Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Muốn gán tội cho người khác

- Những người còn lại, có thể là đồng mưu, cùng một chỗ bắt...
Rất nhanh, binh sĩ cũng khóa Trương Huyền và Dịch lão lại, mang theo đi ra tiểu viện.
Trương Huyền cũng không phản kháng, mà lặng lẽ truyền âm qua, nghe được dặn dò, Thiện Hiểu Thiên không còn bối rối, lần nữa khôi phục hình dáng bị què, thân thể co lại thành một đoàn, có vẻ hơi thấp bé, thực lực trong cơ thể cũng mượn pháp quyết lão sư truyền thụ ẩn nấp đi, người ngoài nhìn tới, chỉ có Thánh Vực lục trọng.
Rời tiểu viện, đi vào xe ngựa, thời gian không dài đã đến phủ thành chủ.
Thời khắc này phủ thành chủ đã chất đầy người, rậm rạp chằng chịt chừng hơn ngàn, đều đang nghị luận sự tình sơn tặc.
Hiển nhiên, trước kia Tiết Trầm để cho người thả tin tức, đã làm ra hiệu quả.
- Sự tình sơn tặc vào thành, phủ thành chủ hết sức quan tâm, trải qua kín đáo điều tra nghe ngóng, phát hiện liên quan đến Thiện gia Thiện Hiểu Thiên, chư vị đều biết, Nhị tiểu thư chúng ta cùng hắn có hôn ước, vì tránh hiềm nghi, hiện tại tiến hành công khai thẩm vấn, tuyệt không thiên vị che chở!
Đứng ở trước đám người, Tiết Trầm lộ ra biểu lộ đại công vô tư.
- Không hổ là phủ thành chủ, nhanh như vậy liền tra ra được!
- Thông đồng sơn tặc, người người phải trừ diệt! Không nghĩ tới Thiện Hiểu Thiên sẽ làm như vậy!
...
Nhìn thấy bắt lấy chính là Thiện Hiểu Thiên, tất cả mọi người thấp giọng.
Sự tình hai bên thông gia, nội thành không ít người đều biết, thông đồng sơn tặc, huyên náo lớn như vậy, vậy mà tra được người một nhà, mọi người cũng muốn nhìn, thành chủ đến cùng có thái độ gì, còn có thể làm được công bằng công chính hay không.
Nhìn thiếu niên khập khiễng đi tới, Tiết Trầm nhấc mí mắt:
- Truyền vật chứng!
Tiếng nói kết thúc, mấy binh sĩ để giáp trụ cùng cung tên dưới đất, ngay sau đó một trung niên đi tới:
- Hồi bẩm đại nhân, những vật này ta đều đã kiểm tra qua, cung tên quả thực là đám người Tào Thành Lập sử dụng, phía trên còn có vân tay bọn họ lưu lại. Còn những giáp trụ này, là của binh sĩ phổ thông phủ thành chủ, thống nhất chế ngự, huyết dịch phía trên, là tối hôm qua lưu lại!
- Hồi bẩm đại nhân, đêm qua lúc ta tu luyện, nghe phía bên ngoài có động tĩnh, lặng lẽ đi qua cửa sổ liếc mắt nhìn, phát hiện không ít người mặc quần áo màu đen, thừa dịp ban đêm lẻn vào Thiện gia, xem ra giống như là đang tiến hành giao dịch nào đó!
Ngay sau đó một trung niên đi tới.
Thiện Hiểu Thiên liếc mắt nhìn, nhận ra đối phương.
Là hộ gia đình cách phủ đệ hắn không xa, bình thường ở chung cũng không tệ lắm.
- Đêm qua ta cũng nhìn thấy, có chừng mấy chục người, Lúc đó ta rất kỳ quái, vừa vặn mang theo ngọc tinh ghi chép, ghi xuống tình huống lúc đó!
Lại một người đi tới, cũng là hàng xóm của Thiện Hiểu Thiên.
Nói xong, kích hoạt lên ngọc tinh ghi chép, phía trên ghi chép hình ảnh, lập tức hiện ra ở phía trước tất cả mọi người.
Đêm trăng, một đám dạ hành nhân, quần áo sơn tặc thống nhất, lặng yên không tiếng động đi vào phủ đệ của Thiện Hiểu Thiên, sau đó không còn đi ra, cũng không có bất kỳ động tĩnh.
- Ta trước đó còn tưởng rằng, có phải có mâu thuẫn gì hay không, không nghĩ tới là thật!
- Vì sao Thiện Hiểu Thiên muốn thông đồng sơn tặc?
- Ta cũng cảm thấy kỳ quái, tuy Thiện gia xuống dốc, nhưng ấm no không lo, vì sao phải mạo hiểm?
Nhìn rõ ràng nội dung trong ngọc tinh ghi chép, bốn phía một hồi xôn xao.
Trước đó còn cảm thấy nghi ngờ, giờ phút này tất cả đều nhìn về phía Thiện Hiểu Thiên, tràn đầy khó tin.
Thiện gia, hơn mười năm trước, là gia tộc lớn nhất Huyền Giang thành, không có cái thứ hai!
Trong tộc cường giả nhiều vô số kể, cảnh giới phá toái hư không liền có ba vị, ngay cả phủ thành chủ cũng không dám đối địch, chỉ có thể thông gia.
Tuy trong vòng một đêm gặp biến cố, thảm tao diệt môn, cường giả hầu như chết hết, nhưng gia nghiệp còn đó, vì sao phải làm ra sự tình thông đồng sơn tặc?
Thật khiến người khó hiểu.
- Nhị tiểu thư...
Thời điểm mọi người ở đây nghi ngờ, một thanh âm gấp gáp vang lên, mọi người đồng loạt nhìn lại, ngay sau đó nhìn thấy Nhị tiểu thư Tiết Cầm vội vã đi tới.
Thấy là nàng, mọi người đều lộ ra vẻ cổ quái.
Có hôn ước với Thiện Hiểu Thiên, giờ phút này nên tránh hiềm nghi, nhưng vọt thẳng ra, chẳng lẽ có sự tình gì?
- Vì cái gì?
Không để ý tới nha hoàn ngăn cản, nhìn về phía Thiện Hiểu Thiên trong đại sảnh, hốc mắt ửng hồng, Tiết Cầm tràn đầy không dám tin tưởng.
- Ngươi ta từ nhỏ có hôn ước, tuy ngươi không thể tu luyện, nhưng ta chưa hề ghét bỏ, thủy chung như một! Lần này, Lăng Vân Kiếm Các đến đây chiêu thu đệ tử, ta cảm thấy là cơ hội, trải qua cố gắng, thông qua được Hoắc sư huynh tuyển chọn, trở thành đệ tử tạp dịch... Vốn nghĩ đến, chỉ cần đi vào tông môn, liền có khả năng tìm được dược vật tốt hơn, giúp ngươi khôi phục thương thế, để ngươi có thể tu luyện lần nữa, khôi phục uy danh gia tộc...
Tiết Cầm lộ ra bi ai:
- Vốn cho rằng là tin tức tốt, phái người báo tin ngươi! Nhưng ngươi vì sao phải thông đồng sơn tặc, ngăn cản chuyện này? Thậm chí còn bắt ta, đánh ta, để cho ta thay đổi chủ ý... chẳng lẽ ngươi cho rằng, ta đi vào tông môn, liền sẽ quên ngươi? Cố ý muốn để cho ta mất đi cơ hội lần này? Nhưng ngươi có biết hay không... sở dĩ ta muốn đi vào tông môn, cũng là vì ngươi...
Nói xong, nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, trong mắt ai oán, ta thấy mà yêu.
- Nguyên lai là Nhị tiểu thư thông qua được Lăng Vân Kiếm Các tuyển chọn, Thiện Hiểu Thiên lòng sinh tự ti, tính toán ngăn cản chuyện này!
- Thiện gia không ít kẻ thù, sở dĩ Thiện Hiểu Thiên có thể sống đến hiện tại, chủ yếu bởi vì phủ thành chủ cùng Nhị tiểu thư che chở, một khi Nhị tiểu thư rời đi, đi vào tông môn, sau đó hắn sẽ sống thế nào, ai cũng không biết, khả năng lo lắng gặp phải nguy hiểm, lúc này mới bí quá hoá liều, làm ra loại sự tình này a!
- Chỉ cần Nhị tiểu thư mất tích, không cách nào cùng đám người Hoắc sư huynh rời đi, chẳng khác nào mất đi cơ hội lần này, từ đó một mực ở lại phủ thành chủ, thậm chí kết hôn... Như vậy hắn cũng an toàn, sẽ không xuất hiện bất kỳ biến cố!
- Nguyên nhân ở đây, khó trách... Ngươi nhìn mặt Nhị tiểu thư, tựa hồ có chút sưng đỏ, khẳng định bị những sơn tặc kia bắt cóc, bị không ít tội!
- Đúng vậy, nếu không, đường đường Nhị tiểu thư phủ thành chủ, ai dám đánh nàng?
- Sơn tặc chỉ cần đưa tiền, liền sẽ làm việc, ai cũng không nghi ngờ đến trên đầu hắn, thật đúng là kế hay!
...
Nghe được khóc lóc kể lể, tất cả mọi người mới chợt hiểu ra, lần nữa nhìn về phía Thiện Hiểu Thiên tràn đầy chán ghét.
Một nữ nhân, vì ngươi làm nhiều như vậy, thế mà không biết cảm ơn, còn làm ra loại sự tình này, mất mặt xấu hổ!
- Lợi hại!
Trương Huyền Bị khóa ở một bên, vốn buồn ngủ, nhìn thấy vị Nhị tiểu thư này vừa xuất hiện, lập tức điều động cảm xúc của mọi người, nhịn không được tán thưởng một tiếng.
Người lợi hại cỡ này, kiếp trước không làm diễn viên, là có tài mà không phát huy được.
Người người đều có tâm lý đồng cảm kẻ yếu cùng nữ nhân, huống chi nữ nhân xinh đẹp, nước mắt như mưa.
Vốn cái gọi là vật chứng, nhân chứng, còn chưa đủ định tội Thiện Hiểu Thiên, dù sao động cơ của hắn không đủ, vì sao phải đắc tội Phủ thành chủ, đi thông đồng sơn tặc giết người như ngóe?
Giờ phút này, tất cả lý do đều đủ.
Vừa vặn cũng giải thích sự tình Nhị tiểu thư đi qua Lăng Vân Kiếm Các khảo hạch!
Như vậy, Tiết Cầm không những trên danh khí không có tổn hại, còn thành nữ nhân trung liệt, để cho người ta khâm phục.
Thiện Hiểu Thiên thành nam nhân cặn bả, từ hôn đã thành đương nhiên.
Kế sách hay, mưu kế hay!
Một chiêu đổi trắng thay đen, dùng thật sự là trôi chảy, không có chút không hài hòa nào.
Nhìn một màn này ở trong mắt, Thiện Hiểu Thiên cũng tức sắp nổ.
Chủ động từ hôn, ta đồng ý, không hài lòng, để cho ta lãng phí bản thân! Không đồng ý, liền giết người. Kết quả giết người không thành, lại giội nước bẩn...
Thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn nào.
- Tiểu thư, không nên tức giận, loại người này, không xứng ngươi thương tâm!
Thấy dư luận đã bị nhóm người mình khống chế, Tiết Trầm biết kế hoạch của mình thành công, Thiện Hiểu Thiên nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hai bước đi tới trước mặt, an ủi một câu, nhìn về phía nha hoàn cách đó không xa:
- Còn không mau mang tiểu thư trở về?
- Vâng!
Nha hoàn vội vã đi tới trước mặt.
Làm xong những sự tình này, lúc này Tiết Trầm mới quay đầu nhìn về phía thiếu niên cách đó không xa, trong ánh mắt mang theo băng lãnh:
- Hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn có lời gì muốn nói?
- Dựa theo ý của các ngươi, là ta, bởi vì Tiết Cầm tiểu thư đi qua Lăng Vân Kiếm Các khảo hạch, lòng sinh tự ti, mới thông đồng sơn tặc, phá hoại nàng trở thành đệ tử tạp dịch đúng không?
Biết giờ phút này nói nhiều hơn nữa, đều là nguỵ biện, Thiện Hiểu Thiên thản nhiên nhìn tới.
- Biết là tốt rồi, làm sao, dưới chứng cứ vô cùng xác thực, còn muốn phủ nhận?
Tiết Trầm âm lãnh cười.
- Phủ nhận?
Thiện Hiểu Thiên lắc đầu:
- Ta... Muốn gặp Lăng Vân Kiếm Các Hoắc Giang Hà sư huynh!
- Làm càn! Ngươi một phế vật, có tư cách gì gặp Hoắc sư huynh?
Còn tưởng rằng hắn sẽ không thừa nhận, nói ra sự tình trước đó từ hôn, thật nói như vậy, cũng đã chuẩn bị cẩn thận đối sách, có thể để cho đối phương rơi vào cạm bẫy, không còn khả năng xoay người!
Nhưng đối phương không nói chuyện này, ngược lại muốn gặp Hoắc sư huynh... Muốn làm gì?
- Ta không có tư cách... Chẳng qua ta nghe nói, Lăng Vân Kiếm Các chiêu thu đệ tử, chỉ cần đi qua Hoắc sư huynh khảo hạch, coi như trở thành đệ tử trong đó... Ta thân là người Huyền Giang thành, hơn nữa tuổi tác phù hợp, cũng có tư cách tham gia khảo hạch nha!
Thiện Hiểu Thiên cười nói.
- Bất luận người nào đều có cơ hội, đi qua khảo hạch là có thể trở thành đệ tử Lăng Vân Kiếm Các... Mà ngươi, không có cơ hội nhất! Không được nói chuyện viển vông!
Nghe được hắn nói, Tiết Trầm lập tức cười ha hả, giống như nghe được chuyện cười.
Một phế vật chỉ có Thánh Vực lục trọng, vậy mà muốn tham gia khảo hạch Lăng Vân Kiếm Các, ai cho lá gan?
- Huống chi Hoắc sư huynh là nhân vật như giao long, ngươi cảm thấy sẽ đặc biệt vì một phế vật như ngươi, tiến hành khảo hạch?
Tiết Trầm tiếp tục nói.
- Thật sự là không biết trời cao đất rộng!
- Có thể tham gia khảo hạch, không có chỗ nào mà không phải rồng phượng trong loài người, tên này bị què, còn không thể tu luyện... Thật muốn cười chết người ư?
- Hoắc sư huynh đang bề bộn tuyển chọn thiên tài chân chính, nào có thời gian tới khảo hạch một phế vật!
- Đoán chừng là đầu óc hư mất...
Phía dưới một hồi xôn xao, lộ ra vui vẻ nghiền ngẫm.
- Được rồi, ngoan ngoãn nhận tội, có thể miễn nỗi khổ da thịt... Hoắc sư huynh không có khả năng đặc biệt tới, khảo hạch một phế vật như ngươi...
Cắt đứt mọi người thảo luận, Tiết Trầm hét lớn một tiếng, vừa định nói tiếp, liền nghe đến bên ngoài viện vang lên một thanh âm nhàn nhạt.
- Vì sao ta không thể tới khảo hạch?
Ngay sau đó, một bóng người cao to sải bước đi vào.
Chính là Hoắc Giang Hà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận