Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Trịnh Dương gặp bạn gái (1)

Đan dược cấp tám, là Luyện Đan sư cấp tám mới có thể luyện chế ra, mỗi một viên đều giá trị liên thành, không nói cái khác, có đan dược như vậy, đưa cho quốc vương của Thiên Huyền vương quốc, bệ hạ khẳng định bảo tọa cũng không muốn ngồi lâu, trực tiếp tặng người.
Trân quý như thế... Liền tặng cho người dùng...
Cảm thụ được khí tức mênh mông trên người, cùng đùi phải hoàn hảo không chút tổn hại, Mạc Hiểu tựa như trong mộng, khó tin:
- Dương tử, cái này quá trân quý, ta không chịu nổi...
Còn tưởng rằng chỉ là đan dược chữa thương, nằm mơ cũng không dám nghĩ là dược phẩm cấp tám ah!
Sớm biết trân quý như vậy, đánh chết cũng không ăn!
- Đừng khách khí, một viên đan dược mà thôi, tình cảm hai ta còn đó, không tính là gì!
Trịnh Dương nhẹ nhàng cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai hảo hữu.
Tuy thế giới quan của hai người khác biệt, không cách nào câu thông, nhưng tình nghĩa còn đó, vẫn như cũ là bằng hữu tốt nhất, ký ức năm đó cùng một chỗ luyện thương sẽ không quên.
- Mạc Hiểu, vị bằng hữu này của ngươi là...
Cũng ý thức được Trịnh Dương đáng sợ, Lục Tầm vội vàng đi tới trước mặt, trong mắt mang theo kính sợ.
Có thể thoáng cái lấy ra đan dược cấp tám, tiện tay tặng người... Thân phận cùng lai lịch không phải hắn một Danh Sư vừa mới tấn thăng nhị tinh có thể so sánh.
- Lão sư, hắn là...
Thấy lão sư vậy mà không có nhận ra bạn thân của mình, Mạc Hiểu tràn đầy nghi ngờ, vừa định giới thiệu, liền nghe bên tai vang lên truyền âm:
- Thân phận của ta đừng nói nữa, lúc trước cùng Lục lão sư huyên náo cũng không quá vui vẻ...
Mạc Hiểu ngừng lại.
Vị hảo huynh đệ này của hắn, bởi vì sự tình Lục Tầm lão sư làm nhục Trương sư, từng liên hợp đám người Triệu Nhã đánh Lục lão sư một trận, quan hệ có chút khẩn trương.
- Hắn là một bằng hữu ta ngẫu nhiên nhận thức, không nghĩ tới... Lại có đan dược trân quý như thế!
Mạc Hiểu hiểu được, vội vàng nói.
- Ừm!
Nhìn ra học sinh nghĩ một đằng nói một nẻo, Lục Tầm cũng không hỏi nhiều, mà nhìn đám người Trương Huyền một cái, như có điều suy nghĩ gật đầu.
- Đan dược có thể tăng lên tu vi của ngươi, chẳng qua còn cần cẩn thận củng cố, mới có thể vận dụng tự nhiên, ta sẽ không quấy rầy ngươi, sau này còn gặp lại!
Thấy được hảo hữu cùng Lục lão sư, biết tiếp tục chờ đợi cũng mất ý nghĩa, Trịnh Dương bàn giao một câu, cùng đám người Trương Huyền xoay người rời đi.
Lúc này mọi người làm sao không biết mấy vị này không đơn giản, đặc biệt là nữ hài kia, vội vã đuổi theo, muốn lần nữa tìm kiếm cơ duyên bỏ qua, nhưng mới đi mấy bước, liền cảm thấy thấy hoa mắt, bóng người biến mất, như chưa hề xuất hiện qua.
Lúc trước tất cả, đều như một giấc mộng, cẩn thận suy nghĩ, một chút cũng nghĩ không ra dung mạo của đối phương, chớ nói chi là dáng người đặc thù.
- Oa!
Nàng kêu to một tiếng, khóc ra thành tiếng.
Cơ duyên như vậy, lại bị nàng bỏ qua, thật hận không thể đào tròng mắt ra.
- Hẳn là... Trương sư cùng đám người Trịnh Dương a!
Khác biệt đám người nữ hài, Lục Tầm truyền âm cho học sinh.
- Lão sư...
Mạc Hiểu hơi đỏ mặt.
Hảo huynh đệ của hắn không muốn tiết lộ thân phậnnnn bản thân lại không nguyện ý giấu lão sư.
- Ta sẽ không làm khó ngươi... sở dĩ ta có thể nhìn ra, là bởi vì trừ hắn, thực tế nghĩ không ra, còn có người nào sẽ đến nơi này, hơn nữa tiện tay cho ngươi một viên đan dược cấp tám!
Lục Tầm cười khổ, nói.
- Cố mà trân quý người bạn này, có thể nhận thức người như vậy, là của cải lớn nhất cả đời ngươi!
Khảo hạch đến Danh Sư nhị tinh, tiếp xúc được một số bí mật, thế mới biết vị Trương lão sư lúc trước cùng hắn tỷ thí, sau khi rời Thiên Huyền vương quốc, đến cùng đã trải qua nhân sinh rực rỡ như thế nào, làm ra bao nhiêu sự tình nghịch thiên.
Hắn cái gọi là thiên tài, cùng đối phương tỷ thí... Vẫn là đừng so, so sẽ cảm thấy mình giống như con giun trong vũng bùn, mà đối phương là Thần Long bay lượn cửu thiên...
- Nếu lão sư biết... hẳn nên biết, Dương tử, hẳn không phải Chí Tôn, mà là... Cảnh giới cao hơn a!
Thấy lão sư biết, Mạc Hiểu rõ ràng giấu diếm cũng vô dụng, lại không kiềm chế được tò mò trong lòng.
Lúc trước, cho rằng người bạn thân này đã đột phá Tông Sư, về sau một thương đâm trúng con mắt đối phương, một chút thương tích cũng không có, ngược lại hắn bị thương nặng, cho rằng đối phương là Chí Tôn.
Về sau dùng đan dược, tu vi của hắn đạt tới Hóa Phàm nhị trọng Nguyên Khí cảnh, vẫn như cũ nhìn không ra thực lực của đối phương, giờ mới hiểu được... Vị bằng hữu từ nhỏ cùng nhau lớn lên kia, đã đạt đến tình trạng lão sư hắn cũng phải ngước nhìn.
- Cảnh giới của hắn... Không phải chúng ta có tư cách biết, ngươi chỉ cần rõ ràng, vừa rồi huynh đệ này của ngươi thật muốn đánh trả, toàn bộ Thiên Huyền vương quốc sẽ biến mất...
Lục Tầm bất đắc dĩ nói.
- Thiên Huyền vương quốc biến mất?
Mạc Hiểu không nói ra lời.
...
Rời địa phương Lục Tầm giảng bài, mọi người trở lại phòng học năm đó.
Cùng lúc trước không có bất kỳ biến hóa nào, vẫn có vẻ hơi nhỏ hẹp.
- Các ngươi đều đi gặp người thân đi!
Đi vào gian phòng, Trương Huyền khoát tay áo.
- Ừm!
Mọi người gật đầu, đám người Vương Dĩnh, Triệu Nhã bay ra ngoài.
Gia tộc Vương Dĩnh là tứ đại gia tộc của Thiên Huyền vương thành, ca ca, cha… đều còn. Phụ thân Triệu Nhã là Bạch Ngọc thành thành chủ, kiêu hùng chiếm cứ một phương, lần này trở về, tự nhiên phải đi thăm.
Ngụy Như Yên, Lộ Xung thì sớm đã không còn người thân, không có lo lắng.
- Như Yên sư muội, ngươi... Có thể theo ta đi ra ngoài một chuyến hay không?
Đám người Thấy Triệu Nhã rời đi, Trịnh Dương chần chờ một chút nói.
- Làm cái gì?
Ngụy Như Yên cau mày.
Mặc dù nàng tu luyện không phải công pháp thuộc tính băng hàn, nhưng từ trước tới nay băng lãnh, đồng môn sư huynh đệ cũng rất ít tâm sự.
Tuy cùng Trịnh Dương quan hệ quen thuộc, trên thực tế lại không nói qua bao nhiêu lời.
- Ta nghĩ... Để ngươi giúp ta một việc... kia cũng là khúc mắc của ta!
Dừng lại một chút, Trịnh Dương nói.
- Tốt!
Ngụy Như Yên đáp ứng.
Lão sư một mực dạy dỗ, đồng môn sư huynh đệ, nhất định phải cùng nhau trông coi, đã hắn có chuyện nhờ mình, đồng ý cũng không sao.
- Ta muốn dẫn ngươi gặp một người...
- Gặp người?
Ngụy Như Yên nghi ngờ.
Tính cách nàng lãnh đạm, trừ lão sư, ai cũng không muốn gặp, đối phương cũng không phải không biết, lại còn có yêu cầu này?
- Ngươi không cần nói chuyện, chỉ cần đứng tại chỗ là được...
Thấy bộ dáng của nàng, Trịnh Dương khó xử.
- Rốt cuộc là ai? Nếu như thực lực mạnh, có thể trình báo lão sư...
Thấy bộ dáng của hắn, Ngụy Như Yên nói.
- Thực lực không mạnh, trái lại còn rất yếu...
Trịnh Dương dừng lại một chút, cắn răng một cái:
- Nói thật cho ngươi biết a... Trước khi ta bái sư, từng thầm mến qua một nữ hài, rất thành tâm, kết quả lại gặp phải trào phúng cùng cự tuyệt... Lần này trở về, muốn gặp lại một lần, tuy không còn ưa thích, nhưng cũng muốn cắt đứt ý nghĩ này, để đạo tâm viên mãn...
- Vì lẽ đó muốn ta giả mạo bạn gái của ngươi đúng không?
Ngụy Như Yên cười nhạo.
Vị sư huynh này của nàng, đã là Chiến Sư đường đường chủ, cường giả Cổ Thánh, không nghĩ tới trên tình cảm lại còn ngu ngơ như vậy.
Đối phương cự tuyệt, liền muốn tìm đẹp hơn, giả mạo người yêu, để đối phương hối hận?
Ý nghĩ của tiểu hài tử.
Cực kỳ ngây thơ!
Đổi lại nàng... Không đồng ý, hạ độc chết là được, đơn giản bớt việc, nào có nói nhảm nhiều như vậy..
Bạn cần đăng nhập để bình luận