Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Linh thạch

Không chỉ hai người bọn họ phiền muộn, ngay cả Mạc Vũ lông mày cũng nhảy loạn, thiếu chút nữa nổ tung.
Nàng tự mình qua, đã cảm thấy có chút ủy khuất.
Người này thì hay rồi. Bộ dạng thái độ thờ ơ!
Người khác lần đầu tiên gặp mặt, tệ nhất đều là "ra mắt Mạc Vũ công chúa", "tại hạ có lễ" cố gắng hết mức giả vờ thân sĩ. Hắn trực tiếp tới một câu, nàng tới đây làm gì...
Ta với ngươi rất quen thuộc sao?
Nếu không phải phụ vương ngàn dặn vạn dặn, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tới sao?
Đã thấy người không lễ phép, lại chưa thấy qua người nào không lễ phép như vậy!
Ngực không ngừng lên xuống, Mạc Vũ tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Nhớ đến căn dặn của phụ vương trước khi tới đây, nàng đã cảm thấy càng phiền muộn hơn, chỉ có thể cố nén cơn giận.
Phụ vương kết giao vị Liễu lão sư này, muốn nàng qua trước, ý tứ rất đơn giản... để cho bọn họ làm quen một chút. Tốt nhất có thể phát triển chút gì đó!
Như vậy, đối với nàng có lợi ích rất lớn.
Vương thất cạnh tranh tàn khốc. Mạc Hoằng Nhất tuy rằng họ Mạc, lại không phải là đích không phải thân. Hắn lập tức sẽ trở thành danh sư nhị tinh, lại thêm bản thân có thiên phú cường đại, nếu thật sự muốn cướp giật vương vị, cái gọi là thái tử, vương tử căn bản cũng không phải là đối thủ.
Chỉ sợ cũng chỉ có người cũng là danh sư như nàng mới có thể chống lại một chút.
Cho nên, Mạc Thiên Tuyết bệ hạ có ý định muốn bồi dưỡng Mạc Vũ, để cho nàng trở thành một đời nữ đế, chống lại Mạc Hoằng Nhất, không đến mức quyền lực rơi ra bên ngoài... Như vậy tới nay, vị hôn phu tương lai của nàng lại rất quan trọng.
Hiện tại toàn bộ vương thành, người trẻ tuổi danh tiếng thịnh nhất, không ngoài Trương Huyền danh sư và vị Liễu lão sư này.
Trương Huyền danh sư địa vị cao, thực lực mạnh, phía sau lại có lão sư lợi hại làm chỗ dựa. Cho dù sau đó có quan hệ mang tính thực chất, cũng không tiện khống chế.
Vị Liễu lão sư này lại khác.
Phụ vương đặc biệt phái người điều tra qua, là người sinh ra lớn lên ở địa phương Thiên Vũ vương quốc, bởi vì nguyên nhân thân thể, không có cách nào sát hạch danh sư... Tu vi cũng chỉ có Thông Huyền cảnh sơ kỳ, không tính là quá cao.
Ban đầu, người như thế không có khả năng xứng với Mạc Vũ. Ai cũng không nghĩ tới, hắn có y thuật cao minh, thậm chí nhảy một cái trở thành hội trưởng của nghiệp đoàn y sư.
Y sư tuy rằng không phải là chức nghiệp chủ chiến, lại là một trong những chức nghiệp vô số người không dám đắc tội. Bởi vì ai cũng không thể bảo đảm, sẽ không mắc bệnh.
Nếu như người này thật sự có quan hệ cùng Mạc Vũ, vương vị của nàng khẳng định có thể ngồi vững vàng. Cho dù Mạc Hoằng Nhất muốn cướp giật, cũng phải e ngại một chút.
Bởi vì những điều này, Mạc Vũ mới nhịn xuống sự phiền muộn, đặc biệt tới mời. Nàng vốn tưởng rằng người này sẽ được sủng mà kinh hãi lo sợ, cao hứng tới khoa chân múa tay. Dù nằm mơ nàng cũng không nghĩ tới, hắn lại là bộ dạng không thèm để ý chút nào.
Nàng lại là công chúa, danh sư...
Đây tính là thái độ gì?
Hàm răng cắn chặt, nàng hừ một tiếng.
Nàng đưa ra phụ vương, cho rằng vị Liễu Trình này cho dù phách lối đi nữa, cũng phải e ngại một chút, lại thấy hắn nhướng mày:
- Phụ vương của nàng? Hắn tìm ta làm gì? Ta còn có việc, không có quá nhiều thời gian!
Đối với người gọi là quốc vương của vương quốc, Trương Huyền cũng không quá quan tâm.
Đường đường là danh sư nhị tinh, cũng thật sự có bản lĩnh và khí thế cao ngạo này.
Chỉ có điều, Mạc Vũ công chúa nghe vào trong tai, cũng có chút phát điên.
Cho dù ngươi là hội trưởng của nghiệp đoàn y sư, nhưng bây giờ thực lực bản thân không đủ, đẳng cấp không đạt được, cũng chỉ là hữu danh vô thực, có gì có thể kiêu ngạo?
Còn không có quá nhiều thời gian gặp phụ thân...
Cuồng vọng như thế, tại sao không đi chết đi...
Triệu Vũ Tinh, Lưu Trường Nham ở một bên, cũng sắp muốn nôn ra máu.
Vốn tưởng rằng đối mặt với công chúa hoàn toàn không có chút cung kính nào, cũng làm cho người ta không nói được lời nào. Không nghĩ tới, hắn nghe được bệ hạ cũng không quan tâm...
Ngươi làm như vậy, lẽ nào sẽ không sợ chọc giận Mạc Vũ công chúa, bị một cái tát đánh chết sao?
- Phụ vương đặc biệt đến đây, lại từ chối như vậy, khó tránh khỏi không tốt lắm!
Răng trắng cắn chặt, Mạc Vũ bực bội nói.
- Ách... Được rồi, dẫn ta qua!
Trương Huyền khoát tay.
Hắn cũng không phải cố tình khiến cho vị công chúa kiêu ngạo này. Mà là một đường từ Thú Đường đi tới Hồng Liên thành, hai người quá quen thuộc. Thấy nàng qua bái kiến, trong lúc nhất thời hắn không chú ý tới thân phận của Liễu lão sư.
Chỉ có điều, hiện tại xem ra mặt nạ da người của Danh Sư Đường hết sức lợi hại, hơn nữa làm ra thân phận giả không chê vào đâu được. Cho dù là nàng, cũng không nhìn ra được sơ hở.
- Hừ!
Vung ống tay áo, Mạc Vũ đi về phía trước.
Nhìn hai người rời đi, Triệu Vũ Tinh, Lưu Trường Nham đưa mắt nhìn nhau.
Người này không phải là một lão sư bình thường sao? Vì sao có thể để cho quốc vương bệ hạ tự mình bái kiến, còn khiến cho Mạc Vũ công chúa tức giận thành như vậy, cũng không nổi giận?
Đừng nói là lão sư, cho dù Tạ viện trưởng, chỉ sợ cũng không có đặc quyền này?
- Đi qua xem một chút...
Lại cũng không nhịn được hiếu kỳ, hai người theo sát phía sau.
...
Ngoài cửa học viện, một chiếc xe ngựa cực lớn đang đỗ. Đám người Trương Huyền còn chưa tới trước mặt, chỉ thấy Hoàng Liêm kích động. Một người trung niên khí tức uy vũ đi xuống.
Hai mắt người này giống như điện, khí tức như rồng. Còn chưa đến trước mặt, lại khiến người ta một loại cảm giác bị áp bách mãnh liệt. Không ngờ là cường giả Tông Sư cảnh đỉnh phong, cách nửa bước Chí Tôn cũng chỉ kém một bước cuối cùng.
- Chắc hẳn vị này chính là Liễu hội trưởng...
Mạc Thiên Tuyết cười tiến lên đón.
Vừa đi hắn vừa cẩn thận quan sát.
Một lát sau, ánh mắt lộ ra sự tán dương.
Thân chức vị cao, trên người hắn tự mang theo một loại lực áp bách. Cho dù là cường giả đồng cấp khác gặp hắn, cũng sẽ cảm thấy hoảng loạn.
Thanh niên trước mắt tuổi không lớn lắm, lại ung dung tự nhiên, hoàn toàn không có chút khẩn trương nào. Chỉ riêng phần tâm tính này, người bình thường lại không thể so sánh được.
Không hổ danh là cường nhân siêu cấp giải quyết mười chín vấn đề trên tường nghi vấn khó xử lý, lòng can đảm, hiểu biết và tâm trí, người thường không có thể sánh kịp.
- Không biết quốc vương bệ hạ tìm tại hạ có chuyện gì?
Trương Huyền nghi ngờ nhìn qua.
- Liễu hội trưởng liên tục giải quyết mười chín vấn đề khó khăn của tường nghi vấn khó xử lý, một tiếng cất lên khiến ai nấy đều kinh ngạc, làm ta vẫn rất sùng bái. Ngày hôm nay vừa vặn đi ngang qua đây, muốn mời hội trưởng đi tới vương cung ngồi, để cho ta cũng làm tròn trách nhiệm của người chủ địa phương!
Mạc Thiên Tuyết nói.
- Vương cung?
Trương Huyền lắc đầu:
- Thật ngại quá. Ta còn có việc phải đi tới nghiệp đoàn luyện đan sư một chuyến. Có khả năng không rảnh qua được. Lòng tốt của ngai ta xin nhận!
Hiện tại hắn còn muốn đi nghiệp đoàn luyện đan sư, tìm kiếm đan dược ẩn chứa linh khí, về phủ để truyền thụ võ kỹ cho Triệu Nhã, quả thật không có thời gian đi vương cung.
- Từ chối lời mời của bệ hạ?
Triệu Vũ Tinh, Lưu Trường Nham vừa đến cách đó không xa, lại nghe hắn nói như thế, khiếp sợ đến mức tất cả đều rụt cổ lại.
Vị Liễu lão sư này cũng quá mạnh mẽ!
Không chỉ có thái độ bất kính đối với Mạc Vũ công chúa, hiện tại bệ hạ ở ngay trước mặt mời, hắn cũng trực tiếp từ chối...
- Nếu Liễu hội trưởng có việc, ta cũng không tiện làm phiền. Đây là một chút tâm ý của tại hạ, xin hãy nhận lấy!
Nghe hắn từ chối, Mạc Thiên Tuyết vẫn không tức giận, trái lại mỉm cười. Một vị thái giám đi lên, chuyển tới một cái hộp ngọc.
Nghiệp đoàn y sư tuy rằng ở trong phạm vương thành vi, nhưng có thể làm được hội trưởng, đã có tư cách để cho hắn luận giao ngang hàng.
Hắn ngoắc tay.
Thái giám mở hộp ngọc ra. Một luồng linh khí nồng đậm đập vào mặt, khiến huyết mạch toàn thân người ta đều thoáng chút bị hưng phấn.
Trong hộp ngọc để một hòn đá nhỏ sáng óng ánh, kích thước bằng hạt đào, phản xạ dưới ánh sáng mặt trời, giống như kim cương sáng chói.
- Linh thạch?
- Là linh thạch!
Nhìn thấy được thứ này, thân thể Triệu Vũ Tinh, Lưu Trường Nham đều run lên, trong mắt đồng thời có ngọn lửa bốc cháy.
Linh thạch, khoáng thạch đặc biệt ở vương quốc phong hào cũng rất ít thấy, sinh ra ở địa phương linh khí tập trung lại. Mỗi một khối đều vô cùng trân quý, vạn vạn lần khó cầu, là bảo bối vô thượng người tu luyện dùng để tu luyện.
Có người nói thứ này, chỉ giao lưu ở trong cao tầng, có tiền không mua được. Cho dù là danh sư nhị tinh, muốn cầu lấy một viên cũng không thể được. Không nghĩ tới... quốc vương bệ hạ tự nhiên tiện tay lấy ra một viên, đưa cho vị Liễu lão sư trước mắt này!
Phần lễ vật này quả thực quá lớn!
Đổi lại thành bọn họ, sợ rằng trong nháy mắt sẽ kích động, khó có thể tự kìm chế được, không tìm được phương hướng.
Bọn họ vội vàng nhìn về phía Liễu lão sư cách đó không xa... chỉ thấy bộ dạng hắn không chút động lòng, không nhúc nhích chút nào.
- Thảo nào... chỉ phần bình tĩnh này của Liễu lão sư, khiến người ta bội phục!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hai người đồng thời bội phục sát đất.
Đây chính là linh thạch. Chỉ cần là người tu luyện, nhìn thấy không có người nào không hít thở dồn dập, khó có thể tự kìm chế được. Liễu lão sư có thể mặt không đổi sắc, chỉ dựa vào điểm ấy, đã làm cho bệ hạ phải lấy lễ đối đãi như vậy...
Đang âm thầm cảm thán sự chênh lệch giữa người và người thật sự quá lớn, bọn họ liền nghe được người thanh niên cách đó không xa vẻ mặt nghi ngờ nhìn qua:
- Đây là cái gì?
Phù phù!
Trước mắt hai người tối sầm, cũng sắp khóc.
Mới vừa rồi bọn họ còn bội phục sát đất. Náo loạn nửa ngày, vị Liễu lão sư này... căn bản không nhận ra!
Hại bọn họ uổng công lãng phí biểu tình...
- Khụ khụ!
Vẻ mặt Mạc Thiên Tuyết đang đầy cao ngạo, hi vọng nhìn thấy được Trương Huyền chấn động kinh ngạc, thiếu chút nữa cũng bị sặc nước bọt, đầy bất đắc dĩ.
Linh thạch, cho dù chưa thấy qua, nhưng chung quy cũng từng nghe nói qua chứ?
Vị Liễu hội trưởng này đối với y đạo tinh thông như vậy, kết quả... lại ngay cả thứ này cũng chưa từng nghe qua...
Tuy rằng Trương Huyền ở Danh Sư Đường xem không ít sách, nhưng những quyển sách này vẫn chưa dung hợp thành trí nhớ của bản thân, chỉ có thời điểm kiểm tra, mới xuất hiện. Bình thường cho dù có kiến thức gì, cũng không biết được rõ ràng.
Thật giống như một ít động cơ tìm kiếm ở kiếp trước, có thể tìm kiếm được không ít tri thức, bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào khiến người ta hiểu rõ những chuyện không biết... Nhưng điều kiện trước tiên, phải sớm biết cần tìm kiếm chính là cái gì. Bằng không, cũng không có cách nào!
Nói cách khác, những kiến thức này cho dù ở Đồ Thư Quán, có thể lật xem bất cứ lúc nào, cũng không thuộc về bản thân hắn.
Hiện tại chính là loại tình huống này. Đột nhiên nhìn thấy được một hòn đá trong suốt lấp lánh, cho dù trong đầu có nhiều sách hơn nữa, không biết phải tìm từ đâu, cũng không khớp.
- Đây là một viên linh thạch, trong đó ẩn chứa linh khí hùng hậu, có thể khiến cho người tu luyện làm ít công to...
Mạc Thiên Tuyết giải thích.
- Linh thạch?
Biết tên, tinh thần hắn thoáng động, trong đầu lập tức xuất hiện một quyển sách liên quan, Trương Huyền tiện tay mở ra.
Quả nhiên thấy miêu tả kỹ càng tỉ mỉ: Linh thạch là do linh khí tập trung lại thành khoáng thạch, trong đó ẩn chứa linh khí dày đặc, dùng để tu luyện, có thể giải quyết tình trạng khốn cùng do linh khí trong không khí quá thưa thớt...
- Cái này...
Trong chớp mắt, sắc mặt Trương Huyền đỏ lên.
Hắn vừa lúc muốn tìm đan dược có linh khí sung túc. Có thứ này, hắn còn đi nghiệp đoàn luyện đan sư làm cái gì?
Hoàn toàn có thể hấp thu linh khí trong đó, trùng kích Tông Sư đỉnh phong!
- Cảm ơn!
Biết thứ này trân quý, cũng không chờ đối phương giới thiệu xong, Trương Huyền đưa tay lập tức cầm ở trong lòng bàn tay, thu vào trong nhẫn chứa vật.
-...
Nhìn hắn một khắc trước còn bình tĩnh không thèm quan tâm, sau một khắc trực tiếp lấy đi, rất sợ người khác cướp giật, Mạc Thiên Tuyết, Mạc Vũ đều muốn phát điên.
Trời ạ, có cần biến hóa nhanh như vậy hay không?
Đang cảm thấy đối phương có phải có chút tinh thần phân liệt hay không, lại thấy người thanh niên trước mắt chắp hai tay ở sau lưng, mắt liếc nhìn vào không trung, thần sắc cao thâm xam vời, giống như thế ngoại cao nhân hiếm có.
- Ta sẽ không tùy tiện lấy đồ của ngươi. Như vậy đi, ta có thể miễn phí chữa bệnh cho ngươi một lần!
-...
Mạc Thiên Tuyết, Mạc Vũ.
-...
Triệu Vũ Tinh, Lưu Trường Nham.
Bạn cần đăng nhập để bình luận