Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Khi sư diệt tổ

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
------------
- Tiền bối...
Thấy hắn dừng bước, Hồ Vân Sinh kỳ quái.
- Ngươi đi ghế lô trước, theo như lúc trước nói làm, quan sát muốn mua cuối cùng có những ai, đều nhớ kỹ, ta có chút sự tình, đi một chút sẽ trở lại!
Trương Huyền bàn giao.
- Vâng!
Không dám nhiều lời, Hồ Vân Sinh gật gật đầu, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Thấy hắn đi xa, Trương Huyền nhíu mày càng đậm, thân thể nhoáng một cái, đi ra ngoài.
Rất nhanh đi vào một đại sảnh.
Trong phòng khắp nơi đều là người, hẳn là tới tham gia đấu giá hội lần này, liếc nhìn chung quanh, ánh mắt rơi vào một trung niên nhân dung mạo thoạt nhìn hết sức bình thường.
Gia hỏa này thoạt nhìn chỉ có Thánh Vực nhất trọng sơ kỳ, bình thản không có gì lạ, trong cơ thể có chân khí Thủy thuộc tính vận chuyển, không có nguy hại quá lớn, nhưng mà chẳng biết tại sao, Trương Huyền cảm nhận được một loại tim đập nhanh đặc thù.
Giống ở địa quật như đúc.
- Là... Dị Linh tộc!
Đồng tử co rụt lại.
Trong Địa quật, chém giết qua mấy trăm Dị Linh tộc, biết rõ loại người này đáng sợ, vị cách đó không xa kia, tuy không có tản mát ra sát lục chi khí, lại cho hắn áp lực đáng sợ.
Nhất là Viện Trưởng Lệnh, liên tục nhảy lên, tựa hồ tùy thời sẽ lao tới.
- Minh Lý Chi Nhãn!
Con mắt đen lại, một đạo hoa văn nhàn nhạt chậm rãi xuất hiện, nhìn sang, quả nhiên thấy một Dị Linh tộc cao lớn xuất hiện ở trước mắt, trên thân sát khí nồng đậm, bị giam cầm ở dưới gợn nước.
Đối phương không biết dùng phương pháp gì, lại có thể không tiết ra sát lục chi khí chút nào, để cho chung quanh đều là Thánh Vực cũng không thể nhìn ra.
Nếu không phải hắn vừa mới chém giết rất nhiều Dị Linh tộc, đối với đối phương hiểu rõ rất nhiều, hơn nữa có Minh Lý Chi Nhãn, khẳng định cũng không có biện pháp phát hiện.
- Thực lực của người này, có chút nhìn không thấu...
Nắm đấm âm thầm xiết chặt.
Đối phương không biết dùng phương pháp gì ngụy trang, che đậy thần thức chung quanh, tuy Minh Lý Chi Nhãn có thể nhìn ra bản thể, nhưng tu vi cụ thể không cách nào xem thấu.
Đương nhiên cũng có thể là thực lực của đối phương vượt xa hắn.
Chỉ là... Mặc kệ thực lực như thế nào, một Dị Linh tộc, ngụy trang nhân loại tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ cũng muốn tham gia đấu giá hội?
Địa Tàng Hoa đối với Dị Linh tộc, chẳng lẽ cũng có lực hấp dẫn?
- Không thể để cho hắn đi vào...
Nâng cái cằm, Trương Huyền trầm tư.
Nếu như để gia hỏa này mua Địa Tàng Hoa rời đi, còn làm sao tìm Độc Sư? Hơn nữa, một Dị Linh tộc Thánh Vực cấp, chạy đến chỗ nhân loại dày đặc, muốn nói không có âm mưu quỷ kế gì, ai cũng không tin.
Phải nghĩ biện pháp đuổi đi mới được.
- Chỉ là... Làm như thế nào, mới có thể không kinh động những người khác?
Trương Huyền sầu muộn.
Nơi này là phòng đấu giá, bất kể là tự mình ra tay, hay phái Khôi Lỗi, đều sẽ gây nên chấn động thật lớn, gây chuyện không tốt sẽ hủy nơi đây!
Nhất là một khi đối phương biết rõ bị nhìn thấu thân phận, lộ ra bộ dáng Dị Linh Tộc, khẳng định toàn bộ Tĩnh Viễn Thành sẽ oanh động, đến lúc đó... Đưa tới Danh Sư, còn muốn tìm được Độc Sư, tiến nhập Độc Điện, liền hầu như không thể nào.
Đang trầm tư, chỉ thấy Dị Linh tộc kia đi theo sau lưng đám người, đi đến phòng đấu giá, không ngăn trở nữa, chỉ sợ lại không có cơ hội.
- Không kịp nghĩ nhiều rồi...
Nhíu mày, biết rõ thời gian không kịp suy nghĩ quá nhiều, Trương Huyền đi vào trước mặt, thân thể nhoáng một cái, ngăn ở trước mặt đối phương.
- Làm gì!
Thấy hắn đột nhiên xuất hiện, ngăn trở đường đi, Dị Linh tộc ngụy trang nhướng mày.
Rầm ào ào!
Ngay sau đó hai hộ vệ ở bên cạnh hắn đi tới, trường đao trong tay đồng thời ra khỏi vỏ, từng cái đằng đằng sát khí.
Hai người này, lại đều là Tàm Phong cảnh đỉnh phong, bất quá không phải Dị Linh tộc, mà là tu luyện giả bình thường.
- Không biết vị bằng hữu này ngăn cản tại hạ, là muốn làm gì?
Thấy mọi người chung quanh đều tập trung ánh mắt tới, Dị Linh tộc khoát tay áo, để cho hộ vệ không nên động thủ, nhìn lại.
Hắn cũng biết, ở chỗ này náo lên, thân phận rất có thể bại lộ, được không bù mất.
Có thể ngụy trang thành nhân loại đi tới nơi này, tất nhiên có mục đích của mình.
- Thật sự là trời xanh có mắt, rốt cuộc để cho ta tìm được ngươi rồi...
Không để ý tới thái độ của đối phương cùng hai hộ vệ, Trương Huyền đột nhiên trở nên kích động, mãnh liệt muốn ôm lấy đối phương.
Nhướng mày, trong cơ thể Dị Linh tộc có một cỗ lực lượng phun ra, chặn động tác của hắn.
- Ta là Tôn Cường a... Ngươi không biết ta?
Bị đối phương đẩy ra, Trương Huyền vội vàng nhìn qua, cẩn thận giới thiệu bản thân, giống như bằng hữu cũ nhiều năm.
- Tôn... Cường?
Dị Linh tộc nhíu mày:
- Thực xin lỗi, ngươi khả năng nhận sai!
Hắn ngụy trang thành nhân loại, đi tới nơi này, một người cũng không nhận thức, gia hỏa này từ đâu xuất hiện a?
- Làm sao có thể nhận sai!
Không để ý tới thái độ của hắn, Trương Huyền một phát bắt được cánh tay đối phương:
- Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lúc tiểu tử ngươi còn trẻ, là rất cuồng vọng. Thực lực bạo tăng, thầy của mình cũng bạo đánh một trận; vì báo thù, chuyên môn phối chế độc dược, độc sát một vị cường giả Thánh Vực; mấu chốt nhất là, không biết từ đâu học được pháp quyết tu luyện Vu Hồn, hồn lực tăng nhiều! Chuyện này ta nhớ kỹ rành mạch, làm sao có thể quên!
- Lão sư cũng đánh? Đây không phải khi sư diệt tổ sao?
- Phối chế độc dược, độc sát cường giả Thánh Vực, đây không phải Độc Sư sao?
- Còn học Vu Hồn? Chẳng lẽ là Vu Hồn Sư?
Mọi người chung quanh, nghe được lời của hắn, ánh mắt đều lộ ra bất thiện.
Danh Sư Đại Lục coi trọng truyền thừa, đối với lão sư cực kỳ tôn trọng, khi sư diệt tổ, sẽ bị vạn người phỉ nhổ.
Càng trọng yếu nhất là, chức nghiệp Độc Sư, Vu Hồn Sư, càng là Danh Sư Đường phong sát, đột nhiên xuất hiện, mọi người không có trực tiếp xông lên đánh người đã không tệ rồi.
- Ngươi nói bậy bạ gì đó?
Thấy gia hỏa đột nhiên không biết này ăn nói bừa bãi, Dị Linh tộc nhíu mày, thiếu chút nữa ngay tại chỗ nổ tung:
- Ta căn bản không biết ngươi...
Một khi bị mọi người vây công, thân phận của hắn tiết ra, còn có làm chuyện gì?
Cánh tay chấn động mạnh một cái, một cỗ lực lượng chấn khai tay đối phương.
- Không biết ta? Vậy thì…
Không để ý tới động tác của đối phương, Trương Huyền nhướng mày nói:
- Ngươi nói không biết ta, ba năm trước ngươi bị người đuổi giết, vai trái bị xuyên thủng, sắp chết, là ai cứu ngươi? Hiện tại có dám lộ ra bả vai hay không, nếu như không đoán sai, chỗ này tổn thương, có lẽ đến bây giờ còn có vết sẹo đi?
- Ngươi...
Dị Linh tộc kia sững sờ, nắm đấm xiết chặt.
Ba năm trước thật sự là hắn bị tổn thương, vai trái bị một loại binh khí đặc thù đâm bị thương, đến bây giờ không hoàn toàn khôi phục, còn lưu vết thương, coi như ngụy trang thành nhân loại, cũng không thể biến mất...
Chỉ là, mặc ở trong quần áo, chưa bao giờ khoe người, coi như là bằng hữu tốt nhất cũng không biết tình hình, gia hỏa này, làm sao biết?
- Như thế nào, không dám sao? Vết thương này của ngươi, là bị trường mâu hỏa thuộc tính đâm vào, mà ngươi tu luyện là công pháp thủy thuộc tính, không chỉ vết sẹo không cách nào tiêu trừ, trong cơ thể còn có một chỗ nội thương, một đạo chân khí hỏa diễm, mỗi tháng đêm trăng tròn, đều trùng kích Hồn Ẩn Huyệt của ngươi, để ngươi thống khổ không chịu nổi, điểm ấy... Ta nói không sai chứ?
Trương Huyền nói tiếp.
- Ngươi, ngươi...
Vừa mới bắt đầu chỉ là kinh ngạc, lần này ánh mắt trợn trừng muốn rơi ra, Dị Linh tộc sợ tới mức sắp điên rồi.
Đối phương nói vô cùng chính xác.
Tổn thương trên người hắn, đúng là bị trường mâu hỏa thuộc tính kích thương, mà hắn cũng hoàn toàn chính xác tu luyện công pháp thủy thuộc tính, càng có một đạo hỏa diễm chân khí, mỗi tháng đều ở trong cơ thể giày vò... Có thể nói, một chút sai lầm cũng không có!
Có thể xác định, không biết đối phương, hơn nữa, tật xấu của bản thân, cũng chưa bao giờ nói qua cho ai...
Làm sao gia hỏa này biết được?
- Như thế nào, còn không nhớ ra được ta? Có phải ngươi đang ẩn núp cái gì, bất tiện gặp người hay không? Mới không dám nhận thức ta...
Trương Huyền tiếp tục nói.
- Khục khục! Ta nhận ra, nguyên lai là Tôn Cường huynh...
Thấy gia hỏa trước mắt này càng nói càng nhiều, ánh mắt chung quanh càng ngày càng quái dị, Dị Linh tộc sợ đối phương nói tiếp, thân phận khó giữ được, vẻ mặt tràn đầy lúng túng.
- Này mới đúng a! Nhận ra ta là tốt rồi, tới, đây là rượu ngon ngươi thích uống nhất, là huynh đệ, liền uống một ngụm đi!
Thấy hắn nhận ra, lúc này Trương Huyền mới nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt tràn đầy tươi cười, cổ tay khẽ đảo, lấy ra một hồ lô rượu đưa tới.
- Uống rượu? Ở chỗ này?
Dị Linh tộc ngẩn người.
Coi như là bằng hữu, uống rượu cũng chú ý nơi a!
Nơi đây ở trước đấu giá hội, nhiều người nhìn xem như vậy, ngươi để cho ta uống rượu... Ý gì?
Không chỉ hắn kỳ quái, mọi người chung quanh cũng tràn đầy nghi hoặc.
- Đúng vậy, như thế nào, không tin ta? Cảm thấy trong rượu có vấn đề? Ngươi nha, vẫn đa nghi như vậy, tới, ta uống trước!
Nhẹ nhàng cười cười, Trương Huyền giơ lên hồ lô rượu, mở ra nắp bình, lập tức mùi rượu bốn phía, ngẩng đầu uống một ngụm.
- Đây!
Uống xong đưa tới.
- Hôm khác uống đi, đấu giá hội đã lập tức bắt đầu, ta còn có việc...
Nhíu mày, Dị Linh tộc lắc đầu.
Hắn căn bản không biết đối phương, lại để cho hắn uống rượu, không nghi ngờ đó là giả dối.
- Tính cách của ngươi vẫn đa nghi như vậy, như Dị Linh tộc a, giống như cái gì Thanh Điền cái gì Thủy Diệp Vương...
Trương Huyền lắc đầu.
Xoẹt zoẹt~!
Không nghe lời này cũng may, nghe nói như thế, đồng tử của Dị Linh tộc co rụt lại, toàn thân cứng ngắc, ngay sau đó một đạo sát ý từ trong mắt chợt lóe lên.
Đối phương thoạt nhìn giống như nói bậy, nhưng hầu như hoàn toàn rõ ràng thân phận của hắn rồi!
Nói cách khác, lúc trước nói, căn bản không phải nói bậy, mà là đối phương... Đã biết rõ hắn là ai.
Chỉ là... Hắn nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ đến, lúc nào nhận thức một gia hỏa gọi là Tôn Cường.
- Ngươi nói không sai, bằng hữu hoàn toàn chính xác nên uống rượu, bất quá, nơi đây không phải địa phương, có thể cùng đi tìm quán rượu, chúng ta không say không về...
Ngăn chặn sát cơ trong lòng, Dị Linh tộc nở nụ cười một tiếng.
Nếu như đối phương nhận ra thân phận của hắn, như vậy chỉ có một loại biện pháp... Tìm cơ hội giết!
Nếu không, ở chỗ này lộ ra, nhiệm vụ khẳng định không cách nào hoàn thành.
- Đi quán rượu? Đương nhiên có thể, bất quá, ngươi trước uống một ngụm, ta lại đi với ngươi, ngay cả ta kính rượu cũng không uống, ai biết lát nữa ngươi sẽ uống rượu, hay động thủ với ta? Ngay cả sự tình khi sư diệt tổ cũng làm qua, giết chết bằng hữu, cũng không coi vào đâu a!
Trương Huyền lắc đầu.
- Ngươi...
Dị Linh tộc tức giận đến sắc mặt đỏ lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận