Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ma Âm đối kháng

- Bạch Âm Sư?
Thấy mọi người hưng phấn như thế, Trương Huyền nhìn về phía Ngọc Phi Nhi.
- Bạch Âm Sư là Ma Âm sư phụ hoàng từ bên ngoài chuyên môn mời tới, nghe nói đã đạt đến lục tinh đỉnh phong, diễn tấu nhạc khúc, nghe một lần liền có thể khiến người ta say mê, linh hồn được tẩy lễ! Bình thường, chỉ có tiếp đãi sứ giả đế quốc khác, mới có tư cách nghe...
Ngọc Phi Nhi cũng kích động đến vẻ mặt thấu đỏ. Mặc dù chỉ là Ma Âm sư lục tinh, địa vị kém Luyện Đan sư, Luyện Khí sư rất nhiều, nhưng ở trong hoàng cung, vương phủ lại rất được tôn trọng. Thường xuyên lắng nghe, có thể để cho linh hồn được thoải mái, trở nên càng thêm cường đại, càng có thể hiển lộ rõ thân phận.
- Xem ra là Ma Âm sư loại hình biểu diễn!
Trương Huyền âm thầm gật đầu.
Ma Âm sư chia làm hai loại hình sát phạt cùng biểu diễn. Tưởng viện trưởng thân là Danh Sư, phải đối kháng Dị Linh tộc, tự nhiên tu chính nhạc khúc sát phạt, loại người này, một khi diễn tấu, kim qua thiết mã, mang theo năng lực công phạt cường đại. Mà loại hình biểu diễn, người bình thường cũng có thể lắng nghe, có ích vô hại.
Nếu không, đều giống như Trương Huyền, đàn tấu lên, lông gà đầy đất, cũng không cần chiêu đãi sứ giả đế quốc khác, đoán chừng đàn tấu một lần, liền muốn khai chiến, không chết không thôi. Bạch Âm Sư này, có thể ở trong hoàng cung diễn tấu, nhiều người trẻ tuổi đều biết, cũng cực kỳ hưng phấn, không cần nghĩ, tất nhiên là loại hình biểu diễn, nghe xong thể xác và tinh thần có thể vui vẻ.
- Phi Nhi, tới!
Thấy con gái của mình vẫn cùng thầy Trương nói cười yến yến, trên mặt Ngọc Thần Thanh không vui.
- Vâng!
Ngọc Phi Nhi nhẹ gật đầu, đi tới bên cạnh phụ thân, ngồi xuống. Lão thái giám La Phú đi ra ngoài không lâu, liền trở về, phía sau đi theo một nữ tử mặc áo trắng, dáng người uyển chuyển, dung mạo xinh đẹp. Mặc dù hơi không bằng đám người Ngọc Phi Nhi, Lạc Thất Thất, nhưng cũng được cho trong trăm có một.
- Ma Âm sư Bạch Huyên bái kiến bệ hạ, Lục công chúa, chư vị tài tuấn!
Đi vào đại điện, Bạch Âm Sư doanh doanh cúi đầu, thanh âm như đàn, dễ nghe êm tai, làm cho lòng người không khỏi thoải mái.
- Không tệ!
Trương Huyền nhẹ gật đầu.
Đối phương có thể thanh âm dung hợp tiếng đàn, thi triển ra hiệu quả Ma Âm mà không thương tổn người, thật có chút trình độ.
- Bạch Âm Sư không cần khách khí, hôm nay là sinh nhật của tiểu nữ, còn phải làm phiền ngươi diễn tấu một khúc, trợ hứng cho mọi người!
Ngọc Thần Thanh cười nói.
- Vâng!
Bạch Âm Sư nhẹ gật đầu, khoanh chân ngồi ở một bên, bàn tay phất một cái, một bộ đàn ngọc xuất hiện ở trước mặt. Thấy nàng lấy ra đàn ngọc, con mắt tất cả mọi người đều tỏa sáng.
- Đây chính là Ưng Vũ Cầm của Bạch Âm Sư a!
- Truyền thuyết thú sủng của Bạch Âm Sư, Thanh Vĩ Ưng vì cứu nàng mà chết, vì tưởng niệm đối phương, dùng lông đuôi của đối phương làm thành dây đàn, đồng thời tự mình phổ một thủ khúc, thanh minh ai oán, nghe xong làm cho lòng người đau thương!
- Ta cũng nghe qua, nghe nói ngày nhạc thành, xuất hiện cục diện tiên hạc khóc minh, Bạch Âm Sư mới danh tiếng vang xa, toàn bộ Đế đô, vô số cường giả, đều vì nghe một khúc của nàng mà cảm giác vinh hạnh!
- Không nghĩ tới bệ hạ vậy mà mời nàng tới, cái này đủ ta trở về khoe khoang ba ngày!
- Ba ngày? Đầy đủ ta khoe khoang ba tháng...
...
Thấy nàng lấy ra đàn ngọc, mọi người đều khó kiềm nén hưng phấn. Ma Âm sư loại hình chiến đấu, không gặp chiến sự, cơ bản danh khí không hiện, mà loại hình biểu diễn, nhạc khúc vừa ra, rất dễ dàng để cho người ta đổ xô tới, vì đó danh tiếng lan xa.
Nghe được mọi người thảo luận, Bạch Âm Sư nhẹ nhàng cười một tiếng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gảy dây đàn.
Leng keng!
Tiếng đàn lập tức vang lên, giống như từ Viễn Cổ truyền đến, đâm thẳng nội tâm. Ánh mắt Trương Huyền sáng lên, người trong nghề vừa ra tay liền thấy môn đạo, mặc dù đối phương không bằng Tưởng viện trưởng, nhưng đi là con đường khác, để cho người ta mơ màng.
Leng keng, leng keng!
Ngón tay của Bạch Âm Sư khẽ vuốt, thanh âm tiếp tục chảy xuôi, một cái nháy mắt, mọi người trong đại sảnh, phảng phất như đặt mình vào thảo nguyên rộng lớn, vô số chim tước kêu to ở chung quanh, hương hoa đập vào mặt, cực kỳ hưởng thụ.
Rất nhiều tài tuấn ở đây, toàn bộ nhịn không được nhắm mắt lại, tâm phi thần động. Ngay cả Thẩm Quân cũng híp mắt lại, say mê trong đó. Có thể trở thành một đại chức nghiệp truyền thừa, xem như hạ cửu lưu, cũng không thể khinh thường.
Thật giống như Thư Họa sư, đạt tới chỗ cao thâm, một bút có thể vẽ trăm vạn quân mã, xem như một chút tu luyện giả thực lực cực mạnh, cũng khó có thể chống chọi. Nhìn thấy mọi người đều rơi vào trong nhạc khúc, Bạch Âm Sư nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn về phía Trương Huyền cách đó không xa.
Mới vừa rồi thời điểm tới, nàng đã nhận được ý chỉ của bệ hạ, thăm dò người trẻ tuổi này. Leng keng, leng keng! Thanh âm xoay chuyển. Nhạc khúc ở trong tai mọi người, vẫn say mê mê người như cũ, có điều, một cỗ áp lực linh hồn to lớn, lập tức lan tràn tới. Trương Huyền đang cẩn thận lắng nghe, ý định so sánh một chút, nhạc khúc loại hình biểu diễn này cùng loại hình sát phạt khác nhau ở chỗ nào, lập tức cảm thấy linh hồn run lên, nhạc khúc của đối phương mang theo khiêu khích cùng tiến công mãnh liệt.
- Thật to gan!
Lực lượng của Ma Âm sư xoay chuyển ở trong hồn phách, công kích của đối phương lập tức tiêu tán, Trương Huyền nhíu mày, ánh mắt lấp lánh nhìn sang. Thân là Ma Âm sư thất tinh, tự nhiên biết đối phương tuyệt đối cố ý. Nhưng mà hắn tới tham gia yến hội, cùng nàng cũng là lần đầu tiên gặp mặt, công kích mình làm gì? Chẳng lẽ... Đã biết hắn là Danh Sư học viện viện trưởng, cố ý đánh lén? Muốn đưa mình vào tử địa?
- Có khả năng, rất nhiều người đều nói, Hồng Viễn đế quốc không yên ổn, Danh Sư học viện vì bảo hộ an toàn của ta, thậm chí không tiếc giấu diếm tin tức... Có lẽ, nguy hiểm liền giấu ở chung quanh!
Trương Huyền sầm mặt lại.
Lạc Nhược Hi nói qua, Hồng Viễn thành là một trong mấy điểm kết nối của đại lục cùng ngoại vực, Dị Linh tộc tùy thời có thể đi vào, mục đích của Danh Sư học viện đúng là vì trấn áp tiết điểm này. Hồ Yêu Yêu cũng cực kỳ cảnh giác, không tiếc mai danh ẩn tích, còn có bi cảnh của Ngô Dương Tử, người mạnh như thế, cũng bị Dị Linh tộc bắt đi...
Những người này nói đến Hồng Viễn thành, đều giữ kín như bưng, chỉ sợ nơi này thật có không ít bí mật không muốn người biết. Bạch Âm Sư này, mặc dù danh khí rất lớn, để cho người ta kính trọng, nhưng vừa ra tay, liền tiến hành linh hồn uy áp với mình, tất nhiên có mưu đồ!
- A! Trừ khi ra tay, dùng thực lực tuyệt đối đối nghiền ép ta, dùng Ma Âm đối phó ta... ngươi suy nghĩ nhiều!
Ánh mắt Trương Huyền phát lạnh.
Hiện tại hắn chỉ là Đạp Hư cảnh sơ kỳ, đối phương dùng thực lực tuyệt đối nghiền ép, trừ ném Tử Dương thú ra, không có cách nào chống chọi, nhưng muốn dùng Ma Âm tiến công, nghĩ quá đơn giản đi! Ngay cả Tưởng viện trưởng cũng bái hắn làm thầy, ngươi một Ma Âm sư loại hình biểu diễn, cũng muốn đối phó, không phải đùa giỡn hay sao?
Cũng không nói chuyện, Trương Huyền giống như mọi người, híp mắt lại, giả bộ như đã say mê ở trong nhạc khúc, bàn tay thì nhẹ nhàng bưng lên một ly rượu không, cầm lấy một bầu rượu, chậm rãi đổ vào.
Rầm rầm!
Rượu vào chén, như Cao Sơn Lưu Thủy, lại giống như dòng suối nhỏ trong núi, thanh âm không lớn, nhưng xen lẫn ở trong, để nhạc khúc tiến công trước đó trì trệ.
- Ân?
Cảm nhận được thanh âm này đúng lúc xuất hiện ở chỗ nhạc khúc dính liền, Bạch Âm Sư biết gặp phải cường giả, nhướng mày, thủ pháp đánh đàn bỗng nhiên biến đổi. Leng keng, leng keng, leng keng! Thanh âm tăng nhanh, mọi người lập tức cảm thấy thảo nguyên rộng lớn, tựa như có thiên quân vạn mã lao qua, bụi mù lượn lờ, mây đen biến ảo, đại địa chấn động.
- Đến hay lắm!
Đã sớm phỏng đoán nàng có thể như vậy, Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, để bầu rượu xuống bàn, tay cầm một chiếc đũa, nhẹ nhàng gõ vào chén rượu, bầu rượu cùng trên mâm.
Đinh!
Mặc dù đây đều là gốm sứ, thanh âm đơn điệu, nhưng bên trong có rượu cùng đồ ăn, liền hiện ra thanh âm bất đồng. Đinh đinh đông, đinh đinh đông! Thanh âm không giống như đàn ngọc, nhưng mỗi một tiếng, đều vừa khéo rơi vào tiết điểm tiếng đàn biến hóa của đối phương, để cho người ta khí tức hỗn loạn. Nếu như tiếng đàn của Ma Âm sư như gợn sóng, như vậy mỗi khi Trương Huyền gõ một cái, đều đánh vào đáy gợn sóng, không chỉ kéo lấy tiếng đàn của đối phương, thậm chí ngay cả trái tim của nàng, cũng dựa theo nhịp điệu của hắn mà động.
- Nguy rồi? Cao thủ!
Lúc này Bạch Âm Sư mới hiểu được gặp phải đối thủ như thế nào, con ngươi co rút lại, vẻ mặt trắng bệch. Ma Âm đối công, nghe rất đơn giản, trên thực tế cực kỳ nguy hiểm, hơi không cẩn thận, tu vi tổn hại, nghiêm trọng, càng có khả năng tại chỗ tử vong.
Khẩu Phật tâm xà giết người, chức nghiệp càng văn nhã, càng mang theo sát cơ lớn lao. Giống như Danh Sư, giáo thư dạy người, làm gương sáng cho người khác, hòa ái dễ gần, một khi nổi giận, thiên địa có thể vì đó biến sắc, không người dám chặn!
Ma Âm cũng như thế. Đối phương dùng đũa gõ chén rượu cùng bàn ăn, liền sinh ra uy lực lớn như vậy, nói rõ nắm giữ Ma Âm tuyệt đối vượt qua nàng, thậm chí cao không cách nào tưởng tượng!
Đổi lại trước kia, gặp được người mạnh như thế, khẳng định không dám nhiều lời, lập tức ôm quyền nhận thua, có thể trốn xa bao nhiêu thì xa bấy nhiêu, nhưng vừa rồi khiêu khích, đối phương đã xuống tay độc ác, gõ thanh âm, cùng tiếng đàn của nàng hoàn mỹ dung hợp, như so đấu chân khí, đã không cách nào đơn phương đình chỉ! Nói cách khác, một khi nàng dừng lại, công kích của đối phương, thế tất như súc tích hồng thủy, cuộn trào mãnh liệt, đến lúc đó... Chặn không nổi, nhẹ thì khổ học nhiều năm trôi theo nước chảy, nặng thì, trái tim nhảy ra cổ họng, tại chỗ tử vong!
- Đáng giận!
Nàng nhíu mày, không dám tiếp tục coi thường, hai tay đánh đàn, cả người đứng lên, bởi vì chân khí trong cơ thể vận chuyển quá nhanh, trên đầu bốc lên khói trắng.
- Ra tay độc ác sao? Vậy thì tốt, ta thành toàn ngươi!
Thấy tiếng đàn của đối phương càng ngày càng mạnh, Trương Huyền híp mắt, cũng không động thân, tay trái cầm lên một chiếc đũa khác, gõ lấy mặt bàn.
Đông đông đông!
Cái bàn là gỗ đặc thù, gõ lên thanh âm ngột ngạt, giống như trống trận, nặng nề mà thâm trầm. Mặc dù chỉ tăng thêm một chiếc đũa, nhưng lực độ công kích lập tức tăng lên không chỉ một lần. Phốc! Bản thân Bạch Âm Sư liền không phải đối thủ, lúc này Trương Huyền lại tăng thêm thanh âm, làm sao chịu được, sắc mặt trắng nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, kìm lòng không được va vào trụ đá trong đại điện.
- Lui? Lui được sao?
Trương Huyền vạch đũa một cái, chén đĩa trước mắt lập tức phát ra thanh âm tựa như chung đỉnh.
Phốc!
Bạch Âm Sư phun máu lần nữa, chân khí trong cơ thể tuôn trào, tựa như bị người đánh một quyền, cây cột sau lưng không thể kiên trì được nữa, bị nàng đ-ng gãy, bụi mù tản mát ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận