Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Bạch Diệp trưởng lão

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
- Huynh đệ cớ gì nói ra lời ấy?
Thấy bộ dáng của hắn, Trương Huyền nghi ngờ.
- Cớ gì nói ra lời ấy?
Vị đệ tử nội môn kia vẻ mặt đồng cảm:
- Ngươi có biết nữ hài vừa rồi kia là ai không?
Trương Huyền lắc đầu.
- Cháu gái ruột của Bạch Diệp trưởng lão, một trong tam đại trưởng lão, Bạch Nguyễn Khanh!
Vị đệ tử nội môn kia lắc đầu:
- Nói thật cho ngươi biết, vừa rồi thoạt nhìn rất dịu dàng, trên thực tế là nữ bạo long, trong đệ tử hạch tâm cũng có tên tuổi lẫy lừng, không ai dám trêu chọc! Dám tốn nhiều tiền như vậy, mua một bình nước của ngươi, chỉ cần ngươi còn ở tông môn, liền chạy không xong... Không rời tông môn, tốt nhất lập tức về nhà, chuẩn bị tang sự, nếu không... Ai cũng không cứu được ngươi!
- Nữ bạo long?
Lông mày Trương Huyền nhảy dựng.
Vừa rồi đối phương thái độ ôn hoà, mảy may không nhìn ra ah!
- Làm sao, không tin? Năm ngoái đệ tử hạch tâm Tô Thông chạy tới thổ lộ, bị kéo qua khiêu chiến, phía dưới bị đá bể nát, hiện tại cũng không có khôi phục! Đệ tử hạch tâm Tấm Hoan, bởi vì sự tình gì đắc tội nàng, cũng bị đánh một tháng không xuống giường được, muốn bao nhiêu thê thảm liền bấy nhiêu thê thảm; A, đúng, đệ tử hạch tâm Tiết Hải, bởi vì bán thuốc giả, bị nhét vào trong nước sông, dìm đến mất nửa cái mạng, còn không có kết thúc, thậm chí bị cắt đầu lưỡi... Đệ tử hạch tâm còn như vậy, ngươi một đệ tử nội môn, lại dám lừa nàng, không phải tự tìm cái chết thì làm gì?
Đệ tử nội môn bên cạnh hừ lạnh.
- Cái này...
Trương Huyền vò đầu.
Chỉ nhìn chân đối phương rất dài, rất thẳng, lớn lên cũng rất đẹp, thật đúng là không nhìn ra tàn nhẫn như vậy.
- Thực lực của nàng là gì? Ngươi biết không?
Trương Huyền nhịn không được nữa hỏi.
Nếu thực lực tương đương mình, thật cũng không sợ! Nói thật, cùng cấp bậc, trừ phân thân, thật đúng là chưa sợ qua ai!
- Năm ngoái thời điểm cùng Tô Thông tỷ thí, liền đến Hư Tiên cảnh đỉnh phong, năm nay cảnh giới gì, không rõ ràng!
Đệ tử nội môn kia kéo quầy hàng ra xa:
- Ta trước cách ngươi xa một chút, ngộ nhỡ đến tìm phiền phức, cũng có thể trốn được, không bị tai bay vạ gió! Ai, thời đại này, buôn bán càng ngày càng khó khăn, bản thân khiêm tốn, nhưng phải đề phòng người khác tìm đường chết... Thật sự là ưu sầu ah!
- ...
Trương Huyền im lặng.
- Được rồi, không đợi ở nơi này, ta mua Thông Thần ngọc phù xong, cũng quả thực phải rời khỏi...
Chẳng muốn cùng đối phương tiếp tục nói nhiều, thu quầy hàng lại, Trương Huyền đứng dậy.
Chạy đến thị trường giao dịch, mục đích lớn nhất là kiếm tiền mua Thông Thần ngọc phù, hiện tại đủ tiền, mua đồ vật liền có thể trở về.
- Bán cho ta một cái Thông Thần ngọc phù, đây là hai mươi Kiếm Các tệ!
Đi tới trước mặt đệ tử nội môn kia, ném túi tiền xuống nói.
- Hai mươi không bán... Lên giá, hai mươi lăm!
Vị đệ tử nội môn kia lắc đầu.
- Tăng giá? Vừa rồi không phải nói hai mươi ư?
Trương Huyền nhịn không được cau mày.
- Mới vừa rồi là hai mươi, nhưng bây giờ ngươi đắc tội Bạch Nguyễn Khanh, đã xen như tử hình... Bán đồ vật cho ngươi, ngộ nhỡ bị nàng biết, tìm ta phiền phức thì làm sao bây giờ? Tăng thêm năm cái, là phí an ủi tâm lý, cũng là tiền mua thuốc trị thương, đây là nể mặt ngươi quen, mới thêm tiền bán cho ngươi, đổi lại người khác, cũng chưa chắc chịu bán!
Vị đệ tử nội môn kia lẽ thẳng khí hùng nói.
- Ngươi...
Da mặt Trương Huyền co rúm.
Vị nữ bạo long kia, thật có đáng sợ như vậy?
Tràn đầy không tin, xoay người đi đến quầy hàng khác có Thông Thần ngọc phù, kết quả một vòng, quả nhiên không có một người nguyện ý bán.
Rất hiển nhiên, tin tức mình đắc tội vị nữ bạo long kia đã truyền ra, vì phòng ngừa ngoài ý muốn, lại không có người cùng hắn làm ăn.
- Đám người kia...
Hàm răng ngứa ngáy, Trương Huyền thật hận không thể giống như Tào Thành Lập nói, đoạt những này người.
Còn tưởng được hai mươi Kiếm Các tệ, có thể mua, không nghĩ tới lấy không đến tay.
- Được rồi...
Trương Huyền bất đắc dĩ, đang lo lắng có muốn tìm những biện pháp khác hay không, liền nhìn thấy Tào Thành Lập đi tới trước mặt:
- Thiếu gia, đây là Thông Thần ngọc phù ngươi muốn, cho...
Nói xong đưa hai cái tới.
Nắm vật trong tay, con mắt Trương Huyền trợn tròn.
Hắn bày quầy bán hàng, suy nghĩ cả nửa ngày, ngay cả một cái cũng không có mua lại, thuộc hạ không đáng tin cậy này, làm sao lấy được hai cái?
- Không phải mới vừa cùng ngươi nói ư? Ta nhìn trúng một đệ tử nội môn xinh đẹp...
Tào Thành Lập gãi đầu, cười hắc hắc, vừa định giải thích, Trương Huyền liền thấy một nữ tử đại khái chừng ba trăm cân đi tới:
- Thân yêu, chúng ta nhanh lên một chút, giường nhà ta vừa lớn vừa tròn, mấu chốt còn rất mềm a...
- Tốt, lập tức...
Tào Thành Lập liên tục gật đầu, sau đó khoát tay áo:
- Thiếu gia, ta đi qua một chuyến, quay đầu lại cùng ngươi nói rõ chi tiết...
Nói xong vẻ mặt hưng phấn đi theo nữ tử ra ngoài.
- ...
Trương Huyền lần nữa che trán.
Mả mẹ nó...
Cái gì ah!
Cái này gọi là đẹp đẽ?
Thế nào cảm giác, trước đó ở Huyền Giang thành thuần phục con ngựa kia, cũng đẹp mắt hơn nữ nhân kia a?
Háo sắc liền háo sắc, chí ít có chút phẩm vị được không?
Chẳng qua, tuy thưởng thức không được tốt lắm, nhưng hiệu suất làm việc vẫn rất mạnh, bản thân chơi đùa hơn một canh giờ, ngay cả một cái Thông Thần ngọc phù cũng không có được, đối phương không chỉ được hai cái, ngay cả giường cũng lên...
Người so với người, tức chết người!
Lắc đầu, Trương Huyền đầy mặt bất đắc dĩ, chậm rãi đi về.
...
Tiểu viện của Bạch Diệp trưởng lão.
Một tiếng thú minh sắc nhọn, Bạch Nguyễn Khanh từ trên lưng thú nhảy xuống, đẩy cửa đi vào đại điện.
- Tiểu thư...
Một lão giả tiến lên đón.
Người hầu của Bạch Diệp trưởng lão, Bạch Phong.
Cùng Bạch Diệp trưởng lão cùng nhau lớn lên, đồng thời đi vào Lăng Vân Kiếm Các, mặc dù ở trong tông môn không có danh khí gì, nhưng tu vi ai cũng không biết cao thâm bao nhiêu.
Biết tiểu thư lại đi ra ngoài tìm kiếm dược vật chữa thương, Bạch Phong than thở một tiếng, đi tới trước mặt:
- Tâm tình của tiểu thư, ta cũng biết, nhưng lão gia tổn thương, là Hãm Không thành lưu lại, mang theo sức mạnh quỷ dị khó lường, tất cả phương pháp của tông môn đều dùng qua, tiểu thư ở nội môn, ngoại môn mua những thuốc kia, có thể có hiệu quả gì?
Bạch Phong nhịn không được lắc đầu.
Hãm Không thành, một trong mấy nơi thần bí nhất đại lục, mặc dù bảo vật nhiều, nhưng nguy hiểm cũng lớn.
Lão gia của mình, chỉ là thương thế phổ thông, dựa vào thân phận tam đại trưởng lão, cho dù trị không khỏi, chí ít có thể bảo đảm, qua cuộc sống của người bình thường, đáng tiếc thương thế quá nặng, đã dùng hết tất cả phương pháp, cũng không có hiệu quả, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, không có gì bất ngờ xảy ra, sẽ không kiên trì được mấy ngày.
Nguyên nhân chính là như vậy, tiểu thư mỗi ngày đều ra ngoài tìm kiếm đủ loại cổ phương, kỳ trân diệu dược, mong xuất hiện kỳ tích... Trên thực tế, chỉ là tốn công vô ích mà thôi!
- Ta biết, chỉ là...
Bạch Nguyễn Khanh xiết chặt tú quyền.
Đối phương nói, nàng làm sao không biết.
Nhưng để nàng trơ mắt nhìn thân nhân duy nhất chết đi, thực sự không cam tâm.
- Ai!
Biết tâm tư của tiểu thư, Bạch Phong than thở một tiếng:
- Lần này tiểu thư lại tìm đến thuốc gì, có thể để cho ta nhìn một chút hay không!
- Là cái này...
Cổ tay khẽ đảo, Bạch Nguyễn Khanh vừa mua được nước tắm đưa tới.
Tiện tay nhận lấy, mở nắp bình ra, Bạch Phong ngửi một cái, nhịn không được lắc đầu:
- Tiểu thư, đây là thuốc? Ta sống một trăm năm mươi tuổi, đủ loại dược vật, gặp qua không ít... một chút linh khí cũng không có, sẽ không phải là có người cố ý lừa gạt chứ!
Dược vật, muốn có dược hiệu, nhất định phải có linh khí ở bên trong, trước mắt đồ vật trong bình ngọc, giống như nước sạch, một chút linh lực cũng không có, làm sao có thể là thuốc?
Tiểu thư sẽ không phải là quá mức gấp gáp, bị người lừa chứ!
- Là một đệ tử nội môn bán cho ta, nghe nói là tiên dược chữa thương, đối với bất kỳ thương thế nào cũng có hiệu quả...
Bạch Nguyễn Khanh gật đầu.
Thời điểm nàng mua cũng hoài nghi, nhưng gia gia sắp không chịu nổi, dù là có một chút hi vọng, cũng không nguyện ý bỏ qua.
Huống chi người bán thuốc tự tin, không giống nói dối!
Dù sao danh tiếng của nàng lớn như vậy, nội môn, hạch tâm, không ai không biết, không người không hiểu... Chỉ cần nhìn thấy, nên rõ ràng kết quả lừa gạt, biết những cái này, còn dám khoe khoang khoác lác như vậy! Khẳng định có dựa dẫm nhất định!
- Hiệu quả? Một chút linh khí cũng không có, liền dám bán cho ngươi... lá gan người này thật đúng là đủ lớn! Bao nhiêu tiền?
Bạch Phong khẽ nói.
- 20 Kiếm Các tệ!
Bạch Nguyễn Khanh nói.
- 20?
Bạch Phong sững sờ, sau đó nổi giận đùng đùng:
- Tiểu thư, ta cơ bản có thể xác nhận, ngươi khẳng định bị lừa! 20 Kiếm Các tệ, Tiên Nguyên đan hạ phẩm cũng có thể mua sắm mười viên, chỉ mua một bình nước như vậy, đối phương là đệ tử nội môn do trưởng lão nào quản lý? Hiện tại liền đi tìm bọn hắn, để bọn họ cho cái bàn giao! Chẳng lẽ Bạch trưởng lão bị thương, liền có thể tùy tiện bắt nạt?
Ầm ầm!
Dưới cơn giận dữ, lực lượng hùng hồn từ huyệt đạo toả ra, toàn bộ phủ đệ không ngừng lay động, tựa như lúc nào cũng sẽ không chịu nổi lực lượng bạo ngược của hắn.
Tuy Bạch trưởng lão bị thương nặng, bất cứ lúc nào cũng sẽ không chịu nổi, nhưng còn có hắn, dám khi dễ tiểu thư như vậy, chính là tự tìm cái chết!
- Ta... Ta là tự nguyện mua, cũng không bị lừa gạt...
Bạch Nguyễn Khanh hơi đỏ mặt.
Đối phương rõ ràng nói, có thích mua hay không, không ép buộc, cũng không nhiều lời.
- Tự nguyện? Khẳng định là hoa ngôn xảo ngữ...
Bạch Phong vẫn lửa giận ngập trời.
- Được rồi, mặc kệ có linh khí hay không, nếu đã mua, liền cho gia gia thử một chút...
Cắt đứt đối phương nói, Bạch Nguyễn Khanh nhấc chân đi về phòng, chỉ chốc lát đi tới trước giường.
Một lão giả nằm trên giường, khuôn mặt đã có vẻ hơi tiều tụy, ngực có một vết thương to bằng cái bát, đã bắt đầu thối rữa, tản mát ra khí tức khó ngửi.
Vị lão giả này, giờ phút này đang hôn mê bất tỉnh, dường như hai người vừa rồi đối thoại, một chút cũng không nghe thấy.
- Gia gia, ngươi nhất định phải tốt lên!
Đã không có biện pháp nào khác, cũng không quan trọng thí nghiệm thuốc, đỡ lão giả dậy, Bạch Nguyễn Khanh đút chất lỏng trong bình ngọc cho đối phương.
Uống xong, đợi một hồi, thấy vết thương vẫn thối rữa, không có bất kỳ khởi sắc gì, vẻ mặt Bạch Nguyễn Khanh ảm đạm xuống.
- Một chút linh khí cũng không có, khẳng định là giả... Tiểu thư, về sau tuyệt đối không nên tin tưởng những sự tình này, trong tông môn trưởng lão am hiểu y thuật đều thử qua, không hiệu quả gì, một ít đệ tử phổ thông bán ra đồ vật, làm sao có thể tin tưởng...
Nhìn một màn này ở trong mắt, Bạch Phong lắc đầu hừ lạnh, tiếng nói còn không có kết thúc, liền nghe một thanh âm hư nhược chậm rãi vang lên.
- Khụ khụ... Các ngươi cho ta uống cái gì?
Thân thể cứng đờ, Bạch Nguyễn Khanh cùng Bạch Phong vội vàng nhìn lại, chỉ thấy Bạch Diệp trưởng lão hôn mê bất tỉnh, chẳng biết lúc nào mở mắt.
Dù vẫn suy yếu, nhưng đã tỉnh táo lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận