Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Dao động (2)

Dưới đài.
- Trương sư, đây đều là thứ mà ngươi. . . nhìn ra được sao?
Đám người Khang đường chủ mở to hai mắt ra nhìn, nhìn về phía thanh niên đang đứng ở trước mắt.
Học sinh của hắn có bao nhiêu cân lượng, hắn tự mình biết rất rõ.
Vừa rồi Tần Lỗi thi triển võ kỹ, ngay cả hắn cũng không có nhìn thấu, Nhược Hoan công tử lại nói có đạo lý rõ ràng, làm cho đối phương không nói gì được. Trừ phi là Trương sư chỉ điểm, nếu không, căn bản không làm được.
- Đúng vậy a! Trương Huyền gật đầu.
- Hắn. . . Vừa rồi hắn chỉ vận chuyển chân khí, giơ bàn tay một lần mà ngươi đã nhìn ra nhiều như vậy sao? Nghe thấy đối phương xác nhận, mọi người vẫn không thể tin được như cũ.
Trước đó Nhược Hoan công tử chạy tới giội canh thịt vào mặt đối phương, dẫn đến Tần Lỗi giận dữ. Thế nhưng cuối cùng vẫn không có đánh nhau, hầu như không có thi triển ra chiêu số gì. . . Loại tình huống này lại có thể nhìn ra đối phương có nhiều vấn đề như vậy, thật hay giả đây?
Đây là nhãn lực gì chứ?
- Như vậy. . . Rốt cuộc Tần Lỗi tu luyện võ kỹ gì? Làm sao còn có thể khóa lại linh hồn, không có cách nào đột phá được chứ? Tô sư thực sự không nhịn được.
Thân là Danh sư tứ tinh đỉnh phong, nhãn lực sức lực tối thiểu nhất vẫn phải có, làm sao có thể tu luyện một loại võ kỹ khóa lại linh hồn, còn không tự biết được chứ?
- Ta cũng không biết... Trương Huyền lắc đầu.
- Không biết? Như vậy... Tất cả mọi người đều nhíu mày.
Không biết là võ kỹ gì, vậy làm sao ngươi biết cảm nhận khi kích thích mấy huyệt vị kia?
Bích hải huyệt tương ứng với linh hồn, cần chân huyệt là chỗ va chạm giữa thân thể và linh hồn. Nếu nói cứng rắn, nó đại biểu cho lồng giam khóa chặt.
Đây là cường giả Hóa Phàm tứ trọng đỉnh phong, dưới tình huống bình thường, huyệt đạo mở ra, chỉ cần thổ nạp, tẩm bổ linh hồn. Khiến cho nó không ngừng gia tăng, xuất hiện loại tình huống này. . . Nếu nói không có vấn đề, coi như bọn họ cũng không tin.
Thế nhưng. . . Ngay cả hắn tu luyện võ kỹ gì mà ngươi cũng không biết thì tại sao lại có thể biết, cần chân huyệt của hắn đã đóng lại, linh hồn bị hao tổn chứ?
- Lừa hắn! Trương Huyền thản nhiên nói.
- Lừa hắn? Mọi người ngẩn ngơ.
- Bạch Dương tông tu luyện Bạch Dương chân khí, thuộc về một trong các loại chân khí dương thuộc tính. Lúc trước Bạch Khải Chi vây công phủ đệ của ta, lão sư đã giải thích qua với ta.
Trương Huyền nói.
- Ừm... Đám người Khang đường chủ gật đầu.
Bạch Dương công pháp của Bạch Dương tông, quả thực là pháp quyết dương thuộc tính, sau khi tu luyện đại khai đại hợp, uy lực vô cùng.
Trước kia bọn họ đã giao thủ qua, bị nhiều thua thiệt, cho nên cũng chuyên môn nghiên cứu qua, vì vậy mới biết rất rõ ràng.
- Vừa rồi trong thức ăn của Minh phủ chủ mang tới, thịt thú vật và dược liệu bổ sung năng lượng chiếm đa số, điểm ấy không sai a! Trương Huyền tiếp tục nói.
Bởi vì tỷ thí ở bên ngoài quảng trường minh chủ phủ, cho nên không chỉ bên Trương Huyền ăn uống, mà ngay cả những tông môn, thế lực khác. Cơm nước cũng đều là Minh phủ chủ cung cấp, hầu như hoàn toàn tương tự.
Các loại thịt linh thú, thịt man thú, thậm chí còn có một ít dược liệu trân quý, trong đó linh khí đầy đủ, có thể bổ sung tiêu hao cực lớn.
- Đúng! Triệu Phi Vũ gật đầu.
Nguyên liệu nấu ăn được chọn rất kỹ, nàng còn tham dự vào đó, cho nên so với bất luận kẻ nào còn rõ ràng hơn.
- Tu luyện công pháp dương thuộc tính, ăn đồ ăn dược vật đại bổ sẽ xuất hiện tình huống gì? Trương Huyền nói tiếp.
- Bắp thịt toàn thân hoạt động mạnh, chân khí chạy nhanh... Khang đường chủ nói.
Sẽ giống như ăn thuốc kích thích vậy, bản thân đã có dương khí rất vượng, lại ăn vật đại bổ, nhất định sẽ càng thêm hưng phấn, lực lượng mười phần.
Chỉ là. . . Như vậy sẽ chỉ làm cho trạng thái đối chiến càng lớn hơn mà thôi!
- Dưới tình huống bình thường, quả thực sẽ khiến cho trạng thái kia càng tốt hơn, nhưng các ngươi đã quên chén canh vừa rồi ta uống hay sao? Nếu như ta không nhìn lầm, trong súp mang theo Âm Giác thảo!
Trương Huyền tiếp tục nói.
- Đúng là có Âm Giác thảo, thứ này tuy là thuộc tính âm hàn, thế nhưng lại có thể khiến cho người ta sảng khoái tinh thần, tư duy càng thêm mau lẹ, là một loại mỹ thực rất nổi danh...
Triệu Phi Vũ nói, vừa nói được một nửa thì nàng cũng ý thức được cái gì đó, hai con mắt trợn tròn.
- Nổi danh là nổi danh, nhưng việc mang theo thuộc tính âm hàn lại là thật. Sắp tỷ thí, tâm tình vốn đã hưng phấn, lại thêm ăn vật đại bổ, tu luyện công pháp dương thuộc tính, huyệt đạo toàn thân mở rộng. . . Lúc này lại bị bát canh âm thuộc tính kích động, sẽ xuất hiện tình huống gì, chắc hẳn không cần ta nhiều lời a! Trương Huyền cười nói.
- Âm hàn giao nhau, vì bảo hộ thân thể mà huyệt đạo sẽ tự động đóng lại, mà lúc đó. . . Tần Lỗi lại đang nổi nóng, tinh thần cao độ tập trung, linh hồn chạy trong cần chân huyệt, huyệt đạo bị phong bế, ngăn cản linh hồn cũng là chuyện bình thường. . . Chuyện này, đây đều là chuyện mà ngươi bố trí ra?
Rất nhanh đám người Khang đường chủ, Tô sư đã kịp phản ứng, vẻ mặt mỗi người trắng bệch, sắp phát điên.
Vốn bọn họ cho rằng lời đối phương nói là sự thật. Thế nhưng không nghĩ tới, từ lúc bắt đầu hắt canh, vị Tần Lỗi này đã từng bước một rơi vào bên trong tính toán của vị thanh niên này.
Loại tính toán này, dần dần từng bước, không có một chút dấu vết nào. Nếu như không giải thích, như vậy bọn họ cũng không nhìn ra được. Tần Lỗi trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, đương nhiên lại càng không biết tình hình. . . Bị dao động, chỉ sợ đã thành kết cục đã định.
Cái này cũng. . . Quá lợi hại đi!
- Ngẫu nhiên nghĩ đến mà thôi! Trương Huyền gật đầu.
Những bố trí này có khá hơn nữa cũng đều vô dụng, nếu như không có trước đó nói sự thật hắn xung kích Hợp Linh cảnh thất bại, linh hồn bị hao tổn. Như vậy muốn diệt hoa trên gấm gần như là không có khả năng.
Con người là như vậy, tin tưởng chuyện thứ nhất, chuyện sau đó muốn làm cho đối phương tin tưởng cũng sẽ đơn giản hơn nhiều.
Lại thêm nói có lý có cứ, muốn không tin cũng khó khăn.
- Nếu đã lừa hắn, cái kia. . . Nhược Hoan còn nói phương pháp giải quyết...
Thấy hắn đã thừa nhận, Khang đường chủ nhớ tới lời nói vừa rồi của Nhược Hoan công tử, trong lòng đột nhiên toát ra một dự cảm không tốt.
Những chuyện này đều là gạt người, còn nói có phương pháp giải quyết? Giải quyết như thế nào đây?
- Tiếp tục xem chẳng phải các ngươi sẽ biết sao...
Trương Huyền vẫy tay.
Mọi người vội vàng nhìn lại.
Lúc này, Tần Lỗi trên đài trải qua thời gian ất dài xoắn xuýt, rốt cục cũng hít sâu một hơi:
- Ta nhận thua, kính xin chỉ điểm phương pháp giải quyết!
Đây là cạnh tranh mười sáu vào tám, cho dù thua cũng vẫn có thể cạnh tranh hai danh ngạch cuối cùng với tám người thất bại.
Nhưng không giải quyết vấn đề trên thân thể, như vậy về sau tu luyện không có cách nào tiến bộ, đây là chuyện bất luận kẻ nào cũng không thể tiếp nhận.
Sau khi cân nhắc lợi hại, hắn vẫn quyết định nhận thua, tiếp nhận chỉ điểm của đối phương.
Dù sao ở trên phương diện tâm lý, sớm muộn gì hắn cũng sẽ giết chết kẻ trước mắt này, cùng lắm thì trước hết để cho hắn đắc ý một lần!
- Nhận thua? Tần sư cứ như vậy nhận thua hay sao?
- Xem ra Nhược Hoan công tử đã thật sự nhìn ra chỗ mấu chốt!
- Thật là lợi hại, võ kỹ mà chúng ta cũng không có nhận ra mà hắn lại nhìn ra chỗ thiếu hụt tồn tại trong tu luyện. Từ lúc nào Nhược Hoan công tử cường đại như vậy a!
- Vừa rồi ta nhìn hắn qua, dường như hắn đã thỉnh giáo Trương sư, các ngươi nói xem, có phải là Trương sư dạy hay không?
. . .
Nghe Tần Lỗi nhận thua, gây ra bất ngờ rất lớn, tất cả mọi người đều xôn xao.
Thực lực của Nhược Hoan công tử và Tần Lỗi căn bản không cùng một cấp bậc, kết quả lại nghịch chuyển, khiến cho không ít người đều không kìm lòng được mà suy nghĩ lung tung.
Dù sao, cảnh tượng vừa rồi Nhược Hoan công tử thỉnh giáo Trương sư, không ít người cũng đều thấy được.
- Rất tốt, đã nhận thua, ta dạy ngươi phương pháp giải quyết cũng không sao!
Nghe thấy hắn nhận thua, Nhược Hoan công tử biết mình đã đi vào trước tám, hắn cố nén kích động:
- Kỳ thật rất đơn giản, cần chân huyệt của ngươi trước đó đã chịu kích thích, tạm thời bị phong bế, đêm nay ngủ một giấc thật tốt thì ngày mai ẽ tốt...
- Đi ngủ, ngày mai sẽ tốt?
Con mắt trợn tròn, Tần Lỗi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, xém chút nổ tung.
Làm Danh sư tứ tinh đỉnh phong, nghe thấy đối phương nói như thế mà còn không biết mình bị đùa giỡn thì thật sự đầu óc có vấn đề.
- Ta muốn giết ngươi...
Rít lên một tiếng, hắn muốn xông lại.
- Được rồi, thua thì thua, thi đấu Danh sư, không riêng gì tri thức, còn phải có ứng biến, bị người ta lừa cũng chỉ có thể nói là vấn đề của bản thân, không trách được người khác!
Ống tay áo của Hồng sư quét qua, Tần Lỗi lập tức bị đánh cho lảo đảo, lập tức ngừng lại.
Thi đấu Danh sư, liên quan tới rất nhiều điểm, chính ngươi bị người ta lừa, cam tâm tình nguyện nhận thua thì nên trách ngươi không bằng người khác.
- Ta...
Hồng sư ra mặt, Tần Lỗi biết đã hết cách, bờ môi sắp bị hắn cắn nát , tức giận đến mức sắp thổ huyết.
Rốt cuộc có chuyện gì chứ? Vốn hắn lời thề son sắt, nhất định có thể thắng, kết quả lại bị người ta dao động một hồi. . . Chủ động nhận thua!
Quả thực quá đáng giận. . . Quân Nhược Hoan, ta không giết ngươi ta không gọi là Tần Lỗi.
Trong lòng rống giận một hồi.
. . .
Tỷ thí đã xuất hiện kết quả, Nhược Hoan công tử thành công tấn cấp. Vừa xuống đài, nhìn về phía thanh niên trước mắt, trong lòng tràn ngập kích động.
Vừa rồi khi nhìn nội dung bên trên trang giấy, hắn còn tưởng rằng nhất định sẽ bị đối phương đánh chết, không nghĩ tới thật sự thành công!
Thi đấu Danh sư tiến vào trước tám. . . Đây là thành tích hắn có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới!
- Đa tạ Trương sư!
Hắn cung kính ôm quyền.
Trước kia, trong lòng còn có tâm tư khác, mà bây giờ, hắn đã hoàn toàn không có.
Kẻ trước mắt này, thoạt nhìn đần độn, thế nhưng so với hắn, tuyệt đối ngươi sẽ bị hố tới chết người không đền mạng.
- Không cần khách khí, ngươi hố đối phương thảm như vậy. Nhất định hắn sẽ xin sinh tử chiến về phía ngươi. Trước tiên không nên vội vui vẻ, chuẩn bị làm sao chiến thắng hắn đi!
Trương Huyền nói.
- Ừm! Nhược Hoan công tử gật đầu.
Giữa các Danh sư có mâu thuẫn không thể hóa giải, có thể xin sinh tử chiến, mãi đến khi một phương bỏ mình mới kết thúc.
Tần Lỗi này bị hắn làm cho sắp điên mất, mất mặt xấu hổ trước mặt nhiều Danh sư như vậy. Chỉ sợ thi đấu kết thúc sẽ đi xin sinh tử chiến. Một khi tổng bộ đồng ý sẽ rất có khả năng trực tiếp tỷ thí.
Chỉ là, sinh tử chiến, tổng bộ sẽ rất ít khi đồng ý, coi như là đồng ý, hắn ta cũng chưa chắc sẽ thua trong tay đối phương.
Nhìn tờ giấy mà Trương sư đưa cho, rất nhiều chỗ thiếu hụt bên trên chiêu số của đối phương đã được hắn ghi nhớ. Nếu lợi dụng, ai chết vào tay ai còn chưa biết a.
- Trương sư, đối thủ cửa này của ngươi là Vị Trường Thanh Tử Kim tông. Ta đã nghe nói qua cái tên này, hết sức lợi hại, phải cẩn thận!
Không đi nghĩ những việc này nữa, vẻ mặt Nhược Hoan công tử nghiêm túc nhìn qua.
Tỷ thí chỉ đánh một lần một lá thăm, về sau hoàn toàn có thể đoán ra được đối thủ. Người mà Trương sư phải đối mặt gọi là Vị Trường Thanh, là siêu cấp thiên tài của Tử Kim tông.
- Ngươi đã nghe qua?
Trương Huyền nhìn qua.
- Người này mặc dù chưa đi đến mười vị trí đầu của tiềm lực bảng, nhưng cũng không phải là hắn yếu, mà là. . . Tu vi có chút thấp, giống như ngươi. Đều là Hóa Phàm cảnh tam trọng đỉnh phong! Tu vi thấp như vậy cũng có thể vọt tới top 16, trình độ phương diện khác có thể nghĩ!
Nhược Hoan công tử nhíu mày, nói:
- Trước đó tỷ thí ta đã chuyên môn nhìn qua, là so phụ chức nghiệp trợ tu luyện khí, ép đối phương nhận thua tại chỗ!
- Ừm!
Trương Huyền cũng gật gật đầu.
Trận kia tỷ thí hắn cũng đã nhìn, quả thực tên này rất mạnh.
Cường giả Hóa Phàm tam trọng đỉnh phong, luyện khí đã vượt qua tứ trọng, nếu không có thực lực nhất định thì sẽ không thể nào thành công được.
Chỉ là, bên trong chức nghiệp phụ trợ của hắn cũng không có luyện khí, nhất định cũng không khiêu chiến được, nhưng. . . Nếu là khiêu chiến luyện đan của bản thân. . . Thật sự có chút phiền phức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận