Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Một lời quát lui ngàn vạn quân (1)

- Lợi hại!
Trên lưng man thú, đám người "công tử" đã đi tới. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở trong mắt, Kim Tòng Hải không nhịn được la lên.
- Quả thật rất lợi hại. Liếc mắt nhìn ra chỗ sơ hở trong chiêu số, vọt vào chỗ nguy hiểm nhất trong mắt người khác, vào tử sau đó sinh. Không chỉ năng lực quan sát tốt, còn phải có nghị lực lớn!
“Công tử" cũng gật đầu.
- Chắc hẳn Lạc Thiên Hồng này đã không chống đỡ được. Chỉ có điều... Đây là Hiên Viên vương cung, binh sĩ không ít. Cho dù võ lực cá nhân cường thịnh mấy đi nữa, cũng không thể nào chống lại cùng một quốc gia. Chúng ta làm sao bây giờ? Có cần đi xuống hỗ trợ hay không?
Kim Tòng Hải đầy do dự nói.
- Hắn khẳng định cũng biết vấn đề này. Hắn tìm Cổ Mục tới, có khả năng chính là để chống lại những binh sĩ kia!
“Công tử" nói.
Trong rất nhiều chức nghiệp, danh sư đơn thể lực công kích mạnh nhất. Nhưng muốn nói quần công rộng nhất, không e ngại nhiều người, sợ rằng chỉ có độc sư.
Chỉ cần độc dược đủ, tới nhiều hơn nữa, cũng uổng công.
- Chắc vậy!
Kim Tòng Hải gật đầu.
- Tạm thời không vội. Danh sư nhị tinh trẻ tuổi như vậy, liếc mắt nhìn ra sơ hở của cường giả nửa bước Hóa Phàm, bất kể năng lực quan sát, hay kiến thức, cũng làm cho người ta bái phục. Nếu như hắn muốn người khác nhúng tay, khẳng định đã sớm nói cho Dương sư biết. Hắn không nói ra, rõ ràng là không muốn làm phiền người khác. Chúng ta hay tạm thời xem thử. Chờ tới khi hắn thật sự không kiên trì nổi lại nói sau!
“Công tử” mỉm cười.
- Vâng!
Kim Tòng Hải gật đầu, lông mày nâng lên:
- Lạc Thiên Hồng thua!
Dựa theo tiếng nói của hắn, Trương Huyền phía dưới đã từ "Giang Môn" chui ra, tiến vào, vai quét ngang, hung hăng đánh vào ngực đối phương.
Ầm!
Bị thân thể cuồng bạo trực tiếp đụng ở trên người, da mặt Lạc Thiên Hồng nhất thời co rút, toàn thân trong nháy mắt bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất.
Đường chủ Danh Sư Đường, danh sư tam tinh đỉnh phong, nửa bước Hóa Phàm đứng hàng thứ ba trong Thanh Diệp Bảng, một chiêu bại trận.
Tất cả mọi người đều ồ lên.
Cho tới nay, Lạc Thiên Hồng đều lấy tư thế vô địch xuất hiện, có vô số người hâm mộ. Vốn tưởng rằng đối phó một người chưa đủ hai mươi tuổi, dễ như trở bàn tay. Dù nằm mơ cũng không nghĩ tới, là dễ như trở bàn tay. Chỉ có điều bên phía bị thương biến thành hắn, bị người ta "bắt lấy"... Hơn nữa, còn triệt để như vậy.
- Lâu chủ, danh hiệu đứng đầu Tài Tuấn Bảng này... còn là Đinh Mục thái tử sao?
Trên lầu cao nhất của Thanh Diệp Lâu, Liêu Thanh Huấn trưởng lão không nhịn được nhìn qua.
- Đinh Mục? Nói bậy bạ gì đó? Đương nhiên là vị danh sư Trương Huyền này. Hai người bọn họ sao có thể so sánh được? Đùa gì thế!
Đới Phong lâu chủ nói.
- Nhưng ngươi... vừa nói Đinh Mục thái tử, trước năm trăm năm, sau năm trăm năm, cái thế vô song...
Liêu Thanh Huấn trưởng lão đầy kỳ quái.
Vừa rồi khen dáng vẻ thái tử thành một đóa hoa, trên bầu trời hiếm thấy, trên mặt đất không có. Thế nào trong thời gian nháy mắt lại lật lọng?
Quá nhanh!
- Ta đã từng nói sao? Liêu trưởng lão, không nên rầu rĩ những chuyện này. Nhanh đi phái người điều tra một chút, lấy tài liệu của hắn tới đây cho ta!
Bị trực tiếp vạch trần, mặt Đới Phong lâu chủ đỏ lên, vội vàng phân phó.
- Vâng!
Liêu Thanh Huấn trưởng lão xoay người đi ra ngoài.
Thanh Diệp Lâu chịu trách nhiệm thu thập tin tức cảnh nội vương quốc phong hào này, cùng với rất nhiều nước chư hầu cảnh nội thống trị. Đột nhiên xuất hiện một cao thủ như vậy, trước đó tự nhiên không có một chút tin tức nào, chỉ biết là vị thuần thú sư. Thật sự là bọn họ không làm tròn bổn phận.
- Thực lực của hắn...
Mọi người xung quanh kinh ngạc không thể tin được. Mạc Vũ trên lưng Khiếu Thiên thú càng chấn động kinh ngạc muốn chết.
Đối phương một đường trưởng thành, nàng tận mắt nhìn thấy được.
Vốn tưởng rằng, bốn ngày, cho dù trở thành Chí Tôn đỉnh phong, cũng yếu nhất. Lực lượng thăng cấp quá nhanh, sử dụng khẳng định có chút không thực và miễn cưỡng.
Dù thế nào cũng không nghĩ tới... Ngay cả nửa bước Hóa Phàm cũng dễ dàng đánh bại!
Người này... còn là người sao?
Không chỉ thăng cấp nhanh, còn vừa thăng cấp lại củng cố, khí lực trầm ổn... Rốt cuộc làm sao làm được?
...
Một chiêu đánh bay, bản thân bị trọng thương, sắc mặt Lạc Thiên Hồng khó coi, buồn bực sắp phát điên, đầy hối hận.
Thế nào lại ngu như vậy, dễ dàng nghe lời nói dối của Đinh Mục.
Có thể làm cho hắn trốn vào Danh Sư Đường, làm sao có thể đơn giản được?
Không dính vào người này, còn có thể bảo vệ được danh dự. Hiện tại hay rồi, mất mặt xấu hổ. Cái vị trí đường chủ Danh Sư Đường này, sau đó sợ rằng sẽ trở thành đích cho tất cả mọi người lên án.
- Lấy thân phận danh sư nhị tinh, chiến đấu tam tinh, thuộc về dĩ hạ phạm thượng... Xử lý xong ở đây, sẽ cho Danh Sư Đường một lời giải thích. Tự mình xông đường, về phía Danh Sư Đường ở Hiên Viên vương quốc, sẽ có một công đạo!
Vung ống tay áo, không đợi đối phương nói, Trương Huyền bực bội nói.
Xông đường, là chỉ một mình khiêu chiến một tòa Danh Sư Đường.
Có mâu thuẫn cũng tốt, có vấn đề cũng được, danh sư phạm sai lầm, chỉ cần không phải phản bội nhân tộc, có thể xông qua các loại gông cùm xiềng xích của Danh Sư Đường, sẽ không có tư cách định tội hắn, tổng bộ cũng không truy cứu nữa.
- Xông đường?
Sắc mặt Lạc Thiên Hồng nhất thời trắng bệch.
Danh sư xông đường, xác xuất thành công cực thấp. Nhưng chỉ cần thành công, Danh Sư Đường bị xông đường, chẳng khác nào bị hủy, sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ liên minh vạn quốc!
Hắn là đường chủ cũng không cần làm nữa. Không chỉ sẽ bị mất chức, làm không tốt còn có thể bị triệu hồi tổng bộ điều tra!
Dù sao, có thể làm cho một vị danh sư xông đường, giải quyết vấn đề, đủ để nói rõ chuyện ầm ĩ đến trình độ nào.
Phù phù!
Thân thể hắn mềm nhũn, ngã xuống đất.
Mới vừa rồi còn khí thế hung hăng, nghe nói như thế, dĩ nhiên không lên được một chút tinh thần nào...
Đinh Mục này, rốt cuộc đắc tội một quái vật thế nào?
...
Không để ý tới Lạc Thiên Hồng đã hoảng sợ biến sắc, nói không ra lời. Liếc mắt thoáng nhìn, Đinh Mục lập tức sẽ kết thúc nghi thức, kế vị quốc vương bệ hạ, Trương Huyền tiếp tục đi về phía trước.
- Ngăn hắn lại cho ta!
Thấy Danh Sư Đường không ngăn cản được, còn để lại hào ngôn xông đường, sắc mặt Đinh Mục khó coi, hét lớn một tiếng.
Rào rào!
Dựa theo tiếng la của hắn, rất nhiều binh sĩ xông tới. Các loại binh khí rút ra khỏi vỏ. Hàn quang lóe lên.
Thực lực của những binh sĩ cũng không cao, chỉ có Đỉnh Lực cảnh. Nhưng số lượng người rất nhiều, bao vây xung quanh đài tế thiên này, phải có tới mấy ngàn.
Mấy nghìn binh sĩ, liên hợp hình thành công kích, cho dù nửa bước Hóa Phàm cũng phải tạm tránh phong quang, không dám cứng rắn va chạm.
- Trương Huyền... Ngươi phải cẩn thận!
Sắc mặt Mạc Vũ trở nên trắng bệch.
Hai tay khó địch nổi bốn tay.
Một Đỉnh Lực cảnh chưa đủ gây họa. Mười người cũng không tính là gì cả. Nhưng số lượng đạt được hơn một trăm, hơn một nghìn lại khác.
Một lực lượng của cá nhân cường thịnh mấy đi nữa, cũng có thời gian phải hết. Cùng mấy nghìn người chiến đấu, dây dưa cũng có thể dây dưa chết ngươi!
Đây cũng là nguyên nhân, tán tu không dám đắc tội quốc gia.
Trước mặt một quốc gia, cường giả lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là có dũng không có mưu.
- Phiền toái...
Lông mày Kim Tòng Hải cũng nhíu lại một cái.
Thân là cường giả Hóa Phàm cảnh, đối mặt với một nghìn võ giả, cũng có thể ung dung trở ra. Nhưng đối mặt với mấy nghìn, cho dù là hắn, cũng cảm nhận được áp lực nồng đậm.
Đại tướng dễ dàng giết, thiên quân khó lui.
Thực lực cá nhân cường thịnh mấy đi nữa, ném tới trong một quân đội huấn luyện nghiêm chỉnh, cũng sẽ phải chịu trùng kích, rất khó chống lại.
- Đúng vậy, cái này phiền phức lớn. Trừ khi... sử dụng thủ đoạn độc sư!
“Công tử” cũng nhăn mày lại.
Đối mặt nhiều binh sĩ như vậy, ngay cả Kim Tòng Hải cũng cảm thấy khó khăn, càng chưa nói tới đối phương.
Trương Huyền này vừa rồi biểu hiện tuy rằng có kinh nghiệm, nhưng cùng vị thuộc hạ này của mình, vẫn kém một đoạn rất lớn.
Muốn thắng lợi, trừ khi sử dụng thủ đoạn độc sư, đồng thời hạ độc cho nhiều người như vậy.
Nếu không, năng lực quan sát cao tới đâu, lực lượng cường thịnh mấy đi nữa, cũng không có thể thắng được đại quân tre già măng mọc.
- Thủ đoạn của độc sư không thể dùng. Bản thân hắn là danh sư, đánh mạnh vào một vương quốc, đã bị người lên án. Một khi sử dùng độc, ta sợ... thân phận thật sự sẽ bị nghi vấn, thậm chí đưa tới Danh Sư Đường càng cao hơn điều tra, trở thành một vết nhơ lớn trong cuộc đời...
Ngụy Dư Thanh không nhịn được mở miệng:
- Cổ Mục điện chủ, thật sự không được... Ngươi động thủ đi!
Thân là trưởng lão Thú Đường, đối với nghề nghiệp danh sư này, hắn biết rất nhiều.
Nghề nghiệp này, đại biểu cho chính thống của đại lục, hành vi mẫu mực của tất cả mọi người.
Đánh mạnh vào một vương quốc, muốn giết thái tử sắp đăng cơ của người ta, bản thân cũng bị nghi ngờ. Một khi lại dùng thủ đoạn của độc sư, sau này cho dù đến tổng bộ Danh Sư Đường, cũng khó mà phân ra rõ ràng.
Nếu thật sự mang danh tiếng xấu, sau này ai còn dám bái sư?
Khẳng định tất nhiên sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời, lại không có cách nào rửa sạch.
Sau này còn muốn sát hạch cấp bậc cao hơn, cũng không thể nào.
- Được!
Cổ Mục điện chủ gật đầu.
Lần này nhận mời đi theo, chính là vì chuyện này. Chỉ cần ra tay, cũng coi như báo đáp ơn chỉ điểm của "sư thúc tổ".
- Tạm thời không vội. Các ngươi nhìn ánh mắt Trương Huyền!
Cổ Mục điện chủ đáp ứng, đang chuẩn bị độc dược, liền nghe được giọng nói của "công tử" ở bên cạnh vang lên.
- Ánh mắt?
Cổ Mục điện chủ sửng sốt, vội vàng nhìn sang. Quả nhiên cho hắn nhìn ra được có điểm không tầm thường.
Bị nhiều binh lính như vậy vây quanh, người thanh niên thân là Chí Tôn đỉnh phong, hoàn toàn không có chút bối rối, trái lại thần sắc thản nhiên.
Quá bình tĩnh.
Cục diện này đổi lại thành bất kỳ kẻ nào cũng sẽ hốt hoảng, hắn tự nhiên hoàn toàn không để ý.
- Chỉ sợ hắn đã có đối sách. Nếu không sẽ không bình tĩnh như vậy!
“Công tử" nói tiếp:
- Ngươi đừng có vội vàng ra tay, yên lặng theo dõi tình hình!
- Ừ!
Mọi người đồng thời gật đầu, đồng loạt nhìn xuống dưới, đang muốn suy nghĩ người thanh niên rốt cuộc dùng phương pháp gì, khiến cho những binh sĩ không công kích đối với hắn, liền nghe được phía dưới có một âm thanh vang lên.
- Con đường tu luyện, quý ở kiên trì, mới có thể tiến bước, có thành tựu. Đỉnh Lực cảnh, muốn đột phá Ích Huyệt cảnh, cần ba điểm. Đầu tiên, nhận thức chuẩn lực lượng huyệt đạo...
Âm thanh sang sảng, từ trong miệng người thanh niên phát ra.
- Giảng bài?
- Lúc này giảng bài cái gì?
- Có phải đầu óc bị đánh hỏng hay không?
...
Vốn cho rằng hắn có đối sách gì, lại nghe được hắn tự nhiên mở miệng giảng bài, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau. Mỗi một người đều không hiểu nguyên nhân.
Làm cái gì?
Bị nhiều binh lính như vậy vây quanh, hắn bắt đầu giảng bài?
Người người đều cho rằng, hắn qua gây sự, hắn lại đại chiến khắp nơi, khó thua trận. Người người cảm thấy Danh Sư Đường đứng ra, nhất định sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, hắn lại mở miệng nói xông đường, một chút mặt mũi cũng không cho...
Hiện tại, lúc mọi người đều cảm thấy, nhất định hắn sẽ huyết tẩy đài tế thiên, hắn lại bắt đầu giảng bài...
Ngươi có thể ra bài theo lẽ thường hay không?
Ngươi hành động cũng khiến cho người ta không thể nào suy nghĩ được!
Mọi người trên lưng man thú đều là vẻ mặt vỡ mộng, không hiểu nổi Trương Huyền phía dưới rốt cuộc muốn làm gì.
- Không đúng. Hắn không phải đang giảng bài...
Đột nhiên "công tử" kịp phản ứng, biến sắc, thân thể không tự chủ được run rẩy:
- Hắn đây là sư ngôn thiên bẩm... Một lời trăm địch chạy, một lời diệt vạn quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận