Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Phàn Tiểu Húc hung mãnh (2)

- Thân pháp này...
Mấy người Mật Tuyên thì đồng tử co rụt lại.
Bọn họ có thể nhìn ra, vị trước mắt này, chỉ vận dụng lực lượng Thánh Vực cửu trọng, nhưng nhoáng một cái, Đại Thánh nhất trọng cũng khó mà đuổi kịp, tốc độ nhanh nghe rợn cả người.
Một chiêu đánh hụt, Trọng Khánh không có kinh ngạc gì.
Cùng cấp bậc, ngay cả Phàn Tiểu Phong cùng Phàn Tiểu Tinh cũng đánh không lại, vị này chỉ điểm bọn hắn, có thể tránh né cũng không kỳ lạ, phun ra một ngụm trọc khí, đạp chân xuống, theo sát tới, như bóng với hình, bàn tay nâng lên, phối hợp thân hình mạn thiên phi vũ, tựa như bão tuyết bay tán loạn, để Phàn Tiểu Húc rơi vào trong đó, chạy trốn không được.
Vẻ mặt Mật Tuyên nghiêm túc:
- Là tuyệt kỹ độc môn của Trọng Khánh Đại Nho, Đại Tuyết Mạn Thiên... Đừng nói cùng cấp bậc, coi như áp chế đến Thánh Vực nhị trọng cũng không chống đỡ được!
Hắn am hiểu lực lượng, dốc hết sức phá vạn pháp, tu luyện võ kỹ đều cực kỳ đơn giản, chiêu số trước mắt quá mức phức tạp, liếc mắt nhìn liền choáng đầu hoa mắt, đổi lại hắn, chỉ có thể chạy trốn tránh né, căn bản không có cách nào ngăn cản.
Những người khác nghe nói như thế đồng thời gật đầu, từng cái cau mày, dường như cũng suy nghĩ phương pháp phá giải, rất nhanh, tất cả đều bất đắc dĩ lắc đầu.
Trừ khi tu vi vượt qua đối phương, nếu không... Khó giải!
Đồng loạt nhìn sang thanh niên chỉ có Thánh Vực cửu trọng kia, chỉ thấy vẻ mặt hắn mê man, đang không biết như thế nào cho phải, nên chạy trốn hay nên nhận thua, đột nhiên thân thể run lên, nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên đi vào trong bông tuyết.
Rõ ràng chui vào tuyết lớn đầy trời, nhưng tuyết đầy trời lại không dính vào trên người, sau một khắc, năm ngón tay lật qua lật lại, đè xuống.
Bông tuyết trong nháy mắt bị dẫn dắt, giống như tạo thành một tuyết cầu.
Bành!
Trọng Khánh bay ngược ra, miệng phun máu tươi.
Chỉ một chiêu... Thua!
- Cái này...
Đại Nho chung quanh đều lông mày nhảy loạn, triệt để bối rối.
Thân là Đại Nho đường siêu cấp cường giả, đè thấp tu vi, thậm chí cao nhất cái cấp bậc cùng tân sinh đối chiến, đều bị đánh bại dễ dàng... Cái tên này đến cùng làm sao làm được?
Chiêu số của đối phương, mọi người nhìn, bình thường không có gì lạ, nhưng mỗi một chiêu đều nhắm thẳng vào đại đạo, đổi lại bọn họ, muốn phòng ngự cũng không làm được...
Trên thế giới lại có loại võ công lợi hại này... Phàn Tiểu Húc học từ ai?
Không chỉ bọn họ khiếp sợ, Phàn Tiểu Húc nhìn bàn tay mình cũng khó tin.
Trước sơn phong, hắn bị người kêu đi, sau đó hôn mê, tỉnh lại, là đến nơi này.
Vừa rồi cảm thấy Trọng Khánh đột nhiên ra tay, có chút không nói lý, bản thân khẳng định không đỡ được, lại đột nhiên phát giác trong đầu nhiều ra một đoạn ký ức.
Ký ức liên quan tới kỹ xảo chiến đấu.
Dựa theo nội dung trong đó sử dụng, nhẹ nhõm đánh bại Trọng Khánh,.
- Ta là Trương Huyền, mượn thân thể ngươi dùng một chút, xử lý một số chuyện, đoạn ký ức này là đền bù, không nên tiết lộ ra ngoài!
Đang nghi ngờ, trong đầu vang lên một thanh âm nhàn nhạt.
Chính là người lúc trước kêu hắn đi lưu lại.
- Trương Huyền? Chẳng lẽ là... Cổ Thánh?
Trong lòng hắn chấn động.
Có thể ở trong lòng hắn lưu lại ký ức, hơn nữa không tổn thương mảy may... trừ Cổ Thánh, không có người có thể làm được!
Thậm chí Cổ Thánh của gia tộc bọn họ cũng không làm được, có thể nói, vị này thực lực mạnh mẽ, ở trong Cổ Thánh cũng là đỉnh phong.
Loại người này hoàn toàn có thể nhất niệm xoá bỏ hắn, lại không làm như vậy, đưa cho chỗ tốt... Chứng minh không phải làm ác, đã như vậy, dù nghi ngờ mục đích đối phương đi vào Đại Nho đường, cũng không cần thiết nói ra.
Sự tình của Cổ Thánh, tự có Cổ Thánh xử lý, mình chỉ là Thánh Vực cửu trọng, thật nói, cũng chưa chắc có người tin tưởng.
Hoàn toàn tiêu hóa ký ức đối phương lưu lại, Phàn Tiểu Húc tràn đầy vui sướng, lần nữa nhìn về phía mọi người trước mắt:
- Còn có muốn thăm dò tu vi của ta không? Ra tay đi! Không yên lòng... Các ngươi cùng tiến lên cũng được!
Có những kỹ xảo chiến đấu này, vừa rồi lại thí nghiệm, không có sai lầm chút nào, chiến ý lập tức đại tăng, muốn kiểm tra một chút, đến cùng tiến bộ bao nhiêu.
Thấy một tân sinh tùy tiện như vậy, đám người Mật Tuyên liếc mắt nhìn nhau, riêng phần mình đè thấp tu vi, đồng loạt xông tới.
Hơn ba mươi hô hấp sau, một đám Đại Nho nằm trên mặt đất.
Nhìn hai tay của mình, Phàn Tiểu Húc kích động hốc mắt đỏ hồng.
Thiên phú cùng thực lực của hắn, ở trong Chư Tử bách gia chỉ có thể nói trung du, tình huống bình thường, lần khảo hạch này, rất khó thông qua, không nghĩ tới được Cổ Thánh ưu ái, truyền thụ kỹ xảo chiến đấu, đè đánh một đám Đại Nho!
Loại thành tựu này, trước đó tuyệt không dám nghĩ.
Tùy tiện tiếp nhận ký ức, đã lợi hại như vậy, vậy thực lực của vị Cổ Thánh này, rốt cuộc mạnh bao nhiêu?
- Trương Huyền Cổ Thánh, đến cùng là vị nào?
Nhịn không được tâm đãng thần trì, hướng về không ngớt.
Chư Tử bách gia không có họ Trương, đương nhiên, cái tên này đến cùng phải thật hay không, hắn cũng không rõ ràng, chỉ biết mình học được tài nghệ của đối phương, tương đương với tiếp nhận ân tình của đối phương.
- Từ nay về sau, ngươi chính là ân sư cả đời của ta, sẽ không thay đổi...
Phàn Tiểu Húc ngầm hạ quyết định.
...
Hô!
Một bóng người chậm rãi hướng về phía trước, rõ ràng đi trong đám người, lại không một người phát hiện, hình như không gian bốn phía xuất hiện vặn vẹo, ánh sáng căn bản chiếu không tới trên người hắn.
Chính là Trương Huyền đi vào Đại Nho đường.
Mục đích của hắn là lặng yên không một tiếng động đi vào nơi này, hiện tại đã đi tới, liền không cần thiết tiếp tục ngụy trang.
Cho nên đi không bao xa, liền phóng thích Phàn Tiểu Húc ra, sợ chuyện lúc trước để lộ, còn đặc biệt cho một đoạn ký ức.
Được Vu Hồn sư truyền thừa, trồng vào ký ức, mà không làm thương hại đến bản tôn, đối với hắn mà nói, dễ như trở bàn tay.
Còn người sau dùng đoạn ký ức này, có thể chiến thắng bao nhiêu người, cuối cùng có thể nắm giữ sức chiến đấu như thế nào, hắn chẳng muốn so đo.
Loại truyền thụ như quán đỉnh này, tuy có thể khiến người ta trong thời gian ngắn sức chiến đấu đại tăng, nhưng cẩn thận nói đến, vẫn không bằng đám người Phàn Tiểu Phong được vô số thực chiến tới vững chắc.
Nói cách khác, trong thời gian ngắn, Phàn Tiểu Húc có thể vượt qua hai người, nhưng kèm theo thời gian trôi qua, hai người vô cùng có khả năng vượt qua hắn, càng ngày càng mạnh.
Đương nhiên, lúc này hắn có thể đã dò xét được bí mật của Khổng sư, rời đi nơi đây.
Không đi nghĩ chuyện này, tiếp tục đi về phía trước, dọc theo kiến trúc của Đại Nho đường dạo qua một vòng, con mắt rơi vào một gian phòng cao lớn.
- Từ đường Thánh Nhân... Nếu có bí mật mà nói, hẳn ở đây!
Lông mày Trương Huyền giương lên.
Xuất hiện ở trước mắt, là kiến trúc đặc thù Danh Sư đường không có, Từ đường Thánh Nhân.
Bên trong chỉ trưng bày tượng Khổng sư, dùng để tế tự.
Muốn nói có bí mật gì muốn dò xét, hẳn chỉ có nơi này.
Rõ ràng điểm ấy, Trương Huyền hít sâu một hơi, chậm rãi đi về phía trước.
Ông!
Còn chưa tới trước mặt, liền cảm thấy một đạo hào quang rơi xuống, dường như có trận pháp dò xét được không gian phong cấm, phát hiện hắn ẩn giấu ở trong hư không.
Ầm ầm!
Ngay sau đó, một bàn tay khổng lồ xé rách không gian, bắt về phía hắn, còn chưa tới đến trước mặt, không gian không ngừng sụp đổ, toàn bộ thế giới như sắp nổ tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận