Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Trương Hoằng Thiên vẫn lạc

Dương sư đoán không sai, sở dĩ Trương Hoằng Thiên muốn ở thời điểm này khiêu chiến Dục lão quỷ, lực lượng lớn nhất chính là biết chiêu số cùng thiếu hụt trong công pháp của đối phương.
Lúc này thoạt nhìn nằm ở bị động, trên thực tế giống như đối phương, đang tìm cơ hội, tranh thủ một kích tất trúng, chém giết tại chỗ!
Vô số đạo kiếm khí hóa thành từng cự long, bao phủ bầu trời, quỷ trảo của Dục lão quỷ vụt qua, đi ngược dòng nước.
- Ngay vào lúc này!
Thấy thiếu hụt của đối phương, cùng Trương Huyền nói giống nhau như đúc, Trương Hoằng Thiên kìm nén không được, trường kiếm chợt lóe, lập tức ẩn giấu ở trong trường long đâm tới.
Lưu Thủy Tàng Kiếm!
Nghe nói là một thiên tài Trương gia vị si tình sáng tạo, vợ hắn bị kẻ thù giết chết, người sau am hiểu dùng nước, thậm chí mượn nước ẩn trốn, khó mà bắt, vì báo thù, sáng chế bộ kiếm quyết này, kiếm che giấu ở trong dòng nước, đợi đối phương mượn thủy lực, đâm xuyên qua cổ họng.
Giờ phút này Trương Hoằng Thiên mượn kiếm khí trường long, che giấu trường kiếm, hiệu quả như nhau.
- Phá!
Dục lão quỷ quả nhiên không có phát hiện trường kiếm, quỷ trảo ở trên không trung không ngừng lay động, ngăn cản kiếm khí.
Ông!
Trường long run lên, trường kiếm chui ra, ở trong con mắt hắn càng lúc càng lớn.
Bất quá, giờ phút này lực lượng của hắn đang suy kiệt, ở thời điểm lực mới chưa sinh, trốn tránh không được nữa, phốc một tiếng, xuyên qua cổ họng, lực lượng mênh mông trong đó không ngừng hủy diệt lấy sinh cơ trong cơ thể hắn.
- Ngươi... Ngươi... Làm sao lại biết, chiêu này của ta kết thúc, có một phần trăm cái hô hấp chân khí dừng lại?
Hai mắt Dục lão quỷ trợn tròn xoe, đến chết vẫn không tin nổi, liền bị giết như thế!
Một vạn năm qua, hai người không biết chiến đấu qua bao nhiêu lần, đối với thủ đoạn cùng năng lực của đối phương sớm đã rõ như lòng bàn tay, tên này là mạnh hơn hắn một ít, thế nhưng mạnh có hạn, thắng không nổi, bảo vệ tính mạng không khó...
Nhưng bây giờ...
Quỷ trảo của hắn liên hoàn, liên tục thi triển, thời điểm qua mười bảy chiêu, có một phần trăm hô hấp dừng lại, chỗ thiếu hụt này, bởi vì tốc độ quá nhanh, bằng hữu cùng nhau tu luyện cũng không biết, thậm chí Thần Linh Hoàng cũng không có phát giác.
Kẻ trước mắt này, đến cùng làm sao biết được, hơn nữa vừa vặn bắt lại thời gian ngắn ngủi này, một lần phá vỡ phòng ngự của mình?
- Ngươi thua!
Chẳng muốn trả lời đối phương, Trương Hoằng Thiên thở phào nhẹ nhõm, hai hàng lông mày bỗng nhiên giương lên.
Ầm ầm!
Trên thân kiếm ẩn chứa vô số kiếm khí lập tức nổ tung, Dục lão quỷ không chịu nổi, thân thể nổ tung.
Xì xì xì!
Đúng lúc này, một quyển sách bay tới, huyết nhục nổ tung lên lắc lư một cái, thôn phệ sạch sẽ.
Ngẩng đầu nhìn lại, ngay sau đó nhìn thấy Trương Huyền chẳng biết lúc nào đã luyện hóa áo tơi, ôm quyền nhìn lại:
- Chúc mừng tiên tổ!
- Có thể chém giết, là nhờ có ngươi!
Trương Hoằng Thiên cười ha ha một tiếng, tâm cảnh thả lỏng, không thể kiên trì được nữa, té ngã trên đất.
Mặc dù chém giết Dục lão quỷ, hắn cũng đã dầu hết đèn tắt, lực lượng triệt để hao hết.
- Lão tổ...
Vội vàng đi tới trước mặt, Thiên Đạo chân khí của Trương Huyền tràn vào, lại phát hiện vị Cổ Thánh trước mắt này thân thể giống như bao tải rách, không còn cách nào gánh chịu lực lượng chân khí.
- Điều đó không có khả năng...
Trương Huyền luống cuống, vội vàng lấy ra rất nhiều đan dược cấp chín, không cần tiền đưa vào trong miệng đối phương.
Thiên Đạo chân khí của hắn, mọi việc đều thuận lợi, thậm chí hoàn toàn có thể khởi tử hồi sinh, không có tác dụng gì, còn là lần đầu tiên gặp phải.
Trương Hoằng Thiên là Cổ Thánh lão tổ cuối cùng của Trương gia, bất luận tính tình hay bản tính đều cực kỳ hợp ý, ngàn vạn lần không thể có sự tình.
- Ta đến xem...
Nhan Thanh Cổ Thánh bay tới, vịn Trương Hoằng Thiên ngồi dậy, ngón tay khoác lên mạch môn, nhìn phút chốc, trên mặt lộ ra vẻ ảm đạm, lắc đầu:
- Hắn... Tuổi thọ đã tới! Hết cách xoay chuyển...
- Cái này sao có thể? Hắn ở trong các ngươi, tuổi tác rất nhỏ, làm sao lại tuổi thọ tới...
Trương Huyền không tin.
Vị tiên tổ này thiên tư trác tuyệt, chừng năm trăm tuổi liền tu đến Cổ Thánh, mệnh danh siêu cấp cường giả thiên phú cao nhất lúc ấy, tuy sống một vạn năm, nhưng hầu như đều đang ngủ say, dựa theo tình huống bình thường, coi như tuổi thọ đến, cũng lâu hơn người khác rất nhiều.
Làm sao có thể người khác không có việc gì, hắn không chịu nổi trước?
- Cùng Thần Dung Hoàng đánh một trận, hắn liền tiêu hao tám chín phần mười tinh huyết trong cơ thể, vì chém giết Dục lão quỷ, càng là không giữ lại chút nào... Ta cũng không có biện pháp!
Tuy đã sớm biết, bọn họ sớm muộn cũng sẽ vẫn lạc, Nhan Thanh Cổ Thánh vẫn lộ ra vẻ cô đơn, nhịn không được lắc đầu.
Cổ Thánh có thể đoạn chi nối tiếp, tích huyết trùng sinh, nhưng vẫn không ngăn cản nổi tuổi thọ đại nạn.
Kỳ hạn tới, thực lực mạnh hơn cũng chỉ có thể hóa thành một nắm bụi bặm, mặc ngươi vương công tử tướng, mặc ngươi thăng đấu tiểu dân, đều tránh không khỏi.
Giống như Trương Hoằng Thiên, tuy tuổi tác ở trong rất nhiều Cổ Thánh tương đối nhỏ, nhưng mỗi lần chiến đấu đều không giữ lại chút nào, sinh cơ trong cơ thể đã sớm phá hủy.
Nếu không phải hai mươi năm trước thay đổi huyết dịch, khả năng sớm đã tử vong.
Có thể kiên trì lâu như vậy, thậm chí trải qua hai trận chiến đấu, đã vượt qua tưởng tượng.
- Dương sư, ngươi không phải có khả năng thay đổi huyết dịch ư? Máu của ta, còn có thể dùng không...
Trương Huyền vội vàng nhìn về phía Dương Huyền.
Thấy hắn bộ dáng này, Dương Huyền bất đắc dĩ lắc đầu:
- Sư huynh... Máu của ngươi đã thay qua một lần, đối với hắn mà nói, không còn tác dụng...
- Nhưng...
Trương Huyền còn muốn nói cái gì, nhưng bị Dương sư cắt đứt:
- Sinh lão bệnh tử, đây là quy luật, Cổ Thánh cũng không cách nào tránh khỏi, năm đó Trương gia chín đại Cổ Thánh, tung hoành thiên địa, mạnh mẽ biết bao, mà bây giờ, toàn bộ biến thành bài vị, chỉ có thể hưởng thụ hậu nhân ngưỡng mộ!
Trương Huyền nói không ra lời.
- Không cần bi thương!
Trương Hoằng Thiên khôi phục chút tinh thần, nhìn thấy hắn bộ dáng này, mỉm cười, trong mắt mang theo yêu thương:
- Ta vẫn muốn kiên trì, là bởi vì Trương gia chỉ còn lại có ta một vị Cổ Thánh, một khi tử vong, cả gia tộc sẽ suy yếu... Hiện tại ngươi xuất hiện, nắm giữ trường đao cấp bậc Cổ Thánh, cùng đủ loại thủ đoạn, chân chính chém giết, so với ta cũng không yếu! Lại không có gì phải lo lắng!
- Ta...
Hốc mắt Trương Huyền đỏ lên.
- Có sinh thì có tử, sinh mệnh vô thường, điểm ấy ta đã sớm biết! Kể từ khi biết giữa thiên địa không còn Cổ Thánh lực, ta quyết định ngủ say... Trương Hoằng Thiên cũng đã chết! Kéo dài hơi tàn, chỉ là vì để tộc nhân, để Nhân tộc đi càng xa mà thôi.
Trương Hoằng Thiên nhìn lại:
- Hiện tại ta rốt cục có thể bỏ xuống trọng trách, không còn lo lắng, xem như giải thoát, còn có cái gì có thể thương tâm? Ngược lại là ngươi, mới Kim Thân cảnh đỉnh phong, liền gánh vác lên trách nhiệm thủ hộ gia tộc... So với ta càng thêm gian nan!
Nói xong những lời này, cảm nhận được sinh cơ trong cơ thể trôi đi mất, biết lại khó vãn hồi, Trương Hoằng Thiên quay đầu ngắm nhìn bốn phía, cười ha ha một tiếng.
- Được rồi, chư vị bằng hữu, chỉ mong đời sau còn có thể cùng một chỗ kề vai chiến đấu! Trương Hoằng Thiên ta có chút lười biếng, cáo từ trước...
Lời còn chưa dứt, con mắt đóng lại….
Bạn cần đăng nhập để bình luận