Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Trương Huyền thực lực

- Thầy Trương...
Nhìn thấy hắn xuất hiện, ánh mắt đám người Hồ Yêu Yêu sáng lên, đang muốn rời đi, liền nghe Danh Sư đối diện hừ lạnh một tiếng:
- Muốn dừng lại, nào có dễ dàng như vậy!
Vù vù!
Thân thể khẽ động, trường kiếm trong tay liên tục bổ ra, kình khí cường đại, theo thân mà đến, đám người Hồ Yêu Yêu lần nữa bị kéo vào vòng chiến, tất cả vội vã phản kích, nhưng vẫn muộn một chút, trên cánh tay mỗi người đều bị trường kiếm đâm rách, máu me đầm đìa.
- Kiếm pháp thật nhanh!
Trương Huyền nhướng mày.
Kiếm chiêu của đối phương cũng không phức tạp, nhưng tốc độ cực nhanh, hơn nữa lĩnh ngộ kiếm ý cũng đạt tới cảnh giới cực cao, coi như bốn người Hồ Yêu Yêu liên thủ cũng bị thiệt lớn, muốn chủ động kết thúc chiến đấu cũng làm không được.
- Vị bằng hữu này, tất cả mọi người là Danh Sư, có lời gì từ từ nói, không cần thiết sống chết quyết đấu!
Thấy đối phương không đình chỉ, đám người Hồ Yêu Yêu bị buộc chỉ có thể đánh trả, căn bản không đào thoát được, Trương Huyền nhìn qua.
- Không cần thiết sinh tử đấu? Tốt, ngươi có thể cứu bọn họ, liền dừng tay, cứu không được, vậy thật không tiện, hôm nay bọn họ nhất định phải nằm xuống!
Gia hỏa Tằm Phong cảnh đang giao chiến với đám người Hồ Yêu Yêu kia, trường kiếm tung bay, như không có cảm thấy áp lực chút nào, ngược lại khóe miệng vung lên, cười nói.
Thanh âm cực kỳ trẻ tuổi, lúc này Trương Huyền mới chú ý dung mạo, tuổi tác người này thế còn nhỏ hơn đám người Hồ Yêu Yêu một chút, chỉ khoảng hai mươi tuổi. Bằng chừng ấy tuổi, liền đi đến Tằm Phong cảnh đỉnh phong, càng đè bốn người Hồ Yêu Yêu, bị ép chịu đòn, thực lực có thể nói kinh khủng! Bán Thánh cách đó không xa tuổi tác cũng không lớn, bộ dáng chỉ hai bốn hai lăm tuổi.
- Đã như vậy liền đắc tội!
Thấy mọi người không đào thoát được, lại không ra tay, khẳng định thương thế sẽ càng ngày càng nặng, Trương Huyền không nói nhảm nữa, thân thể nhoáng một cái, thẳng tắp vọt tới vòng chiến.
- Đạp Hư cảnh?
Bán Thánh kia thấy hắn triển lộ thực lực, trên mặt lộ ra khinh thường nồng đậm, khóe miệng vung lên, giống như chờ chế giễu. Tằm Phong cảnh đỉnh phong đối chiến Tằm Phong cảnh đỉnh phong, cũng không phải đối thủ, ngươi một Đạp Hư cảnh sơ kỳ xông lại, không phải muốn chết thì là làm gì?
- Còn tưởng rằng lợi hại như thế nào, nguyên lai chỉ là Đạp Hư cảnh, thật không tiện, ngươi trước nằm xuống đi!
Thanh niên kia cũng nhìn ra thực lực của Trương Huyền, lộ ra cười khẽ, bốn kiếm bức lui đám người Hồ Yêu Yêu, nhíu mày, một kiếm thẳng tắp đâm tới.
Kiếm chưa tới, khí tức nồng đậm liền áp bách đến, đâm vào cốt tủy, để cho toàn thân người ta băng lãnh. Mặc dù đối phương chỉ là Tằm Phong cảnh, nhưng uy lực một kiếm này, cường giả Bán Thánh bình thường cũng kém xa tít tắp!
Khó trách đám người Hồ Yêu Yêu lấy bốn địch một cũng không phải đối thủ. Nhìn thấy trường kiếm đâm tới, Trương Huyền cũng không tránh né, Minh Lý Chi Nhãn nhúc nhích, lập tức phân biệt ra sơ hở của đối phương, hít sâu một hơi, bỗng nhiên phun ra.
Phần phật!
Ngực lập tức xẹp xuống, cao thủ tranh đấu, chỉ kém chút xíu, kiếm này của đối phương cũng không muốn giết người, chỉ muốn đâm thủng lồng ngực của hắn, lực lượng nắm chắc vô cùng tinh chuẩn, ngực xẹp xuống, vừa vặn tránh đi thân kiếm cuồng bạo. Nỏ mạnh hết đà, không thể xuyên lỗ cảo! Tuy kiếm chiêu mạnh, nhưng lúc này đã mất uy lực, nhẹ nhàng cười một tiếng, ngón trỏ, ngón giữa của Trương Huyền khép lại, nhẹ nhàng bóp một cái.
Ông!
Trường kiếm vô cùng sắc bén của đối phương, giống như trường xà bị bắt chỗ bảy tấc, ngừng lại, vô luận giãy dụa như thế nào, cũng tránh không thoát.
- Sức phán đoán thật mạnh, tâm tính thật trầm ổn...
Con ngươi của Bán Thánh kia co rụt lại.
Chiêu này thoạt nhìn đơn giản, tốc độ kết thúc cũng nhanh, nhưng trên thực tế có yêu cầu rất mạnh tới sức phán đoán, tâm tính. Một kiếm sắc bén như thế, phán đoán không chuẩn, rất dễ dàng bị đâm xuyên lồng ngực, tâm tính không tốt, cũng tuyệt không dám kiếm tới trước người, vẫn mặt không đổi sắc.
- Có ý tứ!
Một tiểu gia hỏa Đạp Hư cảnh, lại dám dùng ngón tay đón đỡ trường kiếm của Tằm Phong cảnh đỉnh phong, lá gan không nhỏ. Nhưng Ngô Hư kiếm cũng không phải dễ tiếp như vậy, muốn tiếp, phải đánh đổi khá nhiều!
Đồng bọn của mình kiếm pháp siêu quần, vừa rồi mưu lợi còn có thể, nhưng đằng sau không dễ dàng như vậy. Khóe miệng vung lên, ánh mắt vị Bán Thánh này lạnh nhạt nhìn sang, đang muốn nhìn đồng bọn của mình làm sao đả thương đối thủ, chỉ thấy sắc mặt hắn đỏ lên, như đã dùng hết lực bú sữa mẹ, cũng không cách nào rút ra trường kiếm.
- Chuyện gì xảy ra?
Hắn hướng mày.
Vị bằng hữu kia của mình, có thể nói cùng cấp vô địch, đối mặt tiểu nhân vật so với mình kém tiếp cận hai cấp, bị nắm trường kiếm không nói, thế mà còn không rút ra được... Làm sao có thể?
- Ngươi, ngươi...
Bên hắn khiếp sợ, bên kia Ngô Hư càng bị dọa đến suýt chút nữa điên mất. Vốn cho rằng là con tôm nhỏ Đạp Hư cảnh, tiện tay có thể giải quyết, nằm mơ cũng không nghĩ tới, một kiếm dùng hết toàn lực, lại bị đối phương nhẹ nhõm nắm lấy, còn không tránh thoát được!
- Buông tay!
Răng cắn chặt, lực lượng toàn thân Ngô Hư vận chuyển như rồng.
- Được!
Ngón tay Trương Huyền buông ra.
- A!
Ngô Hư không hổ là cao thủ thực chiến, không giống Ưng Cần trước kia, đột nhiên buông tay, trực tiếp lui té ngã, thân thể trầm xuống, liền hóa giải lực lượng, hắn nhíu mày, lần nữa đâm tới một kiếm. Như biết người trước mắt không đơn giản, lần này lực lượng càng thêm nhanh chóng mãnh liệt.
- Một kiếm này dùng không tệ, đã có hai ba phần hỏa hầu của ta!
Bán Thánh kia nhìn thấy hắn ra chiêu, âm thầm gật đầu. Một kiếm này, vừa nhanh vừa cấp tốc, một khi ra tay, có loại cảm giác ngoài ta còn ai! Mặc dù chỉ là hai ba thành trình độ của hắn, nhưng cũng cực kỳ đáng sợ, hai người cách gần như thế, đừng nói muốn ra tay kẹp lấy, coi như tránh né chỉ sợ cũng không kịp, Bán Thánh trung kỳ bình thường gặp gỡ, chỉ sợ chỉ có một đường nuốt hận có thể đi. Không cần nghĩ, gia hỏa Đạp Hư cảnh đối diện thua không nghi ngờ!
- Không biết sống chết!
Thấy mình buông tha đối phương, thế mà còn tàn nhẫn như vậy, nếu phản ứng không kịp, tất nhiên sẽ trọng thương, coi như không chết, khẳng định cũng nằm trên giường mấy tháng. Trên mặt Trương Huyền lộ ra vẻ không vui, nhướng mày, tránh cũng không tránh, ngón giữa uốn lượn, nhẹ nhàng bắn ra.
Đinh… một tiếng vang giòn, trường kiếm của đối phương tựa như thủy tinh đánh nát, trong nháy mắt vỡ vụn mấy đoạn, từ không trung rớt xuống. Mới vừa rồi ra tay nắm, thư viện đã miêu tả trường kiếm của đối phương kỹ càng, biết thiếu hụt ở nơi nào, giờ phút này lại phối hợp lực lượng có thể so với Bán Thánh đỉnh phong của hắn, một chỉ liền bắn vỡ nát.
- Cái gì?
Nhìn trường kiếm Linh cấp tuyệt phẩm của mình, bị ngón tay của đối phương phá huỷ, Ngô Hư thiếu chút nữa ngất đi, không ngừng run rẩy, gần như điên rồi. Trình độ cứng cáp của trường kiếm Linh cấp tuyệt phẩm, coi như Bán Thánh muốn hủy cũng khó khăn, trong chiến đấu, bị một chỉ của đối phương bắn thành như vậy... Đến cùng làm sao làm được?
Tròng mắt của Bán Thánh kia cũng sắp rơi ra. Mới vừa rồi cảm giác đối phương không trọng thương cũng tàn phế, kết quả người ta dùng một ngón tay liền bắn trường kiếm của Ngô Hư thành mảnh vỡ... Phần thực lực này, cũng quá đáng sợ đi! Thật là Đạp Hư cảnh? Làm sao có người ở đồng cấp còn lợi hại hơn bọn hắn?
- Đáng giận!
Trường kiếm vỡ vụn, Ngô Hư kinh ngạc một chút, thân thể nhoáng một cái, tiếp tục vọt tới. Ngay cả hắn cũng không tin, tên này kém mình tiếp cận hai đại cấp, có thể nhẹ nhõm đánh bại hắn. Thấy thanh niên này còn dám công kích, Trương Huyền lắc đầu, nắm đấm bốc lên, đưa về phía trước. Thiên Đạo chi quyền! Bành! Ngô Hư liền bị đánh trúng ngực, nằm rạp trên mặt đất, hộc từng ngụm máu, toàn bộ nội phủ đều bị lực lượng cường đại đánh vặn vẹo, quỳ trên mặt đất cả buổi không thở ra hơi.
- Ngươi...
Điều tức nửa ngày, lúc này mới hồi phục tinh thần lại, khuôn mặt Ngô Hư vặn vẹo, đang muốn tiếp tục tới chiến đấu, Bán Thánh kia mở miệng:
- Đủ rồi, còn ngại mất mặt chưa đủ?
- Vâng!
Ngô Hư giãy dụa đứng dậy, há miệng nuốt một viên thuốc, lúc này mới phát giác được thoải mái hơn rất nhiều, hung tợn nhìn Trương Huyền một cái, lại không động thủ nữa. Không tiếp tục để ý hai người này, Trương Huyền lấy ra hồ lô rượu, rót vào chân khí, để thương thế đám người Hồ Yêu Yêu khỏi hẳn, lúc này mới quay đầu nhìn sang, nhướng mày.
- Hai vị, tất cả mọi người là Danh Sư, các ngươi vừa đến liền động thủ, hơn nữa tàn nhẫn như vậy, thật không để quy củ của Danh Sư đường vào mắt đi!
- Tàn nhẫn? Giao Xích Huỳnh quả ra, chuyện ngày hôm nay coi như hết, nếu không, mấy người các ngươi đừng nghĩ đi...
Ngô Hư cắn răng.
- Xích Huỳnh quả? Chúng ta ở đằng sau các ngươi, lúc nào cầm Xích Huỳnh quả?
Tiết Chân Dương tính tình nóng nảy, có chút nhịn không được. Hai người này, trốn ở trước sơn động đốt khói, sau đó vọt vào, nhóm người mình ngay cả bên cạnh sơn động cũng chưa sờ qua, còn hỏi bọn hắn muốn Xích Huỳnh quả, hố người cũng không phải như vậy a!
- Trước đó chúng ta dò xét qua, Xích Huỳnh quả ở trong đó, kết quả lần nữa đi vào liền không có, hơn nữa cây ăn quả rõ ràng bị người dùng đại lực lượng thúc dục! Sơn cốc chỉ có mấy người, trừ bọn ngươi ra còn ai vào đây?
Ngô Hư nói.
Hai con Nha Kiếm Linh Hổ đã sớm bị mê ngất, hơn nữa bọn họ cũng xem qua, hai gia hỏa này không có dấu hiệu ăn trái cây, bởi vậy có thể biết được, tất nhiên là có người nhanh chân đến trước cướp đi đồ vật. Sơn cốc này, trừ bọn họ cũng chỉ có mấy người này, không cần nghĩ, cũng có thể đoán được.
- Chúng ta lấy được Xích Huỳnh quả, sớm đã đi, sẽ còn ở lại chỗ này nói nhảm với các ngươi? Nếu như ta đoán không sai, khẳng định là chính các ngươi hái, còn cố ý đổ tội!
Hồ Yêu Yêu khẽ nói.
Dưới cái nhìn của nàng, đối phương khẳng định đã hái trái cây, nhưng cố ý trả đũa, quả thực có nhục thân phận Danh Sư.
- Ngươi đánh rắm...
Ngô Hư sầm mặt lại, đang muốn nói chuyện, Bán Thánh kia khoát tay áo:
- Được rồi!
Nghe được hắn nói, Ngô Hư lập tức im miệng.
- Mấy vị bằng hữu, tất cả mọi người là Danh Sư, không nên đột phá điểm mấu chốt, nếu như các ngươi hái được Xích Huỳnh quả, chúng ta nguyện ý lấy phương thức Danh Sư tiến hành trao đổi, không biết có thể không?
Bán Thánh nhìn qua, thản nhiên nói.
- Phương thức Danh Sư?
Trương Huyền nghi ngờ.
- Rất đơn giản, khiêu chiến các ngươi, trong các ngươi chỉ cần có người có thể tiếp được ta ba chiêu, chúng ta liền xoay người rời đi, lại không dây dưa! Không tiếp được... vậy thật không tiện, xin cho năm trái Xích Huỳnh quả.
Bán Thánh nói.
- Tiếp được ba chiêu xoay người rời đi? Không tiếp nổi chúng ta phải ra năm trái Xích Huỳnh quả? Ha ha, ngươi là tay không bắt sói sao! Cũng dám nói phương thức trao đổi của Danh Sư?
Trương Huyền nhướng mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận