Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Trương Huyền nhìn ta không đánh chết ngươi!

- Sáu, bảy ngày? Cũng không xa!
Trương Huyền gật đầu.
Mặc dù tốc độ của Tử Dực Thiên Hùng thú cực nhanh, nhưng qua lại sáu bảy ngày, chỉ sợ ngay cả biên giới của Hồng Viễn đế quốc cũng bay không đến, nói như vậy cũng không coi là xa.
Lạc Nhược Hi cười cười:
- Thế nào, có hứng thú cùng ta đi hay không?
- Đương nhiên!
Trương Huyền gật đầu.
Không nói trước, có thể cùng nàng chung một chỗ, chỉ nói Khổng sư Phong Thánh đài, chính là bất luận Danh Sư nào cũng không thể cự tuyệt.
Nếu có thể đi qua nhìn một chút, tuyệt đối sẽ không chối từ.
- Lúc nào xuất phát?
Xác định xong, Trương Huyền hỏi.
- Nếu như thuận tiện, hiện tại liền có thể xuất phát. . .
Lạc Nhược Hi nói.
- Được!
Trương Huyền gật đầu.
Đoạn Tục thảo chưa tới, Đoạn Tục đan cũng không luyện được, Ngụy Như Yên có Thập Diệp hoa cùng Địa Mạch linh dịch tẩm bổ, tính mạng không vấn đề gì, năm, sáu ngày mà thôi, không đáng kể chút nào.
Bàn giao đám người Tôn Cường một tiếng, dặn dò chiếu cố mọi người và tiểu viện, bản thân thì cùng Lạc Nhược Hi, bước lên lưng Thiên Hùng thú, thẳng tắp bay về phía Phong Thánh đài.
. . .
Bên Trương Huyền rời Hồng Viễn thành, bên Đổng Hân, rốt cuộc tìm được lão sư của mình, Trận Pháp sư học viện viện trưởng Trần Thừa Tuần.
- Chuyện gì?
Thấy học sinh đắc ý nhất của mình vội vã, không có ổn trọng cùng lạnh lùng như trước kia, Trần Thừa Tuần tràn đầy nghi hoặc.
- Học sinh có chuyện cực kỳ lớn . . . Hi vọng lão sư, có thể dẫn ta đi gặp Lục Phong viện trưởng!
Đổng Hân cắn răng nói.
- Gặp Lục Phong? Đến cùng chuyện gì, lại phiền phức như thế?
Trần Thừa Tuần nhíu mày một cái.
Đi tìm Lục Phong viện trưởng, sự tình liền lên tới toàn bộ Danh Sư học viện, đến cùng chuyện gì hưng sư động chúng như vậy?
- Việc quan hệ Danh Sư học viện an nguy. . . Còn có Tử Dương thú tiền bối cùng Dị Linh tộc!
Đổng Hân nói.
- Tử Dương thú?
Trần Thừa Tuần đột nhiên đứng dậy, trong mắt tràn đầy không thể tin được:
- Ngươi có tin tức của nó?
- Vâng!
Đổng Hân gật đầu.
- Tốt, chuyện này đích xác là đại sự, ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đi gặp Lục Phong. . .
Không dám tự tiện làm chủ, Trần Thừa Tuần mang theo môn sinh đắc ý của mình, nhanh chân đi tới Luyện Đan sư học viện.
Không lâu sau, đi tới nơi ở của Lục Phong.
Hai đại viện trưởng ngồi trong phòng, phong tỏa chung quanh, lúc này mới nhìn về phía nữ hài trước mắt.
- Có chuyện gì, cứ việc nói đi!
Ánh mắt Lục Phong viện trưởng sáng ngời.
Mộc sư đã từng nói, ai tìm được Tử Dương thú, người đó liền thành viện trưởng chân chính, hiện tại hắn không cách nào trừng trị Trương Huyền, bởi vì không có thân phận, một khi tìm được. . . Những người khác, sẽ nói không nên lời nửa câu.
Cái gì Mi Trúc, cái gì Triệu Bính Tuất, đều sẽ không dám phản bác.
- Là như vậy, ta hôm nay. . . Thấy được Tử Dương thú tiền bối!
Đổng Hân cắn răng nói.
- Ngươi thấy được? Nó ở đâu? Còn an toàn không?
Lục Phong, Trần Thừa Tuần liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt đều sáng lên, vội vàng nhìn qua.
Hôm nay nhìn thấy, đã nói lên ở Hồng Viễn thành, có cơ hội đi cứu.
- Nó. . . ở trong phủ đệ của Trương Huyền ngoài học viện.
Đổng Hân nói.
- Phủ đệ của Trương Huyền? Vì sao Tử Dương thú tiền bối sẽ ở đó?
Lục Phong sững sờ.
Phủ đệ của tên này, là Hoài Vương gia đưa, trước đó cũng đã biết, cực kỳ xa hoa, Tử Dương thú tiền bối mất tích bảy tám ngày trước, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?
- Là như vậy, ta trong lúc vô tình đi phủ đệ này, phát hiện Tử Dương thú tiền bối, bị vây ở trong một trận pháp, muốn chạy trốn, nhưng thủy chung trốn không thoát. . .
Đổng Hân không chút giấu diếm, nói ra toàn bộ tình cảnh nhìn thấy ở phủ đệ của Trương Huyền.
Còn những khôi lỗi kia, vì hơi xa, không thấy rõ, còn tưởng rằng là Dị Linh tộc chân chính.
- Ngươi nói. . . Trương Huyền mang theo hai mươi Dị Linh tộc, vây công Tử Dương thú tiền bối? Xem ra. . . Hắn là thủ lĩnh của những Dị Linh tộc này?
Lục Phong sầm mặt lại, đột nhiên đứng dậy.
Tin tức này là quá đáng sợ.
Coi như lấy tâm tính của hắn, cũng có chút không dám tin tưởng.
- Tin tức này của ngươi có thật không?
Trần Thừa Tuần cũng nhìn chằm chằm qua.
Khống chế hơn mười Dị Linh tộc, đánh Tử Dương thú, phóng thích sát lục khí tức. . . Không có chỗ nào không nói rõ, Trương Huyền kia có thể là một gian tế của nhân tộc, thậm chí còn có thể là. . . Dị Linh tộc!
- Học sinh nguyện ý lấy thân phận Danh Sư thề, nói câu câu là thật, nếu như có nửa câu nói dối, cam nguyện hủy bỏ tư cách Danh Sư...
Đổng Hân giơ tay lên, vẻ mặt nghiêm túc.
Lấy danh nghĩa Danh Sư thề, là lời thề nặng nhất, một khi phạm sai lầm, coi như Danh Sư đường không truy cứu, tín niệm cũng sẽ bị hao tổn, trên tâm cảnh lại khó tiến bộ.
- Cái này. . .
Thấy nàng thề, Lục Phong cùng Trần Thừa Tuần liếc mắt nhìn nhau, thần sắc càng ngày càng ngưng trọng.
Một lát sau, Lục Phong viện trưởng giống như nghĩ thông cái gì, bừng tỉnh đại ngộ:
- Khó trách, tên này chừng hai mươi tuổi, liền có thể tinh thông nhiều chức nghiệp phụ tu như vậy, thậm chí còn lợi hại hơn những viện trưởng chúng ta... Thì ra là thế, thì ra là thế!
Dường như thấy hai người không hiểu, Lục Phong xiết chặt nắm đấm, nói tiếp:
- Tuổi thọ của Dị Linh tộc dài hơn nhiều nhân loại, tên này thoạt nhìn hai mươi tuổi, chỉ sợ là lão quái vật sống không biết bao nhiêu năm! Nếu không, làm sao có thể học luyện khí, luyện đan, y đạo, kinh hồng đến trình độ như thế?
- Cái này. . .
Trần Thừa Tuần chần chờ một chút, nhịn không được nhẹ gật đầu:
- Không sai! Vừa đến liền làm toàn bộ học viện đại loạn, mê tất cả học sinh thần hồn điên đảo, trước đó ta đã cảm thấy không bình thường, không nghĩ tới tên này có loại thân phận đó!
Trương Huyền kia có quá nhiều để cho người ta không thể tưởng tượng nổi, coi như lĩnh ngộ Minh Lý Chi Nhãn cũng giải thích không thông, nếu như là Dị Linh tộc, liền rất dễ dàng giải thích.
- Dị Linh tộc, làm hại nhân loại, với tư cách Danh Sư, gặp được nhất định phải chém giết. . .
Mắt Lục Phong viện trưởng sáng lên, cắn răng khanh khách rung động.
Cừu hận của Dị Linh tộc cùng nhân tộc, đã sâu tận xương tủy, không cách nào sửa đổi, tên này là Dị Linh tộc, như vậy cũng chỉ có một kết quả. . . chết!
- Không sai, chém giết gian tế nhân tộc, chúng ta không thể đổ cho người khác!
Trần Thừa Tuần lên tiếng, ngay sau đó nhăn mày lại:
- Bất quá, đối phương đã được đám người Mi viện trưởng, Triệu viện trưởng tín nhiệm, tìm không thấy chứng cứ, trực tiếp ra tay, ta sợ sẽ gây nên mâu thuẫn không cần thiết!
- Bọn họ hồ đồ ah!
Lục Phong viện trưởng hừ lạnh một tiếng, trên người lộ ra tự tin mạnh mẽ:
- Ta đã sớm nhìn ra tên này không phải thứ tốt, bọn họ lại không tin, lúc này ta nhìn còn có lời gì để nói! Như vậy đi, bây giờ chúng ta liền tìm Mộc sư, nói tỉ mỉ chuyện này với hắn, sau đó lại tìm thập đại trường lão cùng Trương Huyền đến, ở trước mặt vạch trần. . . Dị Linh tộc, người người phải trừ diệt. . .
- Không sai, có Mộc sư chủ trì, ở trước mặt vạch trần, coi như bọn họ muốn nói cái gì, cũng không nói ra được!
Trần Thừa Tuần gật đầu.
- Ừm!
Nhẹ gật đầu, Lục Phong hài lòng xoay đầu lại, nhìn về phía nữ hài cách đó không xa:
- Ngươi gọi Đổng Hân đúng không, làm rất không tệ, một lát nữa gặp Mộc sư, còn phải lặp lại sự tình nhìn thấy lần nữa. . . Ta biết ngươi cũng phụ tu luyện đan, mặc dù thiên phú không bằng trận pháp, nhưng cũng xem như tốt. Chỉ cần làm tốt chuyện này, ta có thể thu làm thân truyền, đơn độc truyền thụ cho ngươi luyện đan!
- Học sinh bái kiến lão sư!
Ánh mắt Đổng Hân sáng lên, vội vàng quỳ gối.
Một khi đối phương trở thành viện trưởng, nàng chính là đệ tử của viện trưởng, lại thêm là thân truyền của hai đại viện trưởng, đến lúc đó Đổng Hân hội, trở thành học viện đệ nhất học hội, ở trong tầm tay!
Ha ha!
Hồ Yêu Yêu, Long Thương Nguyệt, Tiết Chân Dương, các ngươi lấy cái gì đấu với ta?
Còn Trương Huyền. . . Thân là Dị Linh tộc, thân phận bị vạch trần, tương đương với hoàn toàn xong, càng không đáng giá nhắc tới.
- Ừm, hiện tại ta liền đi tìm Mộc sư. . .
Nhẹ gật đầu, Lục Phong viện trưởng đang muốn tiến lên, đột nhiên ngừng lại:
- Trước không vội! Trương Huyền này cùng Lạc sư quan hệ không tệ, một khi hiện tại đi tìm Mộc sư, tin tức truyền ra, ta sợ tên kia sẽ sớm chuẩn bị. Một khi chạy trốn, còn muốn bắt liền khó khăn!
Có thể che đậy khí tức, ngụy trang Danh Sư, nói rõ đối phương không phải gian tế nhân tộc, mà chính là Vương giả Dị Linh tộc.
Người mạnh như thế, sớm biết tin tức trốn đi, đừng nói hắn, xem như Danh Sư đường của phong hào đế quốc tới, cũng chưa hẳn có thể bắt được.
Nhất định phải chú ý cẩn thận mới được.
- Đúng vậy!
Trần Thừa Tuần cũng nhẹ gật đầu.
Mặc dù khả năng này không lớn, nhưng cũng phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
- Trần viện trưởng, ngươi trước dò xét Trương Huyền kia ở đâu, phái người theo dõi, đừng để hắn chạy trốn. . . Đợi hoàn toàn chắc chắn, lại bẩm báo Mộc sư, để hắn phán quyết!
Suy nghĩ một chút, Lục Phong viện trưởng nói.
Mặc dù trong lòng hận không lập tức bắt lấy chém giết, nhưng thân là Danh Sư lục tinh thượng phẩm, vẫn có thể bảo trì bình thản.
- Được!
Trần viện trưởng lên tiếng, xoay người đi ra ngoài, không lâu sau, lần nữa trở về, đã phái hai vị trưởng lão, tiến đến theo dõi Trương Huyền.
Sau gần nửa canh giờ, một bóng người đi tới hồi bẩm:
- Trần viện trưởng, Lục viện trưởng, Trương Huyền không có ở trong phủ đệ, cũng không ở Hồng Viễn thành, buổi trưa liền cùng Lạc sư ngồi linh thú phi hành rời đi. . .
- Rời đi?
Ba người ngẩn ngơ.
- Vâng, một canh giờ trước, cụ thể đi nơi nào, không có nói tỉ mỉ, cũng không có bàn giao, không thể nào dò xét. . .
Bóng người kia nói.
Bọn họ đi phủ đệ của Trương Huyền, bằng vào thực lực, hơi dò xét, liền có thể xác định Trương Huyền vắng mặt, sau đó hỏi thăm ra hai người rời đi cũng không khó.
Nhưng mà đi nơi nào, ngay cả Tôn Cường cũng không biết, chớ nói chi là bọn họ.
- Một canh giờ trước?
Vẻ mặt ba người khó coi.
Linh thú phi hành một canh giờ, ít nhất bay mấy ngàn dặm, làm sao đuổi kịp.
- Những học sinh kia còn ở đó không?
Lục Phong quay đầu nhìn qua.
- Đều còn!
Bóng người gật đầu:
- Hơn nữa căn cứ tin tức, hắn là được Lạc sư mời, mới xuất hành.
- Vậy thì tốt rồi, đoán chừng đi làm chuyện đó, chỉ cần những học sinh kia vẫn còn, tin tức liền không rò rỉ, các ngươi lưu tâm quan sát, một khi trở về, lập tức bẩm báo!
Hất ống tay áo, hai mắt Lục Phong nheo lại, mang theo khí thế cùng quyết đoán của đại viện trưởng.
- Vâng!
Bóng người gật đầu, xoay người rời đi.
- Người vắng mặt, chúng ta làm sao bây giờ?
Trần Thừa Tuần nhịn không được hỏi.
- Làm sao bây giờ, chờ! Một khi trở về, liền tổ chức thập đại viện trưởng hội nghị, ngay ở trước mặt Mộc sư, vạch trần bộ mặt thật của hắn!
Ánh mắt Lục Phong phát lạnh, cười lạnh một tiếng, trong mắt sát cơ sôi trào.
Để ngươi phách lối, để ngươi không nể mặt ta, để ngươi làm cho Luyện Đan sư học viện sắp duy trì không được. . .
Trương Huyền, ngày lành của ngươi hết rồi!
Nhìn Lục Phong ta không đánh chết ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận