Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Hắn là lão sư của ta

Trận pháp chênh lệch một đẳng cấp nhỏ, uy lực còn kém đi không chỉ một lần, tìm chỗ đầu mối then chốt cũng càng khó khăn.
Mọi người vốn tưởng rằng Trương sư có thể một cước đá dừng trận pháp tam phẩm sơ kỳ, cũng rất nghịch thiên, rất khiến người ta chấn động kinh ngạc. Lúc này nhìn thấy mới biết...
Cái gì nhị phẩm, tam phẩm, tứ phẩm, căn bản không phải là chuyện gì!
Chỉ cần hắn ở đó, lợi hại hơn nữa, một cước cũng phải xong đời.
Khóe miệng giật một cái, Lộ Trùng dùng sức lắc đầu.
Trước đây phụ thân nói với hắn, trận pháp này vô cùng lợi hại, là các đời trước hết lần này tới lần khác gia cố mới hình thành, ẩn chứa trí tuệ lớn... Hiện tại xem ra, trí tuệ cái lông. Lão sư qua, tất cả đều thành gà đất chó ngói.
Trận pháp dừng lại, không có nguy hiểm, mọi người nối đuôi nhau tiến vào.
Mấy gian nhà đá đơn sơ, không biết tồn tại bao lâu. Cho dù có hậu bối thường xuyên sửa chữa lại, cũng có vẻ đổ nát không chịu nổi.
- Đi thôi!
Đi tới trước nhà đá, Trương Huyền ngừng lại.
Đây là vật tổ tiên Lộ Trùng lưu lại. Đi theo hắn qua, chỉ vì phá trận. Mục đích đạt được, không có nguy hiểm, qua hay không qua cũng sẽ không quan trọng nữa.
- Vâng, lão sư!
Lộ Trùng gật đầu, đi vào. Thời gian không lâu, hắn đi ra, viền mắt ửng đỏ.
Cả nhà phụ mẫu, người thân năm đó bị diệt, hắn bị ép phải chạy trốn, thi thể xương cốt cũng không có thu lại được. Hôm qua suốt đêm hắn đã làm nhiều bài vị, đặt chung một chỗ cùng các đời trước, cũng coi như lá rụng về cội.
- Thế gian chuyện không như ý thường tới tám chín phần. Đi thôi!
Biết tâm tình của đối phương, biết không có lời khuyên gì hay, Trương Huyền khoát tay áo.
- Lão sư!
Vội vàng bước lên trước, Lộ Trùng cầm một cái quyển trục trong tay đưa tới.
Là loại sách thẻ tre, vừa nhìn chỉ biết niên đại rất xa xưa, cũ kỹ không chịu nổi. Chỉ có điều, hình như sử dụng phương pháp đặc biệt nào đó chế luyện qua, tuy rằng cũ nát, lại bền vững kiên cố vô cùng, sẽ không dễ dàng rơi hỏng.
Biết đây chính là bản chép tay do Khổng sư tự tay viết lưu lại, Trương Huyền nhận lấy, tiện tay mở ra xem.
Nói thật, đối với vị lão sư thiên hạ Khổng sư này, hắn vẫn rất tò mò. Tuy rằng không thèm muốn đồ của học sinh, nhưng liếc mắt nhìn chữ viết của đối phương, chắc hẳn là không có gì đáng ngại!
Bản chép tay mở ra, một sự tang thương, sôi trào phát ra.
Thư từ nửa đoạn trước, chữ viết mặc dù không tệ, cũng không thể mang đến cho người ta sự chấn động kinh ngạc. Nửa đoạn sau mặc dù chỉ có mấy chữ rất ít, lại có loại cảm giác rồng bay phượng múa, núi lớn đè xuống.
Nội dung rất đơn giản, thật sự là thư bình thường. Chắc là tổ tiên Lộ Trùng gửi thư qua, Mẫn Thánh vì báo đáp tỏ vẻ cảm kích, mời lão sư tự mình đáp lại vài câu, cùng đưa trở về.
Cúi đầu nhìn về phía chữ viết Khổng sư lưu lại, Trương Huyền lại cảm thấy một khí tức mênh mông xông thẳng trong đầu, khiến cho tâm cảnh của hắn vốn phẳng lặng giống như mặt nước, lập tức mở ra, trở nên sáng giống như gương.
Chữ sư luyện tâm!
Có lời đồn đại, danh sư lợi hại lưu lại chữ viết, ẩn chứa tinh thần của hắn và cảm ngộ đối với thiên địa. Thường xuyên quan sát, có trợ giúp đối với nâng cao tâm cảnh người ta cực lớn, cũng chính là cái gọi chữ sư luyện tâm.
Chỉ có điều, loại rèn luyện này là một loại cộng hưởng. Trừ khi sư mạch truyền thừa, thậm chí các loại quan hệ huyết mạch, người bình thường nhìn chữ viết tiền bối lưu lại, muốn dẫn động, tỷ lệ rất thấp. Một vạn lần, cũng rất khó dẫn động được một lần.
Trương Huyền và Khổng sư, không có sư mạch truyền thừa và liên hệ máu mủ, lại có thể trực tiếp dẫn động, không thể không nói, vận khí thật tốt.
Ầm ầm ầm!
Cầm lá thư trong tay, Trương Huyền chỉ cảm thấy tâm cảnh của mình càng vững chắc, mức độ tâm cảnh cũng thong thả tăng lên.
Toàn thân giống như là rơi vào ý cảnh đặc biệt, đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
...
- Điện hạ, nương nương, bọn họ hình như đã lấy được đồ!
Phía sau một tảng đá lớn phía trên khe núi, Lương Thanh Mệnh ôm quyền, nói.
Đưa ra quyết định, đám người Đinh Mục, Lâm Lung lại đuổi theo.
Tuy rằng tập kích bất ngờ thiên tài danh sư nhị tinh, một khi bị điều tra ra, có nguy hiểm rất lớn. Nhưng chỉ cần thành công, hồi báo lớn hơn nữa.
- Làm danh sư nhị tinh, trên người Trương Huyền này khẳng định có không ít vật bảo toàn tính mạng do lão sư hắn ban cho. Phải một đòn tất trúng! Không thể cho hắn bất kỳ cơ hội nghỉ lấy sức nào. Nếu không, một khi phát ra tin tức cầu cứu, hoặc bắt đầu dùng vật bảo toàn tính mạng, còn muốn thành công lại khó khăn!
Sắc mặt Đinh Mục nghiêm trọng an bài:
- Đương nhiên, quan trọng hơn chính là, bản chép tay này phải tới tay.
Nếu Dương sư yên tâm để cho Trương Huyền một mình đi ra, trên người khẳng định có không ít bảo toàn tính mạng. Muốn động thủ cũng phải nhanh, không thể có chút do dự nào.
- Điện hạ yên tâm!
Lương Thanh Mệnh gật đầu.
- Động thủ đi!
Sắc mặt thoáng tập trung, Đinh Mục gật đầu.
Nếu như không hạ sát thủ, chỉ đơn thuần cướp giật bản chép tay, ẩn nấp cho dù tốt, khẳng định cũng sẽ bị phát hiện. Đến lúc đó, toàn bộ Hiên Viên vương quốc, làm không tốt cũng sẽ bởi vì vậy tan biến.
Chém giết người, chỉ cần xử lý thoả đáng, ngụy trang ra biểu hiện giả dối bọn họ bị man thú tập kích bất ngờ giết chết, đánh lừa dư luận. Đợi tới khi thật sự phát hiện, có thể đã dựa vào bản chép tay có chữ Khổng sư tự viết, tìm được chỗ dựa vững chắc, không cần lo lắng.
Danh Sư Đường tuy rằng công bằng chính trực, cùng chịu sự khống chế của tổng bộ, nhưng vẫn có phân chia thế lực.
Thật giống như đại quan biên giới, nhận triều đình khống chế, giữa tỉnh địa vực, so sánh với nhau, tranh đấu chỗ nào cũng có.
Danh Sư Đường trong cùng thế lực tranh đấu, chỉ cần không xuất hiện vấn đề vi phạm nhân loại, tổng bộ rất ít hỏi đến.
Có cạnh tranh mới có tiến bước, mới có thể làm cho nhân loại càng vui sướng đi về phía quang vinh. Đối với Danh Sư Đường mà nói, cạnh tranh... cũng là một loại thúc giục.
- Vâng!
Nghe được mệnh lệnh động thủ, ánh mắt Lương Thanh Mệnh nghiêm trọng, chân khí trong cơ thể vận chuyển, cổ tay lật một cái. Một thanh trường kiếm xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
Ầm!
Bóng người lóe lên, lại từ phía sau khối đá lao ra, hóa thành tia chớp, đâm thẳng tắp về phía trong đám người Trương Huyền.
Thực lực Chí Tôn hậu kỳ hoàn toàn thi triển ra, thời gian trong nháy mắt lại vọt qua khoảng mấy trăm thước, đi tới trước mặt.
Trận pháp bị dừng lại. Bên trong khe núi không bất kỳ phòng ngự nào. Bởi vậy, tốc độ rất nhanh, hoàn toàn không bị ngăn cản.
Lúc này Trương Huyền đang rơi vào trong cảnh giới chữ sư luyện tâm, căn bản không phát hiện ra.
Mạc Vũ, Lộ Trùng càng không có nghĩ tới sẽ có người tập kích bất ngờ vào lúc này.
Nhìn thấy được kiếm quang vô cùng chói sáng, nghe được trong không khí có tiếng phá âm, đồng tử tất cả mọi người đều co lại, sắc mặt biến đổi lớn.
- Lão sư!
- Trương Huyền!
- Thiếu gia!
Tiếng kêu vang lên, thân thể mỗi một người run rẩy.
- Lão sư, cẩn thận!
Lộ Trùng cách Trương Huyền gần nhất, nhìn thấy được kiếm quang sáng chói như vậy, biết một khi bị đâm trúng, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, viền mắt nhất thời đỏ lên.
Vì giúp hắn báo thù, đơn độc một mình đối đầu với Lâm gia, lão sư chưa nói qua nửa câu trách cứ. Vì nâng cao thực lực cho hắn, tốn vô số giá lớn, lão sư không muốn qua bất kỳ hồi báo nào...
Truyền thụ võ kỹ, giáo dục công pháp!
Giảng giải đạo lý tiêu chuẩn làm người, bản chất tu luyện!
Không có lão sư, chỉ có thể tu luyện bình thường, cả đời không có khả năng báo thù!
Không có lão sư, có khả năng sớm hay muộn sẽ bị Lâm gia phát hiện, sinh tử không do mình quyết định.
Là lão sư, khiến cho hắn đi ra khỏi vũng bùn, là lão sư khiến cho hắn có mặt mũi đối diện với người thân đã chết...
Đây là người hắn kính trọng nhất, kính yêu nhất.
Tuyệt đối không thể có việc gì!
- Dựa theo ngươi tu luyện như vậy, trong vòng mười năm cũng không đột phá nổi Ích Huyệt cảnh. Cả đời này sợ rằng vẫn không có cách nào... báo thù!
- Ngươi không cần phải quan tâm ta làm sao biết được! Thù hận nén ở trong lòng, có thể là động lực, cũng có thể là ngăn cản. Ngươi bây giờ ép tâm sự quá lợi hại, sẽ chỉ làm tu vi bị gông cùm xiềng xích, khó có thể đột phá! Ta biết ngươi không nói lời nào, là sợ trong lúc sống không nhịn được, nói ra tên của kẻ thù, gặp phải trả thù.
- Yên tâm, chỉ cần ngươi tin tưởng ta, bảo đảm ngươi trong vòng mười ngày, có thể báo thù!
- Có thể tin, cũng có thể không tin, lựa chọn do ngươi! Chỉ có điều... cơ hội chỉ có một lần!
- Thích khách trong miệng các ngươi, vừa vặn ta nhận biết. Đó là đệ tử của ta. Ta... là lão sư của hắn!
...
Ầm!
Từng cảnh tượng cùng Trương lão sư tiếp xúc, chảy xuôi ở trong đầu, từng câu từng câu vang vọng ở trong đầu hắn. Trong nháy mắt trong cơ thể hắn sinh ra lực lượng vô hạn, toàn thân giống như là thuấn di, trong thời gian nháy mắt vọt qua khoảng cách mấy thước, chắn ở trước mặt Trương Huyền.
Xì!
Vào lúc này, trường kiếm của Lương Thanh Mệnh trùng hợp đi tới trước mặt, đâm thẳng vào ngực hắn. Chân khí của cường giả Chí Tôn, dọc theo thân kiếm, điên cuồng dũng mãnh tràn vào thân thể, trong phút chốc, lại phá hủy sức sống.
- A!
Cảm nhận được kiếm khí của đối phương trùng kích ở trong cơ thể mình, toàn thân bất cứ lúc nào cũng sẽ bị xé rách, Lộ Trùng gầm lên giận dữ, hai tay duỗi ra, đưa về phía trước, nắm chặt lấy trường kiếm của đối phương ở trong lòng bàn tay.
- Ngươi...
Không nghĩ tới một đòn tất sát, lại bị người này ngăn cản, sắc mặt Lương Thanh Mệnh trầm xuống, muốn đâm xuyên qua đối phương, lại giết chết Trương Huyền. Nhưng hắn lại phát hiện trường kiếm bị đối phương hung hăng nắm chặt, giống như là cắm ở trong tảng đá, bất kể đâm hay rút, đều không có chút dịch chuyển nào.
- Buông tay...
Dù thế nào cũng không nghĩ tới, bị một kẻ Tông Sư cảnh ngăn cản, Lương Thanh Mệnh vừa vội vừa tức. Hắn rít gào một tiếng, chân khí trong cơ thể dọc theo trường kiếm không ngừng truyền về phía đối phương, dường như muốn tiến hành chém giết trước, sau đó lại động thủ đối với Trương Huyền.
- Ngươi không thể tổn thương hắn. Bởi vì...
Cảm nhận được sức sống trên người ở dưới chân khí của đối phương điên cuồng trút xuống, dần dần tiêu tan, Lộ Trùng hoàn toàn không có chút hối hận, trái lại ánh mắt nghiêm trọng, mang theo sự kiên định cho dù là ai cũng không có cách nào dao động.
- Hắn là lão sư của ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận