Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ta ghét nhất có người trang bức với ta

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

Lão giả hơn sáu mươi tuổi, râu tóc hoa râm, hai hàng lông mày giống như mũi
tên, mang theo khí tức sát phạt nồng đậm, xem xét liền biết kinh nghiệm sa
trường, một thân tu vi cường đại, dĩ nhiên đạt đến Thánh Vực tứ trọng Nguyên
Thần Cảnh sơ kỳ.
- Là một trong Tế Bắc song hùng Lạc Địa Hùng Đạo Khấu!
Thấy rõ bộ dáng, gã sai vặt ở một bên sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, vội vàng
truyền âm tới:
- Vị Lạc Địa Hùng này, ở Tế Bắc là tồn tại rất nổi danh, có thể nói một
phương bá chủ, thực lực mạnh mẽ không nói, mấu chốt nhất là, làm chuyện gì
cũng không chú ý quy củ, bá đạo kiêu ngạo, tùy ý làm bậy…
Tế Bắc là một địa danh của Thanh Nguyên phong hào đế quốc, chiếm diện tích cực
lớn, thậm chí lớn hơn toàn bộ quốc thổ của Hồng Viễn nhất đẳng đế quốc, có thể
ở nơi đây trở thành một phương bá chủ, đủ thấy đáng sợ.
- Không giảng cứu quy củ thì như thế nào? Hứa phó hội trưởng đã tiếp Linh
Thạch của ta, chẳng lẽ còn sẽ đổi ý?
Trương Huyền lắc đầu, cũng không thèm để ý.
Vô luận chuyện gì, đều có thứ tự đến trước và sau, đây là quy củ, coi như đối
phương là cường giả Nguyên Thần Cảnh, ở địa phương có Danh Sư Đường cũng không
có khả năng bỏ qua những thứ này.
- Ta không phải ý tứ này, ta nghe qua, trước kia hắn từng có ghi chép cắt
ngang người khác mở linh tính, vạn nhất tranh chấp, tốt nhất cẩn thận một ít,
người này mang thù, có thù tất báo…
Gã sai vặt lời còn chưa dứt, chỉ thấy Hứa phó hội trưởng lắc đầu:
- Hôm nay ta hoàn toàn chính xác chỉ mở linh tính hai người, nhưng vị công tử
này đã sớm đi vào, hơn nữa nộp phí tổn. Vì vậy các ngươi chỉ có thể xếp hàng
chờ!
Thân là Khải Linh Sư Công Hội phó Hội trưởng, tự nhiên cũng phải tuân thủ quy
củ.
Huống chi vị trước mắt này còn là Danh Sư.
- Tới trước chúng ta? Cái này đơn giản!
Đạo Khấu cười cười, đi vào trước mặt Trương Huyền, trong giọng nói mang theo
áp bách cùng lực lượng không dung phản bác:
- Vị tiểu hữu này, nhường danh ngạch của ngươi cho ta, vừa rồi ngươi hẳn là
bỏ ra một trăm Linh Thạch thượng phẩm, hiện tại cho ngươi hai trăm, coi như là
đền bù tổn thất!
Nói xong cổ tay khẽ đảo, trước mắt nhiều ra một đống Linh Thạch thượng phẩm,
vừa đủ hai trăm viên.
Vừa ra tay liền tăng lên gấp đôi, coi như là giá tiền cực cao.
Nói xong, ngẩng đầu lên, hai tay chắp sau lưng, Đạo Khấu đang cảm thấy đối
phương sẽ cầm lấy Linh Thạch, xoay người rời đi, dù sao một Thánh Vực nhất
trọng, không có khả năng vì một danh ngạch mà đắc tội mình, nhưng chứng kiến
thanh niên giống như không nghe thấy lời của hắn, nhìn về phía Hứa phó hội
trưởng:
- Ngươi nói để nó khôi phục có chút khó khăn, không biết có khó khăn gì, có
cần ta hỗ trợ hay không…
- Lão sư ta đang nói chuyện với ngươi, không nghe thấy sao?
Thấy gia hỏa này bỏ qua lão sư, trên mặt trung niên nhân không vui, tiến lên
một bước, nhướng mày hét lớn.
- Nếu cảm thấy ta đối với mở linh tính hiểu rõ không nhiều lắm, hiện tại có
thể đi học…
Dường như không nghe thấy lời của hắn, Trương Huyền tiếp tục nói.
- Học?
Hứa phó hội trưởng lắc đầu:
- Tuy Khải Linh Sư không phải chức nghiệp đặc thù, nhưng không phải một
thoáng mà thành tựu, hiện tại học nhất định là không kịp, để cho ý thức ngủ
say thanh tỉnh, liên lụy đặc thù của linh tính, cực kỳ phiền toái, ta cũng
không dám cam đoan có thể thành công!
- Cái này…
Trương Huyền nhíu mày:
- Cái kia… Không thành công, có nguy hại gì hay không?
Không thành công thật cũng không có gì, chỉ sợ không thành công, ngược lại làm
hại linh tính lúc trước triệt tiêu, vậy cái được không bù đắp đủ cái mất.
- Nhiều nhất không thành công mà thôi, đối với linh tính vốn có của binh khí,
không có nguy hiểm gì…
Hứa phó hội trưởng cười cười.
- Vậy làm phiền Hứa phó hội trưởng thử một chút, đại ân chắc chắn báo đáp!
Trương Huyền khom người.
Chỉ cần có thể cứu tỉnh Kim Nguyên Đỉnh, trả giá lớn hơn nữa cũng đáng.
- Không cần khách khí, có thể thành công hay không, ta cũng không dám chắt,
chỉ có thể nói toàn lực xuất thủ!
Hứa phó hội trưởng gật đầu.
Thân là Danh Sư, lại tiện tay lấy ra binh khí quý trọng như vậy, thân phận làm
sao có thể đơn giản? Trong giọng nói của nàng không có chậm trễ chút nào.
Bất quá, nàng không chậm trễ, nghe vào trong tai Đạo Khấu cùng trung niên kia,
lại có chút hương vị bỏ qua.
- Tiểu tử, cùng ngươi nói chuyện, chẳng lẽ không nghe thấy?
Không dám nổi giận với mỹ phụ, đi vào trước mặt Trương Huyền, trong ánh mắt
trung niên nhân mang theo sát ý trần trụi.
Bỏ qua hắn thì thôi, bỏ qua lão sư, quả thực tội không thể thứ cho!
Hắn có được thực lực Thánh Vực tam trọng đỉnh phong, đứng ở trước mặt, tuy còn
chưa xuất thủ, nhưng áp lực cường đại làm cho người ta cảm giác nghiền ép.
- Người trẻ tuổi, thái độ nên khiêm tốn một ít, ta có thể cho ngươi vài lời
khuyên!
Bỏ qua lực lượng của đối phương, Trương Huyền nhấc mí mắt.
- Muốn chết!
Da mặt trung niên nhân run rẩy, thiếu chút nữa nổ tung.
Một tiểu gia hỏa hai mươi tuổi, xưng hô hắn người trẻ tuổi, một bộ trưởng bối
giáo huấn vãn bối… Quả thực để cho hắn phát điên.
Ầm ầm!
Bàn tay khẽ đảo đánh tới.
Sắc mặt của Hứa phó hội trưởng trầm xuống, đang muốn xuất thủ ngăn trở, chỉ
thấy thanh niên cách đó không xa nhíu mày, đột nhiên nói.
- Cút!
Ầm ầm!
Tiếng như là sấm, tại nguyên chỗ nổ tung.
Đăng đăng đăng đăng!
Như bị trọng kích, công kích của trung niên nhân còn không có rơi xuống trên
người đối phương, sắc mặt liền trắng nhợt, liên tục lui về sau bảy tám bước,
phun ra một ngụm máu tươi!
Mặc dù hắn là Thánh Vực tam trọng đỉnh phong, nhưng Trương Huyền thành công
Phong Thánh, sức chiến đấu có thể nói vô địch dưới Nguyên Thần Cảnh, đối phó
loại ngay cả Danh Sư cũng không phải này, thậm chí không cần xuất thủ, quát
lớn một tiếng cũng có thể để cho đối phương tâm thần đại loạn, đạo tâm bất ổn.
- Nghiêm Kỳ…
Thấy học sinh của mình bị quát lớn một tiếng liền trọng thương, sắc mặt Đạo
Khấu trầm xuống, tiến về phía trước một bước, một đạo chân khí rót vào trong
cơ thể đệ tử, giúp hắn ngăn chặn thương thế, lúc này mới ngẩng đầu nhìn thanh
niên cách đó không xa, ánh mắt băng hàn:
- Kinh Hồng Sư, Ma Âm Sư? Vị bằng hữu kia, vừa ra tay liền tàn nhẫn như vậy,
có phải có chút quá đáng rồi hay không?
Lấy nhãn lực của hắn, lập tức nhìn ra đối phương vừa rồi vận dụng chiêu số gì.
Chỉ một chữ đơn giản, trong đó lại ẩn chứa năng lực Ma Âm Sư cùng Kinh Hồng
Sư, khó lòng phòng bị.
- Nếu như ta không đánh trả, chỉ sợ công kích của hắn đã rơi xuống trên người
ta nha!
Lười để ý đến hắn, Trương Huyền nói.
- Học trò ta có chút lỗ mãng, bất quá sẽ không tùy tiện xuất thủ!
Đạo Khấu cười lạnh:
- Làm tổn thương đệ tử ta, thân là lão sư, nên vì hắn đòi lại công bằng, cũng
không tính không tuân theo quy định, như vậy đi… Ta không lấy lớn hiếp nhỏ,
nhường ngươi ba chiêu, trong ba chiêu, có thể chạm được góc áo của ta, không
nói hai lời, ta trực tiếp rời đi. Không chạm được, vậy ngượng ngùng, cho ta
danh ngạch, lập tức cút ra ngoài, nếu không đừng trách ta không khách khí!
Hắn được xưng Tế Bắc bá chủ, khi nào nếm qua thiệt thòi như thế!
- Ba chiêu?
Trương Huyền nhướng mày:
- Tốt, ngươi ra tay đi!
-… Đạo Khấu nghẹn đến nội thương:
- Ta nói chính là nhường ngươi ba chiêu!
Trương Huyền ngạc nhiên:
- Ngươi xác định?
- Xác định!
Đạo Khấu tràn đầy tự tin.
Quát lớn một tiếng, để cho học sinh của hắn lui về phía sau, bị trọng thương,
tuy thoạt nhìn đáng sợ, trên thực tế cũng nhìn ra, đối phương am hiểu chính là
Linh Hồn công kích.
Am hiểu Linh Hồn, nhục thân chân khí tất nhiên yếu, đây là định lý người người
đều biết, huống chi còn trẻ như vậy, có thể mạnh như thế nào?
Bởi vậy, cố ý đưa ra tỷ thí ba chiêu đụng phải góc áo của hắn!
Nếu như là ở Tế Bắc, tất cả mọi người sẽ biết, đây là cố ý hố người, hắn am
hiểu nhất chính là tốc độ, ở lĩnh vực am hiểu cùng một tiểu gia hỏa chỉ có
Thánh Vực nhất trọng tỷ thí… Có thể nói là giết gà dùng đao mổ trâu, lấy lớn
hiếp nhỏ.
- Được rồi!
Không để ý tới tự tin của hắn, Trương Huyền nhẹ gật đầu, lời còn chưa dứt,
bóng người đột nhiên lóe lên, xuất hiện ở trước mặt Đạo Khấu, tốc độ nhanh như
tia chớp.
Tuy chịu không nổi Hành Giả Vô Cương thiếu sót quá nhiều, không có tu luyện,
nhưng ở hơn một tháng qua cũng không có nhàn rỗi, để cho Thiên Đạo thân pháp
cùng bộ phận chính xác tiến hành dung hợp, khiến cho tốc độ tăng một mảng lớn,
lúc này vận chuyển lên, coi như là không đuổi kịp thuấn di, nhưng trong cự ly
ngắn cũng cực kỳ kinh khủng.
Từ bắt đầu hành động, đến xuất hiện ở trước mặt đối phương, ngay cả một phần
mười cái hô hấp cũng không có.
Phần phật!
Người xuất hiện ở trước mặt, nắm đấm cũng duỗi ra.
- Ngươi…
Không nghĩ tới còn không có chuẩn bị tốt, đối phương liền lao đến, hơn nữa
nhanh như vậy, Đạo Khấu sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, đang muốn đánh trả,
liền phát hiện nắm đấm của thanh niên còn nhanh hơn thân ảnh, như đột phá thời
gian hạn chế.
Ngực tê rần, kêu thảm một tiếng, cả người bay ngược ra ngoài.
Bành!
Đâm vào trên vách tường, bại liệt xuống, giống như bãi bùn nhão, trước mắt tối
đen, ngay tại chỗ hôn mê bất tỉnh.
- Một trong Tế Bắc song hùng Lạc Địa Hùng Đạo Khấu, am hiểu tốc độ, thi triển
ra thân pháp Lạc Địa Phồn Hoa, giống như quỷ mỵ, tìm không thấy chân thân, tốt
nhất không nên đáp ứng…
Song phương giao thủ nói phức tạp, trên thực tế còn chưa tới một cái hô hấp,
gã sai vặt cùng Trương Huyền vào, nghe được vị thiếu gia này lại có thể đáp
ứng lời của đối phương, tràn đầy sốt ruột truyền âm, nói còn chưa dứt lời,
liền thấy Đạo Khấu nằm trên mặt đất, kinh ngạc tại nguyên chỗ, cảm thấy sắp
điên rồi.
Vị trước mắt này so với hắn cũng lớn hơn không bao nhiêu, vốn tưởng rằng thực
lực bình thường, nằm mơ cũng không nghĩ đến, một tiếng quát lớn lại để cho một
vị Thai Anh Cảnh trọng thương, một quyền giải quyết xong một vị Nguyên Thần
Cảnh…
Lạc Địa Hùng Đạo Khấu, nguyên nhân bộ thân pháp Lạc Địa Phồn Hoa này mà ra
tên, coi như là Nguyên Thần Cảnh đỉnh phong, muốn đuổi cũng khó khăn, kết quả…
ở trước mặt đối phương thân pháp còn không kịp thi triển, đã bị đánh choáng
váng…
Gã sai vặt nuốt nước bọt, thân thể cứng ngắc.
May mắn bởi vì hắn thực lực yếu, không có đi suy nghĩ nhiều sự tình Thánh Khí
trung phẩm, xem ra thật muốn suy nghĩ… Đoán chừng hiện tại chết hẳn là hắn a.
- Lão sư…
Lúc này trung niên nhân cũng từ trong ngu si kịp phản ứng, vội vàng tiến lên
cứu người.
Nhìn thoáng qua, Đạo Khấu đã hôn mê, Trương Huyền nhếch miệng.
Ba chiêu…
Một chiêu liền cho ngươi chết luôn, chút thực lực ấy cũng giả bộ lão sói vẫy
đuôi?
Nói giống như đúng rồi vậy…
Chán ghét nhất là loại trang bức không có hàm lượng này…
Mất mặt a! Mất mặt!
Nói thật, lấy thực lực của hắn bây giờ, chỉ cần đối phương câu thông Nguyên
Thần, thi triển ra toàn lực, còn thắng không được.
Nhưng nhường ba chiêu… chính là muốn chết!
Chiêu số của hắn, há là tùy tiện có thể nhường sao?
Đừng nói một Nguyên Thần Cảnh sơ kỳ, lúc trước Xuất Khiếu Cảnh sơ kỳ Thiên
Diệp Vương, cũng không dám nói nhường hắn, kết quả như trước bị chơi đùa chết!
Tuy lực chiến đấu của hắn ở dưới Nguyên Thần Cảnh, nhưng thủ đoạn quá nhiều,
cạo chết cường giả Nguyên Thần Cảnh lại cực kỳ nhẹ nhõm.
Thở dài một tiếng, Trương Huyền nhịn không được lắc đầu, nhìn về phương xa,
ánh mắt phiêu hốt, cô độc cầu bại.
- Ta ghét nhất người khác trang bức với ta, ngươi còn nhất định muốn lên, ta
cũng rất bất đắc dĩ a…
Bạn cần đăng nhập để bình luận