Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chữa trị trận pháp

- Đương nhiên không có việc gì!
Trương Huyền cười một tiếng.
Trên đường tới, thuận tiện dùng nước tắm một cái, thay quần áo khác, vừa rồi chiến đấu, mặc dù không bị tổn thương, nhưng cũng chảy không ít mồ hôi, dính dính nhơm nhớp, rất không thoải mái.
Hắn một mực chính là người yêu thích sạch sẽ như vậy.
Qua thật lâu, mọi người mới tiêu hóa sự thật Thần Linh bị vị trước mắt này đánh chết, lần nữa nhìn về phía đối phương, tràn đầy kính sợ.
Giết người mạnh như vậy, không bị tổn thương, còn có rảnh rỗi tắm rửa thay quần áo... Cái này cũng quá cường đại đi!
- Trương sư, ta biết ngươi đối với trận pháp có chỗ độc đáo, có thể phiền phức giúp chúng ta phong ấn tu bổ một chút hay không?
Sau khi hết khiếp sợ, Nhan Thanh Cổ Thánh tràn đầy xấu hổ.
Dựa vào thực lực của bọn hắn, tu bổ trận pháp vỡ vụn này, rất khó làm được, nhưng vị trước mắt này, có khả năng hoàn thành.
Chỉ bất quá... Đối phương một ngoại nhân, hơn nữa quan hệ với bọn hắn không có hòa thuận, vừa xuất hiện giúp một tay giải quyết đại phiền toái không nói, còn muốn thỉnh cầu chuyện này, thật không tiện.
- Tốt, chẳng qua... Các ngươi có trận đồ của trận pháp này, cùng phương pháp chữa trị hay không?
Trương Huyền hỏi.
Trận pháp này, hắn cũng là lần đầu tiên thấy, lấy thi thể Tử Uyên Cổ Thánh làm trận tâm, phong ấn thông đạo một thế giới, trình độ phức tạp vượt xa trước đó đã gặp.
Cho dù là hắn, không nhìn trận đồ, muốn sắp đặt ra cũng không dễ dàng như vậy.
- Có... Trong này ẩn chứa kết cấu trận đồ, cùng bút ký chữa trị của các đời tiên tổ!
Nhan Thanh Cổ Thánh đưa tới một cái ngọc bài.
Tiện tay nhận lấy, tinh thần của Trương Huyền đảo qua, lập tức khắc sâu nội dung bên trong vào óc.
Rất nhanh, liền rõ trận pháp này như lòng bàn tay.
Trận pháp này tên Huyền Quan Bổ Thiên đại trận, nghe nói là Khổng sư tự mình sáng chế, dùng để phong ấn không gian thông đạo yếu kém, một khi thành công, cường giả phá toái hư không cũng khó mà phá vỡ.
- Hiện tại học trận pháp, sau đó thử nghiệm chữa trị? Chẳng lẽ... ở trên học tập phụ tu, thiên phú của hắn cũng giống như ta, vừa học liền biết, một hồi liền tinh?
Thấy hắn muốn nhìn trận đồ, Khổng Thi Dao tràn đầy lo nghĩ.
Nàng nắm giữ huyết mạch tinh thuần nhất của Khổng sư, bất kỳ chức nghiệp phụ tu gì, thậm chí võ kỹ, cơ bản đều vừa học liền biết, một hồi liền tinh, không cần lãng phí quá nhiều thời gian.
Vị trước mắt này, không tiếp xúc qua trận đồ, lại một lời đáp ứng, sẽ không phải giống như mình nắm giữ thiên phú đồng dạng chứ!
- Bất quá, coi như có loại thiên phú này, trận đồ phức tạp như vậy, cũng cần ít nhất học tập hai ba ngày, kịp sao?
Nhìn khí tức như thủy ngân không ngừng truyền vào, Khổng Thi Dao có chút lo lắng.
Nếu đối phương là Thiên Nhận Danh Sư, cũng giống như mình nắm giữ loại bản lĩnh này, không tính kỳ lạ, nhưng trận đồ thực sự quá phức tạp, nàng từ bắt đầu học, đến học được, dùng trọn vẹn ba ngày, coi như đối phương không khác mình là mấy... Dù nhanh hơn gấp đôi, một ngày rưỡi xem xong cũng không kịp!
Lực lượng kia như nước sông tuôn ra, hiện tại chỉ bao phủ đài cao, một ngày sau, Côn Hư cảnh chí ít sẽ bị dìm ngập một phần ba, đến lúc đó... Tất cả cây nông nghiệp đều sẽ tử vong, linh khí phát sinh kịch biến, Chư Tử Bách Gia vài vạn năm cơ nghiệp, đều sẽ triệt để hủy hoại.
Khi đó, coi như có thể phong ấn cũng vô ích!
Huống chi chỉ học xong, có thể phong ấn hay không còn chưa biết được.
Tràn đầy lo lắng nhìn qua, chỉ thấy Trương Huyền đã trả lại ngọc bài, trên mặt nổi lên nụ cười tự tin:
- Tốt, ta đã triệt để nắm giữ, mời chư vị lui ra phía sau!
Khổng Thi Dao nháy con mắt.
Không đến ba cái hô hấp... Nắm giữ?
Ánh mắt tràn đầy không tin, đối phương bắt đầu động, năm ngón tay mở ra, lực lượng toàn thân hóa thành hồng lưu to lớn, dũng mãnh lao tới bầu trời, tựa như biến thành từng cầu vồng bảy màu, mà Trương Huyền thì đứng ở trung tâm cầu vồng, phụ trợ như Tiên như Thần.
Chậm rãi bay lên, ngón tay giống như một vị Ma Âm sư cao minh tấu nhạc khúc, phát ra thanh âm giống như tiếng gió, để cho người ta nhìn lên một cái, nghe tới một chút, liền không tự chủ được say mê.
- Là... thanh âm Thiên Đạo?
Khổng Thi Dao run rẩy.
Truyền thuyết, thiên hạ bất kể loại nghề nghiệp nào, loại kỹ xảo nào, chỉ cần đạt tới tình trạng phù hợp Thiên Đạo, đều sẽ xuất hiện thanh âm Thiên Đạo, vị này, mới nhìn trận đồ ba cái hô hấp, không chỉ dung hội quán thông, học tập xong, còn thi triển ra loại kỹ xảo này...
Chẳng lẽ mình thật so với đối phương, kém nhiều như vậy?
Nàng là nắm giữ huyết mạch Khổng sư...
Tràn đầy không cam lòng, tiếp tục xem, chỉ thấy Trương Huyền trên không, ngón tay càng khuấy càng nhanh, sắp xuất hiện huyễn ảnh, cầu vồng đan xen chằng chịt, đè xuống trình tự đặc thù, không ngừng vũ động.
- Nhanh như vậy, không sợ phạm sai lầm sao?
Toàn thân nàng rét run.
Trận pháp cường đại phức tạp như vậy, dựa theo lối suy nghĩ của nàng, coi như đối phương học được, cũng phải tìm đám người mình giúp một tay, trước làm ra cái hình thức ban đầu, chặn lại lực lượng như thủy ngân, sau đó lại dần dần tu bổ, đại khái tiêu tốn một tháng thời gian...
Hiện tại, tốc độ tay của đối phương nhanh đến không nhìn thấy, một khi phạm sai lầm, không chỉ công lao đổ biển, bản thân phản phệ cũng sẽ rất lớn.
Lại đợi mấy hơi thở, tốc độ tay của đối phương không những không yếu bớt, còn có khuynh hướng càng lúc càng nhanh, Khổng Thi Dao cũng nhịn không được nữa, cổ tay khẽ đảo, lòng bàn tay nhiều ra một chiếc gương, nhẹ nhàng chiếu một cái.
Pháp bảo gia tộc Huyền Thiên kính, có thể dò xét lực lượng trận pháp mạnh yếu, từ đó suy đoán có phải có sai lầm hay không, nếu chính xác, lấp lánh bạch quang, sai lầm, mặt kính biến thành màu đen.
Ong ong ong!
Chiếu qua một cái, mặt kính không ngừng lấp lánh ánh sáng, từng hàng chữ viết nhanh chóng như nước chảy.
Chính xác!
Chính xác!
Chính xác...
Huyền Thiên kính trong tay liền bị chữ “chính xác” lấp đầy, kiểu chữ quá nhiều, giống như biến thành mặt trời, chiếu rọi bốn phương, tản mát ra hào quang chói sáng.
- Cái này...
Khóe miệng co quắp, Khổng Thi Dao sắp nghi ngờ nhân sinh.
Thiên tài không phải chưa thấy qua, thậm chí nàng là số một số hai đương đại, nhưng trận pháp nhìn một chút liền học được, bố trí nhanh như vậy, không có sai lầm chút nào... Còn là người sao?
Hô!
Chấn kinh cũng không lâu lắm, chỉ thấy thanh niên trên không ngón tay co rụt, ngừng lại.
Hai tay chắp sau lưng, nhàn nhạt nhìn lên bầu trời, không nhúc nhích.
- Làm sao vậy? Trận pháp này không thể gián đoạn, nếu không... Còn cần làm lại từ đầu...
Trong lòng Khổng Thi Dao căng thẳng, vội vàng la lên.
Trận pháp này cực kỳ phức tạp, hơn nữa ở giữa không thể đoạn, bởi vì một khi gián đoạn, lực lượng như thủy ngân sẽ tạc hủy bố trí trước đó, để tất cả cố gắng hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Giống như xây đê đập, trước khi triệt để hoàn thành, là không thể nào để nước xông tới, nếu không kiến tạo nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
- Không gián đoạn ah...
Nghe nàng nói, Trương Huyền xoay người lại, mỉm cười:
- Đã chữa trị hoàn thành!
- Hoàn thành?
Khổng Thi Dao không hiểu.
Thi thể Tử Uyên Cổ Thánh còn tại nguyên chỗ, lực lượng như thủy ngân vẫn như dòng nước chảy, làm sao lại hoàn thành?
Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, lần nữa nhìn về phía trên không, thanh âm đột nhiên vang lên:
- Trận mở!
Ầm ầm!
Quan tài trước mắt lập tức chui vào trên không, biến mất không thấy gì nữa, không gian bốn phía chấn động vững chắc xuống, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Trận pháp... Vậy mà ở trong một câu của hắn, triệt để kích hoạt!
- Ngôn xuất pháp tùy... huyết mạch Khổng sư?
Khổng Thi Dao run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận