, đi tới địa phương trước đó ước hẹn, đốt cháy một đống lửa, chờ đối phương hiện thân!
Ngày hôm nay không nói rõ ràng sự tình, ta không phải là người!
...
Dịch lão chỉ cảm thấy dùng sức quá mạnh, quai hàm rơi ra, miệng trong thời gian ngắn không cách nào khép lại.
Tối nay nhìn thấy một màn, vượt ra khỏi cả một đời nhìn thấy.
Một đám sơn tặc hung hãn tàn bạo, mai phục ám sát, vốn cho rằng hẳn phải chết không nghi ngờ, làm sao cũng không nghĩ đến... tuấn mã cùng xe trong nhà đều thành tinh, hắn còn chưa kịp xuất thủ, đối phương liền triệt để sụp đổ...
Ma đản ah!
Có cần khoa trương như vậy hay không?
Đang khiếp sợ, liền thấy tuấn mã giết bảy người, mặt vẫn chưa thỏa mãn đi trở về, chủ động bọc càng xe lên người, đầu lâu nâng cao lôi kéo xe, tách tách đi thẳng về phía trước.
Bàn tay Dịch lão run rẩy.
Ngựa mạnh như vậy... lại còn kéo xe... Có thể coi là ngươi rồi, ta cũng không dám đánh ah...
- Trương công tử...
Dịch lão nhịn không được quay đầu.
Thật ra thì trong lòng đã có đáp án.
Trước đó nhiều năm như vậy, ngựa cùng xe không có vấn đề gì, đột nhiên biến thành như vậy, khẳng định liên quan đến vị Trương công tử này!
- Trở về rồi nói sau!
Thanh âm Trương Huyền nhàn nhạt vang lên.
Sớm biết sẽ có người mai phục, mới vừa lên xe ngựa, hắn liền thuần phục ngựa, khải linh xe.
Người bình thường Thượng Thương không tu luyện cũng có thể đi đến Thánh Vực cửu trọng, tuấn mã tốt một chút, thể chất còn mạnh hơn nhân loại, trưởng thành đã là Đại Thánh nhất trọng, chỉ là không có người thuần phục, không cách nào câu thông, mới có vẻ hơi dại ra, nghe không hiểu ngôn ngữ nhân loại.
Sau khi thuần phục, tinh thần câu thông, còn không cho nó làm cái gì thì làm cái đó?
Đừng nói đánh giết mấy tên sơn tặc, thủ lĩnh kia không phải trốn nhanh, đoán chừng cũng gà bay trứng vỡ.
- Vâng!
Rõ ràng là năng lực của vị Trương công tử này, Dịch lão tràn đầy kích động, không nói thêm nữa, xe ngựa dọc theo đường phố nhanh chóng chạy về Thiện gia.
...
Lửa trại thiêu đốt một hồi thật lâu, hai bóng người chậm rãi xuất hiện.
Đi đầu là một trung niên, chính là lúc trước cho hắn nhiệm vụ.
Một cái khác, tuy che mặt, nhưng dáng người cùng dáng vẻ cũng có thể nhìn ra, là nữ tử, hơn nữa dung mạo không tệ!
- Thế nào? Nhiệm vụ hoàn thành chưa?
Vừa đến trước mặt, trung niên nhân hỏi.
Vị trung niên nhân này, không phải người khác, chính là kiếm thuật tổng giáo đầu của phủ thành chủ, Tiết Trầm!
Mà nữ tử bên cạnh hắn, là Tiết Cầm.
Vốn loại sự tình này, không cần nàng ra mặt, nhưng mà nhận khuất nhục, muốn trước tiên nhìn thấy đầu của Thiện Hiểu Thiên cùng xác ướp kia!
Liền che mặt đi theo tới.
- Hoàn thành? Đây là nhiệm vụ đơn giản ngươi nói?
Thủ lĩnh rốt cuộc tìm được chỗ phát tiết, gầm thét một tiếng.
- Có ý tứ gì?
Tiết Trầm nhíu mày:
- Chẳng lẽ giết một gia hỏa bị thương nặng gần chết, một lão đầu cùng một phế vật, cũng không thành công?
- Phế vật cái rắm!
Thủ lĩnh nghiến răng:
- Hơn ba mươi huynh đệ của ta tất cả đều chết rồi, nếu không phải chạy nhanh, khẳng định cũng treo, khoản tổn thất này, các ngươi nhất định phải đền bù cho ta...
- Đều chết hết?
Con mắt trợn tròn, Tiết Cầm khó tin:
- Ngươi nói là... bọn ngươi Thiện Hiểu Thiên giết các ngươi toàn quân bị diệt? Hắn có loại thực lực này?
- Không phải hắn...
Thủ lĩnh khẽ nói.
- Không phải hắn thì là ai?
Tiết Trầm cũng nhìn lại, tràn đầy nghi ngờ.
Hắn đã dám tìm, khẳng định là điều tra qua.
Những sơn tặc này bình thường cướp bóc rất lợi hại, giết người lại thất bại?
Thủ lĩnh nhổ một cục đàm, trong mắt tràn đầy hận ý:
- Người giết ta... là ngựa! Không đúng, còn có xe!
Tiết Trầm, Tiết Cầm:
- ???
Bạn cần đăng nhập để bình luận