Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Bị đoán ra thân phận

Lắc đầu, Bạch Nguyễn Khanh tỉnh táo lại, ngồi tại nguyên chỗ chần chờ một chút, đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong viện, Thiện Hiểu Thiên vẫn luyện kiếm.
Hơn mấy chục mét, trên đầu Tào Thành Lập đội một quả hạch, hai chân run lên.
Vèo!
Một thanh trường kiếm bay đi, sau một khắc, cắm vào trên đầu của hắn, cách quả hạch còn có mấy tấc, máu tươi chảy ra.
- Ta hình như bị thương...
Tào Thành Lập sờ lên máu trên đầu, nói.
- Không có việc gì, ai không bị thương!
Thiện Hiểu Thiên mỉm cười:
- Tiếp tục đội...
- Ta là thật bị thương...
Lời còn chưa dứt, lại một thanh trường kiếm cắm vào vị trí tương đồng.
Nhìn máu tươi từ trên mặt chảy xuống đất, Tào Thành Lập phát điên:
- Ah, ta sắp chết...
- Yên tâm đi, lần này ta khống chế lực lượng rất chuẩn, chỉ là đâm rách da đầu, không có làm bị thương xương cốt, chớ nói chi là đầu...
Thiện Hiểu Thiên cười nhạt một tiếng, đi tới trước mặt, rút xuống từng cây trường kiếm.
Quả nhiên giống như hắn nói, chỉ đâm rách da đầu, xương cốt cũng không có làm bị thương, tự nhiên sẽ không chết.
Lão sư chỉ điểm, hắn vẫn luyện tập khống chế, hiện tại đã có chút thành tựu, nếu không sẽ không dùng Tào Thành Lập làm thí nghiệm.
Nhìn mà da đầu run lên, Bạch Nguyễn Khanh đi tới trước mặt, có chút xấu hổ:
- Thiện sư đệ, ngươi có thể truyền thụ cho ta tuyệt chiêu vứt kiếm hay không?
Thiện Hiểu Thiên sửng sốt một chút, sau đó gật đầu:
- Tốt...
Lão sư tiếp xúc thời gian không nhiều, nhưng biết lòng dạ hắn rộng lớn, chiêu kiếm pháp này, mặc dù lấy tên của mình mệnh danh, nhưng cũng truyền thụ qua Tào Thành Lập, Dịch lão... truyền nhiều một người, hẳn là sẽ không suy tính.
Hắn chính là uyên bác như vậy, mạnh mẽ như vậy, xem danh lợi như cặn bã!
- Chiêu này gọi ‘tam thiếu gia kiếm’, một lần khả năng không học được, chẳng qua ngươi trước tiên có thể học phương thức phát lực cùng cách vận chuyển chân khí, thi triển kiếm pháp ra lại nói, còn trong chiến đấu xuất hiện biến hóa cùng ứng đối, về sau từ từ nghiên cứu...
Thiện Hiểu Thiên nói.
Chiêu “tam thiếu gia kiếm” này phát lực cực kỳ đơn giản, nguyên nhân chính là như vậy, hắn ở Đại Thánh liền có thể học được thi triển.
Đi qua chỉ điểm, không cần ba phút, Bạch Nguyễn Khanh liền hiểu rõ.
Vèo!
Trường kiếm lắc một cái, hóa thành hàn mang, sau một khắc đã xuất hiện ở trên vách tường bên cạnh Tào Thành Lập.
- Ah...
Tào quản gia bại liệt trên mặt đất, tại chỗ sụp đổ.
Tốc độ cùng lực lượng của một kiếm này, thật muốn cắm vào trên đầu, có thể sẽ trực tiếp cúp máy.
- Tam thiếu gia kiếm, không ra tay thì thôi, vừa ra tay nhất định phải làm được nhất kích tất sát, giết người thế nào, liệu địch tiên cơ thế nào, sớm đã tiến hành dự phán, tìm tới thiếu hụt đánh tan, trọng yếu nhất...
Thấy nàng học được phát lực, Thiện Hiểu Thiên giải thích.
Chiêu này, sở dĩ mạnh mẽ, cũng không phải kiếm bay ra tốc độ nhanh, mà là liệu địch tiên cơ, lấy kiếm chiêu công kích thiếu hụt.
Đây mới là nội công tâm pháp, vứt kiếm, chỉ là chiêu số nông cạn mà thôi.
- Học được cần bao lâu?
Thấy hắn muốn tỉ mỉ giảng giải, Bạch Nguyễn Khanh nhíu mày.
Còn có một đám người ở Thông Thần điện chờ mình, nếu tỉ mỉ học tiêu phí thời gian quá lâu, không phù hợp.
- Lão sư giảng giải mà nói, nửa canh giờ liền có thể hoàn thành, bản thân ta lý giải liền không quá toàn diện, lại nói cho ngươi, khả năng cần hai ngày...
Thiện Hiểu Thiên gãi đầu, mang theo xấu hổ.
Dù chiêu này đã luyện tập hơn mười ngày, cũng ban đầu thành công, nhưng so với lão sư, còn kém không biết bao xa.
Căn bản không ở cùng một cấp bậc.
Lão sư giảng giải, vi ngôn đại nghĩa, lấy đạo lý rõ ràng, tạo dựng hệ thống to lớn, đổi lại hắn... liền không dễ dàng như vậy.
- Được rồi, ta quay đầu lại học, trước đi thử một chút...
Nghe lâu như vậy, Bạch Nguyễn Khanh lắc đầu, lần nữa về phòng.
Nàng vốn là người phập phồng không yên, không có kiên nhẫn gì, bằng không thì cũng sẽ không đạt được xưng hào Nữ bạo long, để người khác chờ, tốn mấy ngày học tập một bộ kiếm pháp, khẳng định không có khả năng.
Hô!
Lần nữa trở lại địa phương trước đó giao đấu, quả nhiên thấy đám người Đường Viêm đang đứng tại nguyên chỗ, cũng không rời đi.
- Ta tới, tiếp tục...
Cầm trường kiếm trong tay, Bạch Nguyễn Khanh bày ra tư thế.
Thấy nàng một cái qua lại, chỉ dùng không đến năm phút, trên mặt Đường Viêm lộ ra nghi ngờ, bất quá vẫn gật đầu, trường kiếm trong tay lắc một cái, lần nữa thi triển ra Vô Trần kiếm.
Vết kiếm đầy trời, tựa như như khói xanh bao phủ.
- Mặc kệ, thử một chút...
Tuy không có học nội công tâm pháp đối ứng, nhưng kiếm thuật của Bạch Nguyễn Khanh rất mạnh, lại thêm gia gia là trưởng lão, am hiểu rất nhiều kiếm pháp trong tông môn, chiêu này thiếu hụt cùng sơ hở, cũng giảng giải qua cho nàng.
Chỉ là trước đó không có cách nào phá giải mà thôi.
Giống như biết rõ quyền vương Tyson, một súng có thể bắn chết, nhưng đối mặt với đối phương, ngươi chưa hẳn có thể làm được.
Trước đó, muốn phá giải những thiếu hụt này, cần xông qua vết kiếm như khói xanh, mà thật muốn đi qua, tất nhiên sẽ giống như con chin lúc trước, bị công kích, bị thương nặng.
Mà bây giờ... Có tuyệt chiêu phi kiếm, liền không giống lúc trước.
Lại không chần chờ, cổ tay rung lên.
Hô!
Trường kiếm rời tay mà bay.
- Ném kiếm đi?
Đường Viêm sững sờ, vừa định chặn lại trường kiếm bay tới, liền cảm thấy đầu tê rần.
Vèo!
Phía trên ghim một thanh trường kiếm, thân thể run rẩy, ngã trên mặt đất.
Tốt!
- Vậy thì chết?
- Đường Viêm cũng bị một kiếm chém giết?
- Vừa rồi phi kiếm tốc độ thật nhanh, cho người ta một loại cảm giác kinh diễm... Lăng Vân Kiếm Các hình như không có chiêu kiếm pháp này a!
- Ta cũng chưa nghe nói qua, không chỉ chiêu này, chiêu số trước đó giết chết chúng ta, hình như cũng chưa từng thấy qua...
...
Bốn phía xôn xao.
- Thành công?
Mọi người nói không ra lời, Bạch Nguyễn Khanh cũng giật nảy mình.
Chiêu này chỉ học vài phút, dường như vội vàng, vốn chỉ nghĩ có thể hù dọa đối phương một chút, để hắn thu lực lượng về, lại tìm cơ hội tấn công... Không nghĩ tới chỉ thoáng cái, đối phương liền treo...
Quá lợi hại!
- Tiếp tục...
Hai mắt sáng lên, Bạch Nguyễn Khanh lần nữa khôi phục lòng tin, tiếp tục hạ chiến thư, khiêu chiến hạng sáu.
...
Trưởng lão viện.
- Thế nào?
Bạch Diệp trưởng lão nhìn về phía Bạch Phong.
- Ta theo dõi tiểu thư, quả nhiên thấy nàng đi nội môn, chẳng qua đệ tử nội môn này, không gọi Trương Huyền, mà là... Thiện Hiểu Thiên!
Bạch Phong đưa tới một ngọc bài:
- Đây là tư liệu của hắn!
- Thiện Hiểu Thiên?
Trong mắt cảm thấy rất ngờ vực, Bạch Diệp trưởng lão rất mau nhìn một lần:
- Người này ta biết, là Lục Vân trưởng lão đưa tới, thời điểm hội nghị trưởng lão đặc biệt báo qua, mặc dù ta không có tham gia hội nghị, nhưng nhìn qua ghi chép hội nghị truyền tới. Chỉ là Cổ Thánh nhất trọng, nhưng có thể để cho kiếm ý lan ra 499 mét, kém một bước là Kiếm Thần!
- Là hắn... Theo ta điều tra, hắn còn mang theo một bằng hữu đi vào tông môn, người bạn này gọi Trương Huyền, nhưng tu vi phá toái hư không sơ kỳ, hơi không hợp!
Bạch Phong lại đưa qua một phần tư liệu khác.
Lấy thân phận của Bạch Diệp trưởng lão, muốn điều tra một người, cực kỳ đơn giản.
Trương Huyền lấy thân phận tùy tùng đi theo sau lưng Thiện Hiểu Thiên, tới Lăng Vân Kiếm Các, dù thời gian không dài, nhưng cũng đăng ký tạo sổ, ghi lại trong danh sách.
- Hẳn là hắn...
Xem xong nội dung, Bạch Diệp trưởng lão gật gật đầu, mặc dù không biết, vì sao phía trên đăng ký cùng chân thực lại có khoảng cách, nhưng tin tức khác tất cả đều có thể nối liền.
Chắc là cùng một người.
- Nguyễn Khanh đi tiểu viện của Thiện Hiểu Thiên, hẳn là tìm Trương Huyền... Tiếp tục đi xem một chút, Trương Huyền không phải đệ tử nội môn, nhưng giả mạo, ta sợ mưu đồ quấy rối...
Bạch Diệp trưởng lão nói.
- Vâng!
Bạch Phong đứng dậy, vừa định rời đi, liền thấy một lão giả vội vã đi vào:
- Bạch Diệp trưởng lão, thương thế của ngươi khôi phục, chúng ta đều rất cao hứng, nhưng ngươi cũng phải quản cháu gái của ngươi một chút a!
- Cháu gái? Làm sao vậy?
Bạch Diệp trưởng lão sững sờ.
- Bớt ở chỗ này giả bộ hồ đồ, nàng đi vào Thông Thần điện hạch tâm, từ người thứ mười sáu bắt đầu khiêu chiến, tất cả tới giao chiến, đều một chiêu chém giết... Đã giết tới năm người đứng đầu!
Vị lão giả này khoát tay chặn lại.
- Giết tới năm vị trí đầu?
Bạch Diệp trưởng lão cùng Bạch Phong ngẩn ngơ.
Thực lực của Bạch Nguyễn Khanh, bọn họ biết rõ ràng nhất, vị trí mười bảy đã coi như rất miễn cưỡng... Một hơi giết tới năm vị trí đầu?
Làm sao có thể?
- Đây là hình ảnh nàng cùng người khác đối chiến, chính ngươi xem đi...
Lão giả nói xong ném qua một ngọc tinh ghi chép.
Bạch Diệp trưởng lão vội vàng mở ra, nhìn xuống.
Ngay sau đó nhìn thấy Bạch Nguyễn Khanh, tay cầm trường kiếm, một chiêu một cái, giết đến đệ tử hạch tâm đều nghi ngờ nhân sinh.
Cháu gái của mình, lặp đi lặp lại chỉ có hai chiêu, một cái là giơ kiếm, một cái khác là vứt kiếm, chỉ cần bị đánh trúng, đầu nhất định rơi trên mặt đất.
Hai chiêu này ảo diệu vô song... học ai?
- Là... Là tuyệt chiêu của hắn!
Một bên đồng tử của Bạch Phong co rụt lại.
- Ai?
Bạch Diệp trưởng lão nhìn qua.
Bạch Phong vội vàng truyền âm:
- Chiêu giơ kiếm này, là ‘Ta Rất Biết Điều’ thi triển ra, ta đặc biệt nghiên cứu qua, còn cùng tiểu thư giảng giải... Chỉ là không nghĩ tới, nàng dùng so với ta hiểu càng thêm huyền diệu, cảm giác, cảm giác...
- Cảm giác cái gì?
- Cảm giác hình như là ‘Ta Rất Biết Điều’ tự thân thi triển!
Bạch Phong nói.
- Ta Rất Biết Điều
Sự tích này, toàn bộ Lăng Vân Kiếm Các không ai không biết không người không biết, dù Bạch Diệp trưởng lão bị thương ở nhà, nhưng cháu gái liên tục bị chặt hai lần, lão bộc cũng bị chém giết một lần, sớm đã biết.
Có thể là nhân vật tuyệt đỉnh lĩnh ngộ Thần chi kiếm ý, thân là một trong tam đại trưởng lão, sao có thể không chú ý!
Giờ phút này, cháu gái thi triển ra kiếm chiêu, vậy mà giống như hắn...
- Ngươi ý tứ... Có khả năng ‘Ta Rất Biết Điều’ tự mình truyền thụ kiếm pháp cho Nguyễn Khanh, sau đó... Nàng mới khiêu chiến đệ tử hạch tâm?
Đồng tử co rụt, Bạch Diệp trưởng lão phản ứng lại.
Không giải thích như vậy, bây giờ không có lý do khác.
- Vâng!
Bạch Phong gật đầu.
- Toàn bộ tông môn đều đang tìm ‘Ta Rất Biết Điều’, nhưng hắn truyền thụ Nguyễn Khanh kiếm pháp, mượn tay nàng khiêu chiến hạch tâm... Có ý tứ, có ý tứ!
Bạch Diệp trưởng lão cười khổ, lần nữa nhìn qua:
- Ngươi nói... tên này sẽ là ai?
- Ta không rõ ràng...
Bạch Phong lắc đầu, lời mới nói một nửa, đột nhiên mở to hai mắt nhìn về phía lão gia, bờ môi không tự chủ được run rẩy:
- Lão gia chẳng lẽ nghi ngờ là... Trương Huyền?
- Trừ hắn...
Bạch Diệp trưởng lão gật đầu:
- Còn có thể là ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận