Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Hỏa Tư Cổ Thánh ngạo khí

Không chỉ như vậy, trên sơn động, cũng có vô số hỏa diễm rơi xuống, từng mảnh từng mảnh đốt không gian bốn phía thành Địa Ngục liệt diễm.
Mặc Linh Cổ Thánh liên tiếp lui về phía sau.
Tuy đạt được công pháp của hội trưởng, để năng lực phòng ngự hỏa diễm tăng lên một ít, nhưng biển lửa đầy trời kia vẫn không đỡ được, may mắn thân thể vẫn còn, hồn thể đi ra mà nói, chỉ sợ đã bị thương!
- Hội trưởng không có sao chứ!
Trên mặt không ngừng biến ảo, tràn đầy lo lắng, ngay sau đó nghe được tiếng cười to vang lên, chỉ thấy thân ảnh của hội trưởng yên tĩnh huyền phù ở trên không, chẳng những không có né tránh, ngược lại hít sâu một hơi.
- Đến hay lắm!
Phần phật!
Kèm theo thanh âm, một cỗ hấp lực to lớn từ trên người hắn lan ra, tựa như cá voi hút nước, ngân hà đổ ngược, lửa cháy ngập trời lao về phía hắn.
Mà thân thể hắn bỗng nhiên tăng vọt, cũng đạt tới cao hơn mười mét, dưới chân giẫm lên dung nham, toàn thân đỏ thẫm, tựa như một hỏa diễm cự nhân to lớn.
- Ngươi...
Hỏa Tư Cổ Thánh hiển nhiên cũng không nghĩ tới hắn cường đại như thế, sửng sốt một chút, đang muốn thi triển tuyệt chiêu, liền thấy hỏa diễm tràn vào trong cơ thể thanh niên bay ngược ra.
Hừng hực!
Hỏa diễm màu đỏ thắm từ trong cơ thể hắn dâng trào ra, gặp phải không khí kịch liệt thiêu đốt, rất nhanh nhiệt độ càng ngày càng cao, trở nên đen thui, dần dần tạo thành màu mực.
- Là... Chí Tôn Thiên Hỏa?
Cảm nhận được nhiệt độ của hắc hỏa, da đầu Hỏa Tư Cổ Thánh nổ tung, thân thể to lớn kìm lòng không được lui về phía sau.
Thân là Hỏa Diễm Cự Thú, lấy lửa mà sống, Thiên Hỏa kiếp tự nhiên trải qua, đối với những tu luyện giả khác là cực kỳ kinh khủng, nhưng đối với nó mà nói chỉ thường thôi.
Nhưng những Thiên Hỏa kia chỉ là Thiên Hỏa bình thường, còn loại Chí Tôn Thiên Hỏa này, coi như Hỏa Diễm Cự Thú cũng không chống lại được!
Xì xì xì xì...!
Lông tóc toàn thân chạm đến thoáng cái, giống như bị thiêu đốt, phát ra mùi vị cháy khét, Hỏa Tư Cổ Thánh lần nữa lui về phía sau.
Đối mặt chiêu này, nó... sợ hãi!
Vốn cho rằng đối phương là Vu Hồn sư, thiên tính âm hàn, sợ hãi lực lượng thuần dương, mượn hỏa diễm tùy tiện có thể gây khó dễ, nằm mơ cũng không ngờ tới... Bản thân am hiểu nhất hỏa diễm, đi vào trong cơ thể đối phương, vậy mà tạo thành đồ vật đáng sợ như vậy!
Chí Tôn Thiên Hỏa, không gì không thiêu cháy, cho dù thân là cường giả tích huyết trùng sinh, cũng không dám trực tiếp đối mặt.
- Ngươi không nói, điểm ấy thủ đoạn đối phó ngươi, quá đơn giản ư? Vậy cũng chớ lui!
Thấy nó lập tức liền muốn kề đến sơn động vách đá, Trương Huyền lần nữa cười một tiếng, trường thương trong tay phá không mà đi.
Ô ô!
Hắc Long gào thét, hắc hỏa đầy trời ở dưới nó khuấy động không ngừng cuồn cuộn, giống như mây đen áp thành.
Lúc này Mặc Linh Cổ Thánh đã chạy trốn tới bên ngoài sơn động.
Hỏa diễm bình thường hắn cũng không chịu nổi, huống chi là Chí Tôn Thiên Hỏa.
Dùng hỏa diễm mà Hỏa Tư Cổ Thánh am hiểu nhất, ép đối phương sắp phát điên, hội trưởng đến cùng làm sao làm được?
Thật ra thì Trương Huyền vốn cũng không nghĩ tới có thể như vậy, nhưng đối phương thi triển ra hỏa diễm, thân thể cùng linh hồn trải qua Chí Tôn Thiên Hỏa rèn luyện đột nhiên run rẩy lên, tựa hồ cực kỳ khát vọng với những cái này.
Ngay sau đó hút hỏa diễm vào trong cơ thể, phối hợp thêm Thiên Đạo chân khí, vậy mà trực tiếp diễn biến thành Chí Tôn Thiên Hỏa!
Nếu như đối phương thi triển là hỏa diễm bình thường, Thiên Đạo chân khí chính là khí oxy, sau khi gia trì lập tức sôi trào, bộc phát ra nhiệt lượng cao hơn.
Thình thịch thình thịch bành!
Bị ngọn lửa màu đen gắt gao đè ở trên vách tường, lông tóc toàn thân Hỏa Tư Cổ Thánh bị đốt trụi, máu tươi cũng dần dần bốc hơi, có nhiều chỗ lộ ra xương cốt kim sắc.
Xem ra chỉ cần tiếp tục nữa, Thánh thú lão tổ một đời dùng lửa vi tôn, sẽ bị ngọn lửa đốt thành tro bụi.
- Thần phục hay không?
Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn lại.
- Trừ khi giết ta...
Hỏa Tư Cổ Thánh cắn răng.
Thân là Thánh thú lão tổ, cường giả tích huyết trùng sinh, nắm giữ kiêu ngạo thuộc về mình.
Thật muốn thần phục một Bất Hủ cảnh đại viên mãn, về sau còn có mặt mũi nào thống lĩnh tộc nhân, an tâm làm thú?
- Nói như vậy, ngươi là không thực hiện cá cược?
Trương Huyền nhìn qua.
- Cá cược là ngươi nói, ta không có đồng ý...
Thân thể Hỏa Tư Cổ Thánh run rẩy.
Mới vừa rồi đối phương nói cá cược, nhưng nó không có đồng ý liền bắt đầu động thủ.
Nói cách khác, cái gọi đánh cược không tính là gì.
- Ngươi thật muốn chết?
Trường thương liên tục công kích, Thiên Hỏa thiêu đốt, thương thế của Hỏa Tư Cổ Thánh càng ngày càng nặng, lại không có ý tứ thần phục, Trương Huyền nhíu mày.
Đánh thuần thú pháp của hắn, không chỉ bởi vì thực lực vượt qua Thánh thú, càng quan trọng hơn là Thiên Đạo chân khí, đối với chúng có tác dụng tẩm bổ, có thể cải thiện huyết mạch, để hắn tăng lên cấp bậc.
Cũng chính là đại bổng thêm mứt táo.
Bây giờ muốn thuần phục Cổ Thánh, dựa vào Long Cốt Thần Thương cùng Thiên Hỏa, quả thực đối phương khó mà chống lại, nhưng hiệu quả của Thiên Đạo chân khí hầu như không còn.
Không còn cái này, chỉ bằng vào uy hiếp... Hiệu quả liền yếu đi rất nhiều.
Huống chi đối phương là Thánh thú lão tổ, sớm đã quen tự do, thà chết cũng không nguyện ý trở thành phụ thuộc nhân loại.
- Động thủ đi! Bất quá bọn đồ tử đồ tôn của ta không đắc tội ngươi, ngươi đường đường Vu Hồn sư công hội hội trưởng, cường giả có sức chiến đấu của Cổ Thánh, chắc hẳn sẽ không bỏ xuống mặt mũi đối phó bọn chúng!
Hỏa Tư Cổ Thánh cắn răng.
Tài nghệ không bằng người, chết thì chết, nhưng rất nhiều đồ tử đồ tôn ở phía ngoài, là tương lai của Thánh thú nhất tộc, nếu như tên này trắng trợn sát lục, thật sự không có người có thể chống lại.
Bất quá Cổ Thánh đối phó Cổ Thánh, tu luyện giả bình thường đối phó tu luyện giả bình thường, chắc hẳn vị này không đến mức bỏ đi mặt mũi, đi làm loại chuyện vô sỉ như vậy.
- Đồ tử đồ tôn?
Không nghe lời này còn tốt, nghe nói như thế, ánh mắt Trương Huyền đột nhiên sáng lên, nói:
- Ta không phải Cổ Thánh, chỉ là Bất Hủ cảnh đại viên mãn, không có quá nhiều mặt mũi... Ngươi cần phải nghĩ kỹ, thần phục ta, ta có thể mang Thánh thú nhất tộc các ngươi rời đi nơi này, thoát ly khốn cảnh, không đồng ý... Ngươi chết, coi như ta không động thủ, Thánh thú nhất tộc cũng khó tránh khỏi gặp phải Linh tộc vây công!
- Chết sống có số, giàu có nhờ trời! Ta có thể bảo vệ bọn chúng nhất thời, không bảo vệ được bọn chúng vĩnh viễn... Nếu quả thật như vậy, ta cũng không thể nói gì hơn!
Hỏa Tư Cổ Thánh cắn răng.
Nhìn thái độ đối phương kiên quyết, căn bản không có khả năng thần phục, Trương Huyền cau mày, một lát sau như nhớ tới cái gì, con mắt đột nhiên sáng lên, mỉm cười:
- Ngươi không thần phục ta, là bởi vì phía sau ngươi có một chủng tộc, ngươi là lão tổ của bọn họ, không có khả năng trở thành thú sủng của người khác, nhưng nếu như tộc nhân của ngươi đều nguyện ý để ngươi làm sủng vật của ta thì sao?
- Tộc nhân của ta, từng cái cao ngạo, chính mình cũng sẽ không thần phục người, để cho bọn họ đồng ý ta thần phục? Nằm mơ...
Không nghĩ tới đối phương nói như vậy, Hỏa Tư Cổ Thánh chẳng thèm ngó tới.
Đầu óc không có hỏng a, tộc nhân của mình coi như ngu nữa, cũng không có khả năng đồng ý lão tổ trở thành thú sủng?
Thật muốn như vậy, tôn nghiêm ở đâu?
- Cái này chưa chắc!
Nhẹ nhàng cười một tiếng, bàn tay Trương Huyền run lên, Long Cốt Thần Thương xuất hiện ở trong lòng bàn tay, quay đầu dặn dò:
- Mặc Linh Cổ Thánh, ngươi ở đây bảo vệ Hỏa Tư, đừng để nó rời đi, ta ra ngoài một chuyến, chẳng mấy chốc sẽ trở về...
Nói xong, thân thể nhảy lên, biến mất tại nguyên chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận