Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Lạc Thiên Nhai vs Trương Huyền

Phòng khách Trương gia, tình cảnh rất loạn.
- Các ngươi nói... Tộc trưởng đi đâu? Sao còn chưa trở lại?
Lạc Khinh Trần đánh vỡ ngột ngạt.
- Ai biết được, vị tộc trưởng này của chúng ta thần long thấy đầu không thấy đuôi, nói không thấy đã không thấy tăm hơi... Chúng ta rõ ràng là tới khiêu chiến, lần nữa xác lập uy nghiêm của gia tộc, bây giờ lại ở trong nhà người ta chờ ăn chờ uống... Cảm giác đây là địa phương tốt sao!
- Ta cũng vậy, nhìn người Trương gia đi tới đi lui, ánh mắt kỳ quái, cũng không biết nên làm gì bây giờ...
Hai vị trưởng lão nói.
- Chuyện lúc trước, nghe được không? Chư Tử bách gia Nam Cung Nguyên Phong cùng Đạm Đài Chấn Thanh tới khiêu chiến, kết quả bị Trương Huyền tùy tiện chỉ điểm một đệ tử liền vượt qua, tộc trưởng sẽ không phải biết tin tức này, không dám tới chứ...
Lạc Càn Trinh xoa xoa mi tâm.
Vốn bí mật mang theo uy thế chiến thắng Chư Tử bách gia đến, bọn họ tràn đầy tự tin, cho nên làm cho động tĩnh tương đối lớn, ai biết vừa đến liền nghe nói, đám người Nam Cung Nguyên Phong lại tới, đồng dạng thất bại tan tác quay về, mấu chốt là Trương Huyền còn không có ra tay, chỉ điểm một đệ tử bàng chi...
Tin tức truyền đến, mọi người lập tức cảm thấy không được tự nhiên.
Chỉ điểm đệ tử cũng lợi hại như vậy, bản thân sẽ mạnh bao nhiêu?
Kết hợp với lần trước gây ra động tĩnh ở liên minh đế quốc, Hưng kiếm thánh cũng không phải đối thủ... Thật muốn như vậy, tộc trưởng của bọn họ thật có thể chiến thắng ư?
Trên đầu tất cả mọi người đều bao phủ một tầng mây đen.
- Thật ra thì hiện tại ta hi vọng tộc trưởng xuất hiện, lại không hy vọng hắn xuất hiện, một khi xuất hiện, tỷ thí nhất định phải tiến hành, thắng còn tốt, thua, Lạc gia sẽ không còn mặt mũi...
Một vị trưởng lão nói.
Oanh oanh liệt liệt tới tỷ thí, ngộ nhỡ thất bại tan tác quay về... Lạc gia thật sự càng không cần gặp người.
- Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy...
Mấy vị trưởng lão đồng thời gật đầu.
- Nếu như chậm chạp không xuất hiện, chỉ sợ chúng ta càng mất mặt...
Một thanh âm vang lên.
Mọi người lần nữa lặng im.
Quả thực, xuất hiện bị người đánh bại, mất mặt, một mực không xuất hiện, khẳng định càng mất mặt.
Vốn diễu võ giương oai, kết quả bỗng chốc bị đưa đến trên lò lửa, cũng không biết nên làm gì bây giờ.
- Quên đi, không nghĩ nhiều như vậy, đưa tin cho tộc trưởng chưa?
Biết mọi người nói đều là sự thật, Lạc Càn Trinh cũng không có biện pháp khác, đành phải lắc đầu, nhìn về phía Lạc Khinh Trần.
- Một mực không có trả lời...
Đại trưởng lão lắc đầu cười khổ.
- Không có trả lời hẳn có chuyện, có lẽ đang bế quan, tuy vị tộc trưởng này tiếp xúc thời gian không dài, nhưng hẳn không giống người lâm trận bỏ chạy...
Lạc Càn Trinh gật đầu, đang muốn tiếp tục nói chuyện, liền nghe thanh âm dồn dập vang lên, một vị trưởng lão vội vã chạy tới.
- Xảy ra chuyện...
- Làm sao vậy?
Nhận ra người tới, Lạc Càn Trinh nhíu mày.
Chính là trưởng lão xếp hạng thứ mười sáu của gia tộc, Lạc Khinh Nguyên.
Đường đường trưởng lão, ở gia tộc khác lại hốt hoảng như vậy, nhất định phát sinh việc lớn.
- Tộc trưởng hắn... Hắn đến rồi!
Khinh Nguyên trưởng lão vội nói.
- Tới? Ở đâu?
Lạc Càn Trinh sững sờ, vội vàng đứng lên, tất cả trưởng lão khác cũng vui mừng, đồng loạt nhìn ra ngoài cửa, có điều không nhìn thấy nửa cái bóng người.
- Không tới đây, mà là cùng Trương gia Trương Huyền, giao đấu!
Khinh Nguyên trưởng lão cười khổ, giải thích nói.
- Giao đấu?
Mọi người đồng thời sững sờ:
- Sao không có báo chúng ta...
Mục đích bọn họ tới đây, chính là tìm Trương gia tộc trưởng tỷ thí, làm sao tin tức gì cũng không có, liền đánh nhau?
- Là tộc trưởng lặng lẽ đi, không có thông tri chúng ta...
Khinh Nguyên trưởng lão giải thích.
- Dẫn chúng ta đi...
Nghe được tộc trưởng đã bắt đầu tỷ thí, đám người Lạc Càn Trinh kìm nén không được.
Lạc Khinh Nguyên vội vàng đi về phía trước, mang theo mọi người, thời gian không dài đi tới một tiểu viện rộng rãi.
Bốn phía hiện đầy đại trận, bất kỳ lực lượng của gì cũng truyền không ra, tựa như một thế giới ngăn cách, ở trên lôi đài, hai bóng người đối diện đứng thẳng, khí tức tích tụ đến đỉnh phong.
Chính là tộc trưởng Lạc Thiên Nhai cùng Trương gia gia chủ Trương Huyền!
- Tộc trưởng không có thông tri chúng ta, khẳng định là không muốn để cho chúng ta biết, chúng ta trước lặng lẽ quan sát, tuyệt đối đừng lộ ra khí tức...
Lặng lẽ đi tới một bên, giấu kỹ hành tung, Lạc Khinh Nguyên truyền âm cho mọi người.
Mọi người gật đầu.
Bên này đánh nhau, bọn họ cũng không rõ, rất rõ ràng là tộc trưởng không muốn để cho bọn hắn biết kết quả.
Như vậy cũng tốt, thua, cũng không đến mức mất mặt.
Khả năng tộc trưởng cũng xét loại cân nhắc này.
Hô!
Hai người đối lập trên đài di động.
Lạc Thiên Nhai lật bàn tay một cái, không gian bốn phía nhất thời bị phong ấn.
Tê lạp!
Phong cấm lại không gian, khí tức toàn bộ dừng lại, thanh niên đối diện giống như bị khóa ở trong hổ phách, không cách nào động đậy.
Nhìn thấy tộc trưởng vừa ra tay, liền thi triển ra phong cấm chân giải, mọi người đều kích động đến vẻ mặt đỏ lên.
Xem ra cũng biết đối thủ mạnh mẽ, không có chút giữ lại nào.
Bất quá mọi người hưng phấn vẫn chưa hoàn toàn tỏa ra, liền nghe Trương Huyền cười khẽ, thân ảnh vốn bị giam cầm điểm ra.
Phần phật!
Không gian lần nữa khôi phục bình thường, sau một khắc, thân ảnh nhẹ nhàng nhoáng một cái, giống như thuấn di xuất hiện ở trước mắt, một quyền tới đón.
- Đây cũng là... Phong cấm chân giải?
Nhìn thấy Trương Huyền thi triển ra thủ đoạn, Lạc Càn Trinh sửng sốt, lộ ra kinh hoàng.
Tuy hắn không có lĩnh ngộ, nhưng có thể nhìn ra, tên này dùng cùng tộc trưởng giống nhau như đúc, đồng dạng là phong cấm chân giải!
Người Trương gia biết thi triểnphong cấm chân giải của Lạc gia?
Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Không có người trả lời hắn, Lạc Thiên Nhai dường như cũng biết nguy cơ, tránh thoát phong cấm, đồng dạng một quyền nghênh tiếp.
Bành!
Nắm đấm đối đầu, sắc mặt trắng nhợt, Lạc Thiên Nhai thẳng tắp bay về phía sau, sống lưng đâm vào trên phong ấn, khuôn mặt trắng bệch.
- Mạnh như vậy?
Mọi người đều nói không ra lời.
Vốn cho rằng lần này tới, tộc trưởng nhất định có thể đánh Trương Huyền hoa rơi nước chảy, không nghĩ tới một chiêu đối đầu, liền bị thiệt lớn...
Sưu sưu sưu!
Có chút không thuận theo, Lạc Thiên Nhai tiếp tục lao đến, hai người lần nữa đối đầu.
Trương Huyền đối diện, hình như trước thời hạn biết chiêu số công kích của hắn, liên tục mấy chiêu, lập tức áp chế không thở được.
Lực lượng cường đại, toàn bộ lôi đài không ngừng có quang mang lóe lên.
Sóng khí cuồng bạo, liên tiếp va chạm, phong ấn bốn phía, như bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp đổ.
- Đều rất mạnh!
Vẻ mặt mọi người trắng bệch.
Trong bọn họ, có thực lực vượt qua Thánh Vực cửu trọng, nhưng thật muốn cùng bất kỳ ai trong hai người giao chiến, chỉ sợ không chống nổi một chiêu liền sẽ bị đánh bại.
Hai vị tộc trưởng thi triển chiêu số không phức tạp, võ kỹ cũng không có khoa trương như vậy, nhưng mỗi một chiêu đều phù hợp tự nhiên, cho người ta cảm giác thần lai chi bút.
Vừa mới bắt đầu ra tay, không hiểu dụng ý, sau ba chiêu uy lực mới hiển lộ ra.
- Đây là thiên tài đỉnh cấp chiến đấu?
- Quả nhiên không phải loại người như chúng ta có thể tưởng tượng...
- Không nghĩ tới chiêu Nhạn Lạc Hoàng Sa này còn có thể dùng như vậy, trước đó ta vẫn cho rằng chỉ là chiêu số bình thường...
- Các ngươi phát hiện không, hình như Trương sư hết sức quen thuộc võ kỹ của Lạc gia chúng ta...
- Đúng vậy, xảy ra chuyện gì?
...
Càng xem càng hoảng sợ, mọi người không có hưng phấn như trước đó, ngược lại cảm nhận được đè nén nồng đậm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận